Dắt tay Ethan, Lâm Vô Ý nhỏ nhẹ giảng giải cho cháu trai nhỏ về mỗi một bức tranh và tình cảm mà nó muốn thể hiện. Lần trải nghiệm thế này đối với Ethan mà nói là cực kỳ mới mẻ. Trong ánh mắt bé là sự ỷ lại, yêu thích và sùng bái ông chú nhỏ.
Hôm nay, Lâm Vô Ý dẫn Ethan đến bảo tàng mỹ thuật, có hai bảo tiêu đi theo. Tối qua Lâm Vô Ý đặc biệt ngủ sớm, chính là để hôm nay có thể dẫn cháu trai nhỏ ra ngoài vui chơi. Vì thế, cậu còn chọn riêng một bộ quần áo để phối hợp với quần áo của Ethan, nhìn qua trông như hai người mặc trang phục cha con. Lâm Vô Ý tuấn mỹ, Ethan đáng yêu, đã có không ít người hỏi thăm hai người có phải cha con không, lần nào Lâm Vô Ý cũng cười tít mắt nói: “Đúng vậy, đây là con trai tôi.” Lần nào, Ethan cũng đều cao hứng nói: “Đây là daddy của con.” Dù sao cũng chả có ai vạch trần cậu, Lâm Vô Ý cũng mừng rõ gạt người.
Có vài ánh sáng chớp lên loang loáng hướng về phía Lâm Vô Ý, cậu theo bản năng quay đầu nhìn, còn không chờ cậu có phản ứng, một bảo tiêu đằng sau cậu đã chạy vọt qua đó. Liền thấy trong đám người phía trước có một người đàn ông đeo kính râm hòa mình vào dòng người bỏ chạy. Lâm Vô Ý lập tức ôm lấy Ethan, giấu mặt Ethan vào cổ mình. Ethan cũng nhận ra nguy hiểm, ôm ông chú nhỏ hỏi: “Ông chú nhỏ, có phải có người chụp ảnh không?”
“Có lẽ vậy.” Thấy bảo tiêu đã đuổi theo tít đằng xa, người xung quanh đều nhìn họ, Lâm Vô Ý hôn nhẹ lên mặt Ethan để bé không còn sợ hãi, lấy kính râm của hai người từ trong túi ra.
Chờ ở chỗ cũ một lúc lâu, bảo tiêu đuổi theo tên kia mới trở lại, nói: “Hắn chạy mất rồi. Lâm tiên sinh, ngài còn muốn xem tiếp không?”
Lâm Vô Ý nhìn Ethan trong ngực, ngẫm nghĩ nói: “Đi tiếp đi. Không thể vì bị chụp ảnh mà không ra ngoài. Các anh nói với Vu Chi một chút, tôi không sao cả, đừng để truyền thông chụp được Ethan.”
Bảo tiêu lập tức lấy điện thoại di động ra gọi.
Ethan nói vào tai ông chú nhỏ: “Ông chú nhỏ, con không sợ.”
“Ethan dũng cảm nhất.”
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Lâm Vô Ý bị quấy nhiễu đến tâm tình tốt nhanh chóng điều chỉnh lại mình, bế Ethan đến một bức tranh khác. Ethan rất mong chờ hành trình hôm nay, không thể bởi vì có người chụp ảnh mà làm Ethan thất vọng được. Lần đầu tiên Lâm Vô Ý có một loại cảm giác đặc biệt không thích đám săn ảnh, cũng không biết là nhà truyền thông nào phái người đến tận Sydney nữa.
Hongkong, Lâm Vu Chi nhận được điện thoại của bảo tiêu xong lập tức liên lạc với bên truyền thông ở Hongkong. Hỏi rất nhiều chỗ, đối phương đều nói không hề phái ai đến Sydney, Lâm Vu Chi nhíu mi trầm tư. Anh cũng cảm thấy buồn bực, theo lý thuyết chắc hẳn bên phía Hongkong không có ai chụp ảnh Vô Ý mới đúng. Vậy sẽ là ai? Hay có người nói dối anh? Lâm Vu Chi không nghiện thuốc lá nhiều lắm cũng phải lấy một điếu, châm lửa.
