Khi Lâm Vô Ý tắm xong đi ra, cậu mặc một chiếc áo tắm, lau tóc, cười tủm tỉm hỏi người đã chuẩn bị xong: “Có cần sấy khô tóc không?”
Lâm Vu Chu mang bộ dáng rất chuyên nghiệp nói: “Không cần, như vậy là được. Cậu lên giường đi, tôi sẽ nói cho cậu biết dáng chụp của từng pose.”
“Được.” Lâm Vô Ý đá dép lê, trèo lên giường.
Lâm Vu Chu chỉ bật đèn bàn ở hai đầu giường, khi Lâm Vô Ý đã lên giường, anh nói với Tiếu Vi: “Cầm đèn.”
Thẩm Tiếu Vi cầm một cái đèn bàn nhỏ trên tay, làm đạo cụ giữ đèn lâm thời. Lâm Vu Chu giơ cao cameras, trong màn ảnh, người vừa tắm rửa xong chỉ mặc một chiếc áo tắm, ngồi với dáng vẻ tùy ý trên chiếc giường anh vừa thay vỏ đệm thẫm màu, tim, không khỏi đập mạnh.
“Kéo áo tắm xuống một chút, lộ ra một bên vai.”
Lâm Vô Ý cười nghe theo, tò mò hỏi: “Không cần cởi?”
“Cậu muốn lưu lại tuổi thanh xuân, không phải chụp ảnh diễm tình.” Lâm Vu Chu bấm máy. “Nhìn tôi, tưởng tượng tôi là người quan trọng nhất của cậu.” Đó, cũng là hy vọng của anh.
Ánh mắt Lâm Vô Ý nhìn cháu mình dần trở nên ôn nhu, một người không cam lòng lên tiếng: “Cậu nhỏ, còn cháu nữa, cháu cũng là người quan trọng nhất của cậu.”
Lâm Vô Ý nhìn về phía cháu trai ngoại: “Các cậu vốn rất quan trọng với tôi mà.”
Lâm Vu Chu không trách cứ vì Thẩm Tiếu Vi “chen chân”, sau khi chụp một bức, anh để Lâm Vô Ý nằm úp sấp, kéo áo tắm xuống thêm chút nữa. Lâm Vô Ý làm theo yêu cầu của cháu trai, lộ ra toàn bộ bả vai, cậu nằm úp sấp trên giường, hai mắt vẫn chăm chú nhìn vào người đang chụp ảnh cho cậu, còn cả người giữ ánh đèn cho cậu.
Thẩm Tiếu Vi cũng không nói gì, được cậu nhỏ nhìn như thế, giống như mình thực sự là người quan trọng nhất, quan trọng nhất trong lòng người nọ vậy, rất muốn cứ thế này đi đến gần ôm người mà trong cảm nhận của anh là ôn nhu nhất xinh đẹp nhất đó vào lòng, để cho cậu ấy đáp ứng mình vĩnh viễn không rời đi. Anh biết mình nghĩ vậy là không đúng, nhưng cậu nhỏ nói cậu ấy sẽ không kết hôn, cũng không thể kết hôn, cho dù rất lo lắng trên người cậu nhỏ rốt cuộc bị làm sao đi nữa, anh lại có chút mừng thầm. Nhất là sau khi cậu nhỏ từ chối Crowe, anh càng lo lắng đến lúc nào đó cậu nhỏ sẽ bị một người ưu tú nào đó “lừa đi” mất. Cậu nhỏ mê người như thế, có rất nhiều người thích cậu nhỏ như vậy, anh tự nhận có vô số người khác xuất sắc hơn mình, đặc biệt là hai vị anh họ trong nhà không phải người mà anh có thể so sánh được, anh có năng lực gì để có thể làm cậu nhỏ nguyện ý vĩnh viễn ở nhà?
“Cởi áo tắm đến eo, ngồi xuống, hai tay chống sang hai bên, một chân cong lên.”
Thẩm Tiếu Vi hoàn hồn. Một khắc đó, anh không khỏi ngừng thở, hai mắt không thể rời khỏi người ở trên giường. Lâm Vô Ý cởi áo tắm xuống đến tận eo theo yêu cầu của Lâm Vu Chu, chụp xong pose này, lại cong chân trái lên. Đằng sau khuôn mặt bình tĩnh, chỉ có chính cậu mới biết mình khẩn trương thế nào. Chỉ cần kéo dây lưng của áo tắm ra, bí mật của cậu sẽ bị bại lộ.
