Vợ Yêu Anh Muốn Tái Hôn

Chương 131




Chương 131: Thẩm Minh Thành cô đơn

Thấy anh ta vui như trẻ con, tôi nhất thời
không biết phải nói như thế nào, chỉ đứng nhìn

anh ta xách trái cây vào sân.

Anh ta vui mừng nói: “Nếu như em thích, sau
này anh sẽ thường xuyên mang đến. Muốn trở vê
Hoài An thì nói cho anh biết, anh đưa em về,

chúng ta cùng nhau trở về”

Mũi tôi chua xót, trong lòng dâng lên cảm xúc
khó chịu mơ hồ. Thẩm Minh Thành cô đơn, tôi
dường như hiểu những gì anh ta nói và cũng
không tìm thấy thứ thuộc về anh ta.

Hai mắt nhức nhối khó chịu, tôi thở dài, bình
thản nói: “Ừm. Thời gian cũng không còn sớm

nữa, anh trở về đi”

Mối quan hệ giữa con người và con người đều
là phụ thuộc vào nhau.

Bởi vì không có nơi để thuộc về, nên cuối
cùng cho dù có đi bao xa, trái tim cùng linh hồn
đều trôi dạt khắp nơi.

Anh ta mỉm cười, nhìn tôi bằng ánh mắt kiên
định. Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị bàn tay rắn
chắc của anh ta đột ngột ôm trọn lấy tôi vào lòng:

“Xuân Hinh, chúng ta cứ như vậy thì thật tốt”

Tôi không nói gì, nhìn thấy chiếc xe jeep chậm

rãi dừng lại phía sau anh ta.
Phó Thắng Nam.
Sao anh trở về rồi?

Anh xuống xe với tốc độ quá nhanh, tôi chưa
kịp đẩy Thẩm Minh Thành ra thì Phó Thắng Nam
đã kéo anh ta rồi thô bạo đẩy tôi ra. Nếu không có
xe của Thẩm Minh Thành bên cạnh, tôi sợ mình

sẽ bị ném đi rất xa.

Tôi vịn lấy xe, ngay khi vừa đứng vững, đã
thấy nắm đấm của Phó Thắng Nam đánh vào mặt
Thẩm Minh Thành. Anh ra tay rất mạnh, nắm đấm

rơi xuống, mặt Thẩm Minh Thành lập tức sưng đỏ

một mảng lớn, khóe miệng chảy máu.

Thẩm Minh Thành còn chưa hồi phục thì đã
bị đè xuống đất, bị anh đánh thêm mấy quyền liên tục.

Tôi hoảng sợ vội vàng muốn kéo anh ra, Phó
Thắng Nam hung dữ nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng
khát máu: “Nếu em muốn anh ta chết thì cứ tới đây.

Tôi sững sờ, Thẩm Minh Thành định thần lại,
đưa tay lên lau vết máu trên khóe miệng, cười
lạnh: “Dọa phụ nữ thì có gì hay ho? Phó Thắng

Nam, nếu anh có gan thì đánh chết tôi này”

“Anh nghĩ tôi không dám sao?” Dứt lời, Phó
Thắng Nam lập tức không chút lưu tình mà đánh thêm.

Tôi kinh hồn bạt vía nhìn Thẩm Minh Thành bị
đánh đến mức không còn sức lực nào để đánh
trả, tôi lấy lại bình tĩnh rồi hét lên: “Phó Thắng
Nam, đừng đánh nữa. Nếu anh cứ tiếp tục đánh
như thế thì anh ta sẽ chết đấy”

Nhìn thấy Thẩm Minh Thành đến cuối cùng
cũng không đánh trả, trong đầu tôi hiện lên cảnh
tượng hồi nhỏ bị bắt nạt trong ngõ hẻm, Thẩm
Minh Thành bị một đám người đánh đập dã man.

Lúc đó anh ta rất ít nói, không nói gì, chỉ nhìn

tôi an ủi: “Em đừng khóc, không đau đâu”

Nhưng anh ta càng nói như vậy, tôi càng khóc
đến không ngừng được, rồi anh ta bị đánh gãy
xương bắp chân, bà tôi xém chút nữa đã lật tung

nhà của bọn trẻ bắt nạt kia lên.

Vì để tôi không bị bắt nạt, khi đó anh ta khập
khiễng ra cổng trường đợi tôi, còn ngang nhiên
cầm theo dao làm bếp, bọn trẻ nhìn thấy anh ta là

sợ hãi, không ai dám lại gần.

Thấy Phó Thắng Nam lại tiếp tục tức giận,
Thẩm Minh Thành thì sắp bị đánh cho hụt hơi, lại
không hề đánh trả. Thấy ngoài sân có để một cái
xẻng, tôi không kịp nghĩ ngợi gì lập tức câm nó
lên, đập xuống người Phó Thắng Nam.

Đây chính là bản năng sâu thẳm trong trái tim
tôi. Cho dù tôi có sợ hãi Thẩm Minh Thành đến
mức nào, dù anh ta đã làm biết bao nhiêu chuyện
tàn nhãn thì chúng tôi cũng đã sống với nhau
nhiều năm như vậy. Tình cảm gia đình từ lâu đã

hoà vào xương cốt.

Phó Thắng Nam sững người, quay đầu nhìn
tôi bằng hai tròng mắt đen bất động, từ tức giận
và bạo lực ban đầu biến thành không thể tin được,

có vẻ còn có chút thất vọng.

Tôi nhìn anh, cái xẻng trong tay rơi xuống đất,
trong đầu đã tỉnh táo lại, nước mắt mơ hồ: “Anh

đừng đánh anh ta nữa, anh ta sắp chết rồi.”