Tới buổi chiều, ở Paris là buổi sáng, Lâm Vu Chi gọi một cú điện thoại cho Oliver. Bảo tiêu nói tên chụp ảnh kia có mái tóc vàng, không giống người Hongkong, Lâm Vu Chi có một nỗi lo lắng khác.
Nhận được điện thoại, Redmond lập tức từ công ty trở về khách sạn. Mở máy tính xách tay ra, nhấp vào hộp thư của mình, Redmond nhìn thấy một bưu kiện mới, hắn cười lạnh lùng. Lấy điếu xì gà, hắn mở bưu kiện ra. Khi bức ảnh trong đó xuất hiện trước mặt, động tác của hắn nháy mắt dừng lại. Trên bức hình, một thiếu niên tuấn mỹ với khí chất thanh thuần đang nói chuyện với đứa trẻ bên cạnh. Ngẫu nhiên, thiếu niên ngẩng đầu lên, trong nét tươi cười có sự sủng nịch và ôn nhu. Lúc đôi mắt lưu chuyển, thiếu niên lại mang vài phần thành thục của đàn ông.
Redmond đặt điếu xì gà lên bàn, hai mắt nhìn chằm chằm vào người trong ảnh. Đối phương mặc quần áo thể thao bình thường, với một đôi giày nhạt màu. Khí chất của thiếu niên đó mơ hồ hòa trộn giữa khí chất của thiếu niên và đàn ông. Bức ảnh cuối cùng, dường như thiếu niên phát hiện ra điều gì, và ở bức này, khuôn mặt chính diện của thiếu niên hoàn toàn hiện ra trong mắt Redmond.
Đây, chính là vị thiếu gia “không được chiều chuộng” kia của Lâm gia? Hai mắt Redmond sáng quắc, xem ra, hắn đã bị lừa. Người như vậy, sao có thể không được chiều chuộng. Ngón tay cái của Redmond vuốt ve khuôn mặt bóng loáng của thiếu niên, cúi đầu nói ba chữ: “Tôi muốn cậu!”
…
Từ sau ngày đó, Lâm Vô Ý không còn gặp tình huống bị người khác chụp ảnh nữa. Dù là đưa các bạn nhỏ đến vườn bách thú và viện hải dương học, hay dẫn các cậu bé đi ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn, đi siêu thị, đều rất sóng yên biển lặng. Lâm Vô Ý còn đặc biệt chú ý đến một chút tin tức ở Hongkong, cũng không phát hiện có ảnh của cậu, hỏi Vu Chi, Vu Chi nói cậu không cần lo lắng, nên cậu cũng không lo lắng nữa. Bất quá, gần đây Lâm Vô Ý vẫn không nhịn được mà có chút lo lắng, bởi vì tin tức mà Vu Chi tuyên bố ra bên ngoài anh đã ly hôn với Quách Bội Bội.
Lâm Vô Ý không hỏi ra được gì từ chỗ cháu trai, bốn người ai cũng không muốn cậu quan tâm đến. Nhưng dựa vào tin tức đến từ Hongkong, Quách gia vẫn tính toán vãn hồi cuộc hôn nhân này. Cha của Quách Bội Bội, Quách Minh Ngải, ở ngay trước mặt truyền thông, trách mắng con gái không hiểu chuyện, không làm tốt việc trông nom gia đình, hy vọng hai “người trẻ tuổi” có thể nghĩ đến con cái. Lâm Vô Ý lén hỏi chị dâu, mới biết Quách Minh Ngải luôn đến chỗ làm việc của anh cả và Vu Chi, muốn Vu Chi và Bội Bội phục hôn. Lâm Vu Chi và Quách Bội Bội ly hôn, không hề thông báo cho bất kỳ ai, chờ đến khi Quách Minh Ngải biết hai người đã ký tên vào đơn ly hôn, Lâm Vu Chi lại đưa hiệp nghị trước hôn nhân mà anh và Quách Bội Bội đã ký tên cho Quách Minh Ngải xem, Quách Minh Ngải mới biết con gái đã làm gì sau lưng mình.