Thẩm Tiếu Vi biết người nọ rất trắng, cũng không phải lần đầu nhìn thấy nửa thân trên của cậu. Nhưng không biết có phải do nguyên nhân từ ánh đèn không, anh chỉ cảm thấy thân trên của người kia thật đẹp quá, anh nhìn hai quả hồng nhuận trước ngực mà có chút miệng khô lưỡi khô. Tầm mắt chậm rãi đi xuống, Thẩm Tiếu Vi cảm thấy trong lòng run lên. Cậu nhỏ không mặc quần lót! Tuy rằng không thấy bộ vị giữa hai chân, nhưng anh có thể xác định cậu nhỏ không mặc quần lót! Thẩm Tiếu Vi đã không còn là xử nam từ lâu, vậy mà lại hoảng sợ phát hiện ra tim mình đập thật nhanh khi thấy cậu nhỏ như vậy! Anh vội cắn vào đầu lưỡi, tự mắng mình một câu không có tiền đồ, cũng không phải xử nam chưa từng biết ***, có cần không tiền đồ như thế không! Hơn nữa đó còn là cậu nhỏ!
Tiếng bấm máy không ngừng vang lên, trông Lâm Vu Chu không hề chịu ảnh hưởng từ “cảnh đẹp” trước mặt dù chỉ một chút, nhất cử nhất động đều tỏ ra là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp. Lâm Vô Ý tiếp tục tạo ra vài tư thế theo yêu cầu của anh, nhưng áo tắm vẫn không cởi hoàn toàn.
Âm thầm hít sâu một hơi, khống chế trái tim đập nhanh và cái nóng rực bên dưới, giọng nói Lâm Vu Chu thoáng có chút khàn khàn nói: “Đưa lưng về phía tôi, quỳ gối, rồi mới cởi áo tắm.”
Sắp đến bước kia rồi! Lâm Vô Ý khẩn trương nuốt nước miếng, trên mặt không còn giữ được vẻ ôn nhu và bình tĩnh nữa. Cậu kéo áo tắm, chậm rãi quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía cháu cậu. Hít mấy hơi thật sâu, tự nói với mình không phải sợ, cậu kéo lỏng dây lưng của áo tắm. Tiếng bấm máy vang lên, tim Lâm Vô Ý cũng sắp nhảy ra ngoài. Áo tắm rơi xuống tận mắt cá chân, phần lưng trần trụi và hai mảnh rất tròn hoàn toàn lộ ra trước mặt cháu cậu, Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, đột nhiên sợ hãi.
Thẩm Tiếu Vi nhìn thẳng. Anh chỉ cảm thấy nhiệt độ của điều hòa trong phòng cao quá. Tiếp đó, anh nhận ra điều khác thường, sao không có tiếng bấm máy? Anh quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Lâm Vu Chu ở bên cạnh đã bỏ cameras xuống, ánh mắt thâm thúy. Lâm Vô Ý cũng không nghe thấy tiếng bấm máy, cũng không dám hỏi, càng không dám quay đầu lại nhìn. Trần trụi trước mắt hai người cháu của mình, đương nhiên cậu rất ngại ngùng, rất xấu hổ, cũng đâu phải ở trước mặt cháu trai nhỏ của cậu đâu. Cho dù là tắm cho cháu trai nhỏ cậu cũng mặc quần lót.
“Vô Ý, cậu có thể quay lại đây.” Lâm Vu Chu bỏ dây đeo cổ ở cameras ra. Thẩm Tiếu Vi tắt đèn bàn trên tay. Lâm Vô Ý nắm chặt áo tắm, thân thể căng cứng.
Tùy tiện vứt chiếc cameras trị giá mấy chục vạn xuống đất, Lâm Vu Chu đi tới, lên giường. Đệm lún xuống, Lâm Vô Ý kéo áo tắm che phần thân dưới. Thẩm Tiếu Vi cũng để đèn bàn xuống mặt đất, đến gần.
Nhẹ nhàng đặt hai tay lên vai Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu đã nhận ra đối phương run rẩy. Quỳ gối sau lưng Lâm Vô Ý, cứ giữ nguyên tư thế như vậy, Lâm Vu Chu nhẹ nhàng ôm người trần trụi vào lòng.
“Không phải nói muốn chụp *** sao? Sao lại sợ vậy?”
Thẩm Tiếu Vi cũng lên giường, sao anh không nhìn ra Lâm Vô Ý đang rất khẩn trương, cho nên không ngồi trước mặt Lâm Vô Ý, mà là ngồi sang bên cạnh. In một nụ hôn lên mặt người đang khẩn trương, Thẩm Tiếu Vi làm bộ thoải mái nói: “Cậu nhỏ, không chụp *** nữa. Tuy rằng cháu rất tin vào năng lực giữ bí mật của anh họ Vu Chu, nhưng vẫn phải đề phòng vạn nhất. Vạn nhất để người khác nhìn thấy, không phải cháu chịu thiệt rồi sao?”