Phó Thắng Nam mở miệng, nhưng cuối cùng

một chữ cũng không thể thốt ra.

Dì Triệu nghe động tĩnh thì chạy ra, vừa thấy
cảnh này thì kinh ngạc hét lên: “Trời ơi, các người

đang làm gì vậy?”

Thẩm Minh Thành nằm trên mặt đất, tình hình

không rõ ra sao.

Tôi không dám nhìn Phó Thắng Nam mà chạy

đến bên Thẩm Minh Thành. Khóe miệng anh ta

đang chảy máu, trên mặt cũng đầy vết thương.

“Anh có sao không? Tôi đưa anh đến bệnh
viện” Thấy vừa rồi Phó Thắng Nam đã đá vào
chân vừa làm phẫu thuật của anh ta. Theo bản

năng, tôi muốn đưa tay xem xét.

Tay tôi đột nhiên bị Thẩm Minh Thành nắm
chặt, anh ta cố gắng gượng nở một nụ cười tươi:
“Không sao, đừng khóc, không đau đâu.”

Anh ta không nói thì không sao, vừa nói mấy
chữ thì nước mắt tôi đã không kìm được. Như

chuỗi hạt đứt dây, ào ào rơi xuống.

Tôi muốn đỡ anh ta dậy, lại bị một luồng sức
lực mạnh mẽ đẩy ra, khuôn mặt Phó Thắng Nam
lạnh lùng tàn nhẫn: “Trở về, anh ta không chết
được.”

Tôi biết Phó Thắng Nam đang tức giận, nhưng
bây giờ tôi không thể để Thẩm Minh Thành một
mình. Vì sau khi được tôi giải phẫu, Thẩm Minh

Thành phải mất một thời gian rất lâu mới có thể đi

lại bình thường.

Cú đá vừa rồi của Phó Thắng Nam không hề
nhẹ, sau này nếu để lại di chứng, e rằng cả đời
này cũng không biết phải giải thích với Thẩm Minh
Thành thế nào.

“Phó Thắng Nam, anh ấy bị thương rồi, anh

không nhìn thấy sao?”

Tôi cố gắng hất tay anh ra, có chút tức giận:
“Sao anh lại đánh anh ấy, nếu anh khó chịu thì cứ

nhắm vào tôi này, anh đánh anh ấy làm gì?”

“Khụ… khụ khụ” Thẩm Minh Thành đột nhiên

ho khan, sau đó nôn ra mấy ngụm máu.

Tôi hoảng sợ một hồi, dùng sức hất bàn tay
đang kéo tôi của Phó Thắng Nam, nhưng dù sao
sức lực nam nữ cũng có sự chênh lệch, cuối cùng
tôi vẫn không thể thoát khỏi anh.

Tức giận nhìn chằm chằm anh, tôi lạnh lùng

nói: “Phó Thắng Nam, anh buông ra”

Anh nhìn tôi bằng ánh mắt âm trầm đáng sợ:

“Theo tôi về”

Thấy anh không có thêm động tác nào, tôi cúi
đầu cắn vào cánh tay anh, trợn mắt, gắt gao nhìn
anh, anh không chịu buông ra, vì vậy tôi càng

dùng sức.

Anh không hề động đậy, chỉ nhìn tôi, trong con

ngươi đen đều là vẻ lạnh lùng khó tả.

Thấy tình trạng của Thẩm Minh Thành không
được tốt lắm, tôi buông khỏi tay anh, gắn từng
chữ nói: “Phó Thắng Nam, nếu anh không buông

tay, thì đứa bé này chúng ta cũng không cần nữa”

Vừa nói, tôi vừa dùng tay còn lại đập vào bụng
mình, anh nhanh mắt tóm lấy tôi, ôm tôi vào trong
ngực, giọng nói ẩn chứa sự tức giận sắp bùng nổ:

“Thẩm Xuân Hinh, em giỏi lắm”

Sức lực của anh cực kì lớn, anh giữ hai tay tôi
lại, gần như nghiền nát xương.

“Phó Thắng Nam, làm ơn, để tôi đưa anh ấy
đến bệnh viện, được không?” Tôi thực sự không
được nhịn, không thể cứng rắn thì chỉ đành xuống nước.

Nước mắt tôi rơi trúng tay anh, sức tay của
anh có chút buông lỏng ra. Tôi khàn cả giọng, tiếp
tục nói: “Chỉ cần đưa anh ấy đi bệnh viện xong,
em sẽ trở lại. Em sẽ không đi đâu hết, mặc cho

anh muốn làm gì thì làm, có được không?”
“Hừ”
Anh giận quá hóa cười: “Vì cái thứ kia mà
không màng sống chết cầu xin tôi sao? Thẩm

Xuân Hinh, em làm tôi bất ngờ đấy.”

“Xuân Hinh, em không cần cầu xin anh ta, anh
không sao” Thẩm Minh Thành cố gắng từ trên
mặt đất đứng dậy, nhưng sau khi giãy giụa, anh ta

đột ngột ngã xuống.
Anh ta cau mày, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Tôi sửng sốt trong giây lát, lợi dụng lúc Phó
Thắng Nam không cẩn thận, tôi hất tay anh ra,
chạy đến chỗ Thẩm Minh Thành, đỡ anh ta lên,
nghẹn ngào nói: “Tôi đưa anh đi bệnh viện.”

Không dám nhìn vẻ mặt của Phó Thắng Nam,
tôi cúi đầu, khó nhọc dìu Thẩm Minh Thành vào

xe của anh ta.

Dì Triệu thở dài nói: “Nhớ phải trở vê sớm nhé”