Quách gia chỉ có thể coi là nhà giàu ở đất Hongkong, chứ không giống Lâm gia đều có mối làm ăn ở vùng Âu Mỹ, hải ngoại. Quách Minh Ngải có một đứa con trai riêng, nhưng sau khi sinh ra thân thể không được tốt, về sau hắn cũng cố gắng rất nhiều năm, mấy tình nhân đều không sinh được con trai, lúc này hắn mới chặt đứt tâm tư tìm con trai để kế thừa gia nghiệp. Quách Bội Bội xem như được vợ cả sinh ra, thân phận vẻ vang hơn nhiều so với mấy cô con gái riêng khác, Quách Minh Ngải biết con gái mình có năng lực gì, lúc này mới dùng trăm phương ngàn kế để đưa con gái vào Lâm gia, Quách gia mới có thể dựa dẫm vào cây đại thụ này để đón gió lớn, có Lâm Vu Chi là con rể, hắn không sợ việc làm ăn của Quách gia sẽ có vấn đề gì. Nào biết con gái đã ly hôn với Lâm Vu Chi sau lưng hắn, Quách Minh Ngải tức giận thế nào có thể tưởng tượng được.
Bất quá Quách Minh Ngải đã đánh giá thấp quyết tâm của Lâm Vu Chi, cũng là đánh giá quá cao mức độ coi trọng cuộc hôn nhân này của Lâm Chiếu Đông. Lâm Chiếu Đông chỉ nói một câu: “Chuyện của người trẻ tuổi mấy ông già chúng ta không quản được.”
Lâm Vu Chi chỉ phái giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của công ty đại diện cho anh để tuyên bố việc ly hôn. Anh căn bản không muốn nói nhiều, truyền thông của Hongkong sẽ lập tức làm đủ cách để đưa việc anh và Quách Bội Bội ly hôn ra ngoài ánh sáng. Người trong tầng lớp xã hội thượng lưu của Hongkong đã đoán sớm muộn gì cũng có ngày Lâm Vu Chi và Quách Bội Bội ly hôn, hiện tại mọi người đều nhắm ngay Lâm Vu Chi vào thân phận đàn ông độc thân, không một ai cho rằng Lâm Vu Chi và Quách Bội Bội sẽ phục hôn.
Quách Bội Bội bị cha mình hạ lệnh cưỡng chế không được rời khỏi Hongkong. Con trai ở Sydney, Quách Bội Bội muốn thông qua con trai để làm dịu chuyện này cũng không được. Không chỉ có Quách gia bị biến thành mặt xám mày tro vì chuyện Quách Bội Bội ly hôn, mấy ngày gần đây của Khổng gia cũng không hề dễ chịu. Redmond được Khổng gia khó khăn lắm mới mời về được trong tuần này cũng trở thành đối tượng để đám săn ảnh cạnh tranh nhau. Từ việc hắn mỗi tối đều gọi trai bao lên giường, đến việc hắn ăn tối ở đâu, ăn cái gì, paparazzi cũng không buông tha. Redmond ăn cả nam lẫn nữ, còn có một đêm gọi cả một nam một nữ đến, trong nhất thời khiến cho Hongkong tranh luận nhiệt tình. Chỉ cần Redmond vừa ra khỏi cửa sẽ có vô số ánh đèn soi về phía hắn.
Ngay vào lúc Redmond đang nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này, phía Mỹ lại gọi điện thoại khẩn cấp cho hắn. Hệ thống giám sát và điều khiển bằng máy tính của tổng công ty ở New York bị hacker xâm nhập, một vài tư liệu vô cùng cơ mật của công ty bị đánh cắp. Không chỉ có thế, ngành chấp pháp thuế vụ của Mỹ cũng tìm đến họ. Có người báo công ty của gia tộc Redmond lợi dụng tài chính để trốn thuế, còn đề cập đến chuyện lũng đoạn thị trường mà buôn bán bịp bợm. Redmond đặt điện thoại xuống, vẻ mặt âm u, đằng sau hắn đang có một bàn tay đen nào đó ngầm khống chế hết thảy. Người đầu tiên mà Redmond nghĩ đến chính là Lâm gia, sau đó hắn lại lắc đầu. Chuyện mấy tay săn ảnh nhất định là do Lâm gia giở trò quỷ, nhưng hắn tin ở Mỹ Lâm gia không thể có thế lực lớn đến vậy để có thể động đến gia tộc mình.