Lâm Vô Ý mím môi, thuận theo lời Tiếu Vi, hỏi: “Sao cậu lại chịu thiệt?” Vẫn cúi thấp đầu.
“Cậu là cậu nhỏ của cháu, cậu bị người khác nhìn thấy đương nhiên là cháu chịu thiệt rồi. Cậu là cậu nhỏ của cháu mà.” Ỷ vào mình là người nhỏ tuổi nhất, lại là cháu trai ngoại “duy nhất”, Thẩm Tiếu Vi nửa thật nửa giả nói ra lời trong lòng.
Lâm Vô Ý cười nhẹ, hành động của Vu Chu và Tiếu Vi giúp cậu không còn quá khẩn trương nữa. Vẫn không ngẩng đầu, cũng không xoay người lại, cậu dựa vào vòm ngực rắn chắc của Vu Chu, cúi đầu nói: “Tôi không ngại chụp ***, hay vẽ tranh ***. Đó bất quá chỉ là một cách thức phô bày bản thân thôi. Dù người khác nhìn thấy có nói gì, tôi cũng không nghe được, cũng chả để ý.”
“Tôi/ Cháu để ý!”
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đồng thời lên tiếng. Đó cũng là nguyên nhân tại sao vừa rồi Lâm Vu Chu dừng lại. Giống như Thẩm Tiếu Vi nói vậy, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Anh tuyệt đối sẽ không để người khác nhìn thấy thân thể Lâm Vô Ý, dù là những tấm ảnh mà anh chụp, chờ người này ngủ anh sẽ xóa hết.
Cười có chút thương cảm, giọng nói Lâm Vô Ý càng nhỏ hơn: “Thế nhưng, cơ thể của tôi, khó nhìn quá, sẽ bị cười nhạo mất.”
“Vô Ý/ Cậu nhỏ!”
Hai tay Lâm Vu Chu đặt trên vai Lâm Vô Ý tăng thêm sức. Lâm Vô Ý kéo áo tắm ra. Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi theo bản năng đều nhìn vào bộ vị nào đó. Trong chớp mắt suýt thì kinh hô ra tiếng, hai người cắn chặt răng, không phát ra một tiếng.
“Này, khó nhìn quá nhỉ.” Lâm Vô Ý ra vẻ thoải mái nói: “Tôi muốn chụp ảnh *** cũng không dám, đương nhiên, vẽ tranh *** cũng không dám.”
Thẩm Tiếu Vi không kìm lòng được mà vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào bộ vị mềm mại kia. Thân thể Lâm Vô Ý nháy mắt run rẩy, nhưng không ngăn cản, chỉ nói: “Lúc tôi 13 tuổi, nơi này không phát dục. Vẫn phải tiêm thuốc, tôi mới không cần làm giải phẫu biến tính. Cho nên, tôi không có râu, bên dưới cũng không có lông. Cũng có thể vì chỗ này không phát dục bình thường, cho nên tâm lý cũng không lớn nổi, giống như luôn dừng lại lúc trẻ con ấy. Dù bao nhiêu người nói, thích tôi, yêu tôi, đối với họ, tôi không có cảm giác, của tình yêu, giống trên sách nói.”
“Tôi nguyện ý làm bạn với họ, không ngại họ ôm tôi, hôn tôi, nhưng mà, tôi không dám để họ nhìn, nhìn thấy cơ thể tôi. Cho nên lúc Crowe thổ lộ vói tôi, tôi từ chối. Tôi nghĩ, nếu tôi yêu một người, nhất định tôi phải để người đó biết tình huống của tôi, nhưng mà… Dù là Crowe hay Oliver, tôi đều không nghĩ đến việc nói cho mấy cậu ấy biết bí mật của tôi.”
Thẩm Tiếu Vi rất muốn dùng tay để cảm nhận bộ vị một cách tinh tế, lại thấy không thích hợp lắm, anh chỉ sờ nhẹ, liền khó khăn rút tay lại. Lâm Vu Chu kéo áo tắm lên che phần thân dưới của Lâm Vô Ý, vẫn ôm cậu từ phía sau, hỏi: “Vậy tại sao, lại nguyện ý nói cho chúng tôi biết?”
Thẩm Tiếu Vi âm thầm mắng Lâm Vu Chu một câu, cười nói: “Cái này còn phải hỏi sao? Chúng ta đều là cháu của cậu nhỏ, đâu thể so sánh giống bạn bè được. Trong cơ thể của chúng ta cũng có huyết mạch giống cậu nhỏ. Cậu nhỏ không tin chúng ta còn có thể tin ai. Đúng không cậu nhỏ?”