“Đừng để tao biết mày là ai!”
Redmond thề phải bắt được kẻ kia. Để trợ lý đặt vé máy bay về Mỹ, tâm tình của Redmond cực kỳ tồi tệ. Dựa theo thông lệ như trước của Lâm gia, cuối tháng tám người của Lâm gia sẽ trở về từ Sydney. Redmond hít mạnh vài hơi xì gà, hắn muốn trước khi người kia về cảng phải giải quyết chuyện ở Mỹ cho xong. Lâm Vô Ý… Lâm Vô Ý… Một người từng ầm ĩ về scandal đồng tính luyến ái. Redmond cong khóe môi, hắn rất mong chờ lần gặp mặt đầu tiên cùng người kia.
…
Nước Mỹ, một “cô gái bất lương” có rất nhiều lỗ xỏ trên mặt, đeo rất nhiều khuyên bạc đang kêu to với cái điện thoại: “Crowe, tên đó là một phần tử nguy hiểm, nhất định không thể để hắn tới gần Dean.”
“Chúng tôi cũng biết hắn là phần tử nguy hiểm, cho nên mới phải nghĩ cách để hắn biết có những người không phải là hắn có thể tùy tiện động vào.” Crowe vỗ nhẹ Assal đang dựa vào ngực mình, khinh thường nói: “Gia tộc của Redmond cũng giống mấy quý tộc lụi bại bảo thủ của Anh Quốc. Họ luôn tự cho rằng gia tộc của họ là lớn mạnh nhất, trong mắt họ những người khác đều không bằng một con kiến. Redmond phải cảm tạ chúng ta vì đã không nói chuyện này cho Biggs, nếu không thật sự hắn sẽ rất thảm.”
Burini bĩu môi: “Biggs sẽ giết tôi mất.”
“Cô ấy là người yêu của cậu, cùng lắm cô ấy cũng chỉ không nói chuyện cùng cậu thôi, tuyệt đối không nỡ giết cậu.”
“A, vạn nhất Biggs biết thì tôi phải giải thích thế nào với cô ấy? Cô ấy hẹn cuối tuần sẽ về.”
“Vậy tranh thủ trước khi cô ấy về cố gắng giải quyết cho xong.”
“Cũng chỉ có thể như vậy.”
Nói chuyện với Crowe xong, Burini đau đầu nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Lại càng không ngừng cầu nguyện trong lòng với Thượng Đế, hy vọng người yêu đồng tính của cô ngàn vạn lần, ngàn vạn lần đừng biết chuyện này. Ôi, Thượng Đế phù hộ. Burini vẽ hình chữ thập trước ngực. Đặt điện thoại xuống, Crowe sờ trán Assal, lại áp trán cậu vào má mình, rồi tiếp tục vỗ nhẹ Assal. Hai ngày nay Assal bị bệnh, phát sốt, Crowe luôn ở nhà chăm sóc Assal. Gối đầu lên ngực Crowe, Assal chỉ cảm thấy vô cùng hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc, nhưng trong lòng, lại có chút ít chua xót.
Lâm Vô Ý không đặc biệt chú ý đến chuyện của Redmond, bất quá gần đây Hongkong có rất nhiều tin tức liên quan đến người này, Lâm Vô Ý cũng có chút hiểu biết của mình về người này ____ Một người song tính luyến có chút hung dữ. Cũng là mặt lạnh, nhưng Vu Chi, Vu Hồng và Vu Chu nhà cậu đẹp trai hơn.
Mỗi cậu bé Ethan, Ryan và Andrew đều mọc thêm một chiếc răng. Lâm Vô Ý làm ra các loại hoa quả đáng yêu, điểm tâm rau xanh để lấy được sự thích thú từ các bạn nhỏ, kết quả chính là chất dinh dưỡng của những món ăn thực vật đã hấp dẫn các bé đều phát huy đủ loại hiệu quả tuyệt vời. Hạnh phúc nhất chính là Ethan. Ông chú nhỏ sẽ chơi trò chơi cùng bé, sẽ làm điểm tâm cho bé, sẽ kể chuyện cho bé nghe, sẽ ôm bé đi ngủ, ông chú nhỏ đã cho bé rất nhiều rất nhiều những thứ mà bé ao ước từ lâu. Ethan càng ngày càng không muốn rời khỏi ông chú nhỏ.
Thấy Ethan sắp khai giảng, mọi người cũng chuẩn bị về Hongkong. Chuyện Lâm Vu Chi và Quách Bội Bội ly hôn, dưới sự ngầm đồng ý của Lâm Chiếu Đông và thái độ cương quyết của Lâm Vu Chi, gần như không có khả năng xoay chuyển. Sau cùng Quách Bội Bội vẫn phải khuất phục dưới uy thế của ba mình, cô bắt đầu chủ động liên lạc với Lâm Vu Chi, hy vọng đối phương có thể cho cô một cơ hội. Toàn bộ những cuộc điện thoại của Quách Bội Bội, Lâm Vu Chi đều chuyển hết cho trợ lý tiếp, một mực không nhận.
Nhìn chằm chằm vào mấy chữ trên tờ lịch, tâm trí Lâm Vu Chi đã bay ra khỏi văn phòng. Ngày mốt, người kia sẽ trở về. Không chỉ có Lâm Vu Chi không thể an ổn tâm tình, trong ba gian phòng làm việc ở ba cao ốc khác nhau, cũng có ba người khó an ổn tâm tình. Người nào đó cuối cùng cũng trở lại, họ sắp không nhịn nổi nữa. Hóa ra, tương tư chính là khó khăn như thế, họ không bao giờ coi khinh những si nam oán nữ vì tình nữa, họ đều sắp biến thành si nam rồi.
Trong phòng làm việc của Lâm Vu Hồng, anh thực sự không thể làm việc tiếp nữa, dứt khoát thu dọn văn kiện chuẩn bị về nhà. Thừa dịp Redmond không ở Hongkong, xí nghiệp Lâm Thị và xí nghiệp Thẩm Thị liên thủ âm thầm thu mua cổ phiếu của Khổng Thị, cướp đoạt mối làm ăn của Khổng Thị. Sẽ có người cố gắng hãm chân Redmond ở Mỹ, thuận tiện cho Lâm Thị và Thẩm Thị hành động trong tối. Đây là chuyện đầu tiên mà bốn anh em họ Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi phối hợp với nhau, họ chỉ có một mục đích, chính là để Redmond tự biết mình quá ngu xuẩn.
Lái xe về nhà cũ, Lâm Vu Hồng vẫn ở đây từ lúc trở về từ Pháp đến giờ, trực tiếp lên lầu. Ba và bác cả đều không ở nhà, Lâm Vu Hồng cũng không ngồi ngây ngốc một mình trong phòng khách. Tắm rửa nhanh chóng, tẩy rửa đi cái nóng bức ở bên ngoài, Lâm Vu Hồng theo thói quen cầm một điếu thuốc. Vừa định châm lửa, đột nhiên anh nhớ ra tối qua người nào đó đã dặn dò anh, nên lại tắt bật lửa.
____ Vu Hồng, đừng hút nhiều thuốc, uống nhiều café…
Ngửa đầu thở hắt ra, Lâm Vu Hồng đứng dậy rời phòng. Vừa mới xuống lầu, anh đã thấy một người đi vào biệt thự. Lâm Vu Hồng nhướng mi, đối phương hỏi: “Anh thấy xe của em trong gara, buổi chiều không đi làm à?”
“Em cũng vừa về được một lát.” Lâm Vu Hồng nói: “Em nhớ hai bức tranh Hanna tặng Vô Ý vẫn chưa bóc ra, em đi xem.”
“Vậy vừa lúc đi cùng.” Lâm Vu Chi vừa nghe cũng nhớ ra. Dạo này thực sự bận quá, quên mất hai bức tranh đó. Anh nhớ rõ lúc Hanna đưa cho Vô Ý, vẻ mặt rất mờ ám.
Hai người vào phòng nghỉ trong lầu một, đây là phòng cất chứa đồ đạc tạm thời của Lâm Vô Ý. Những bộ sách trong phòng trên cơ bản đều được chuyển đến thư phòng, còn lại phần lớn toàn là tranh của Lâm Vô Ý và mấy thứ vụn vặt gì đó. Hai người tìm thấy hai bức tranh Hanna tặng Lâm Vô Ý, mỗi người cầm một bức, bóc lớp giấy bọc ra.
Bóc được một nửa, ánh mắt hai người đều thay đổi. Đến khi bức tranh hiện ra hoàn chỉnh trước mặt hai người, cả hai đều có nỗi xúc động muốn túm Hanna tới đây, cũng có sự tán thưởng về thiên phú trên phương diện hội họa của Hanna.
Diễn viên trong hai bức tranh đều là mỹ nhân ngư giống đực. Nhưng vẻ xinh đẹp của mỹ nhân ngư này không hề thua kém giống cái. Bức tranh trước mặt Lâm Vu Hồng, mỹ nhân ngư trần trụi nửa thân trên, hai quả trước ngực kiều diễm ướt át, dưới vòng eo hoàn mỹ là chiếc đuôi cá màu lam. Mỹ nhân ngư ngồi trên bờ cát nhìn về phương xa. Không biết là nhìn ra biển rộng đằng xa, hay là nhìn người nào đó, hoặc là phong cảnh mê người nào đó, ánh mắt mê say. Phông nền màu tím lam làm cho khung cảnh chung quanh nhìn qua trông đầy nguy hiểm, nhưng thần thái bình yên của mỹ nhân ngư làm cho bốn phía tĩnh lặng dịu yên.
Trong bức tranh trước mặt Lâm Vu Chi, mỹ nhân ngư cũng đang “đứng ở” bờ biển, cạnh tảng đá, xoay người nhìn ra sau, trong mắt là vẻ kinh ngạc, giống như nhìn thấy cái gì đó rất mới lạ. Phần lưng xinh đẹp của mỹ nhân phủ kín bọt nước, bọt nước kéo dài đến tận đuôi cá sáng bóng của cậu. Đôi mông đầy đặn được bao vây trong đuôi cá, hòa trộn giữa vẻ hồn nhiên, quyến rũ và ngũ quan hoàn thiện tạo ra một khuôn mặt xinh đẹp làm người ta không rời tầm mắt đi được. Tầm mắt Lâm Vu Chi chậm rãi chuyển qua phần mông nổi bật của mỹ nhân ngư, cổ họng khô khốc.
“Mỹ nhân ngư” này, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều biết. Ánh mắt hai người trầm xuống khiến người khác phải sợ hãi, Lâm Vu Hồng nghiến răng: “Em muốn làm thịt Hanna!”
Lâm Vu Chi trầm giọng: “Khẳng định trong tay anh ta vẫn còn tranh khác!”
Nếu hai bức tranh “Mỹ nhân ngư” này bị công bố ra ngoài, vậy thì ảnh hưởng mà nó mang đến tuyệt đối không phải là điều mà Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng muốn thấy. Họ luôn biết người nọ rất đẹp, rất mê người, nhưng không biết cậu ở trong hai bức tranh này lại đẹp đến thế, mê người đến thế.
Lâm Vu Chi lấy tấm vải phủ lên bức tranh, Lâm Vu Hồng cũng vậy, hai người mang hai bức tranh ra ngoài. Lâm Vu Chi nói: “Anh về nhà một chuyến.”
Lâm Vu Hồng lên lầu: “Em đi lấy chìa khóa xe.” Phải nhanh chóng mang hai bức tranh này đi. Hai người ăn ý mười phần, ai cũng không định nói chuyện về hai bức tranh này cho Vu Chu và Tiếu Vi. Sư nhiều cháo ít, họ cũng không định chia xẻ với người khác.
Cuối năm Hanna muốn đến Hongkong để tổ chức buổi triển lãm tranh cá nhân, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng muốn đến cùng nhau, lúc đó nhất định phải ép hỏi tên kia xem anh ta còn bức tranh nào khác không. Diều cũng tốt, mỹ nhân ngư cũng được, Dean cũng thế, tất cả đều là của họ!
Paris, trong phòng vẽ tranh của Hanna, anh ta đang say mê thoải mái với bức tranh, căn bản không biết bản thân mình sắp gặp phải “cơn bão táp” như thế nào.
__Hết chương 80__