Lâm Vô Ý ngẩng đầu lên, nhìn cháu trai ngoại, trong mắt là sự cảm động. Cậu biết, Vu Chu và Tiếu Vi cũng giống Vu Hồng vậy, sẽ không cười nhạo cậu. Thẩm Tiếu Vi nhân cơ hội hôn lên mặt cậu nhỏ, ôm đối phương: “Cậu nhỏ, cháu yên tâm rồi.”
Lâm Vô Ý theo bản năng hỏi: “Yên tâm cái gì?”
“Yên tâm cậu nhỏ sẽ không tìm mợ nhỏ cho cháu. Cháu chỉ cần cậu, không cần mợ.”
Ánh mắt Lâm Vô Ý mơ hồ: “Dù cậu nhỏ muốn tìm, cũng sẽ không có phụ nữ nguyện ý gả cho cậu nhỏ.”
“Mợ nam cũng không cần.”
“Ha ha, không có đâu. Mấy người Crowe, Oliver, Bieber ưu tú như vậy mà cậu nhỏ còn không động tâm, những người khác sẽ càng không rồi.” Cọ cọ cháu trai ngoại, thuận tiện cọ cho hết nước trong đôi mắt, Lâm Vô Ý tìm kiếm an ủi: “Thật sự không cười nhạo cậu nhỏ chứ?”
“Cao hứng còn không kịp. Cậu không biết cháu lo lắng thế nào nếu có một ngày nào đó xuất hiện một mỹ nữ hay suất ca nào đó lừa cậu đi mất đâu. Hơn nữa cháu cũng không thấy khó nhìn, tuy rằng nói thế này cậu nhỏ sẽ mất hứng, bất quá thực sự rất đáng yêu.”
“Ờm, đáng yêu chính là nhỏ mà. Tôi rất hâm mộ các cậu bình thường như vậy.”
Nói không để ý là giả.
“Bình thường cũng có rất nhiều phiền não đó. Vào ngày nóng khổ sở muốn chết, lại không thể không mặc quần lót, thời tiết nóng bức ở Hongkong lại kéo dài. Có đôi khi nhịn không được muốn gãi một cái còn có thể không cẩn thận bị đám paparazzi chụp được, đăng lên báo nói hành động bất nhã, không chú ý hình tượng gì gì đó. Lúc đi bơi nhìn thấy mỹ nữ liền có phản ứng sinh lý còn có thể bị nói hoa tâm, háo sắc, rất thống khổ đó.”
Biết cháu trai ngoại đang an ủi mình, bất quá Lâm Vô Ý vẫn cười, cười vì nút thắt lại được tháo gỡ một góc.
“Nghe qua đúng là rất thống khổ nhỉ. Dù tôi nhìn mỹ nữ hay suất ca, cũng không có phản ứng. Bác sĩ nói tôi có thể sẽ có chút phản ứng, nhưng không biết tại sao, chưa từng có gì hết.”
“Bây giờ cậu nhỏ vẫn đi gặp bác sĩ?”
“Bây giờ hai năm phải đi kiểm tra một lần. Trước lúc về Hongkong, vừa mới kiểm tra xong.”
Dựa sát vào cháu trai ngoại, lại tiến gần đến người còn lại, Lâm Vô Ý nói hết tình huống của mình ra. Ba sợ cậu ở Hongkong bị truyền thông chú ý, cho nên cậu vẫn luôn điều trị ở nước ngoài, đó cũng là nguyên nhân thực sự sau khi mẹ và ba chia tay cậu đã đi theo mẹ sang Mỹ. Cậu vốn sinh ra ở Mỹ, trong nhà ngoại trừ ba mẹ, không có ai biết chỗ thiếu hụt bẩm sinh của cậu. Ngay cả Joseph cũng chỉ nghĩ chỗ đó của cậu không phát dục bình thường, chứ không biết kỳ thực cậu bị thiếu một viên.
Lâm Vu Chu vẫn không nói gì, luôn là Thẩm Tiếu Vi thay đổi không khí, để cho Vô Ý thổ lộ hết ra bằng lời. Lâm Vu Chu biết về phương diện này mình không bằng Tiếu Vi, cũng biết Lâm Vô Ý rất để ý chuyện này, liền giao cả cho Tiếu Vi. Mà đến khi anh và Thẩm Tiếu Vi nghe được Lâm Vô Ý nói bác sĩ từng đề nghị cậu làm giải phẫu biến tính, hai người cũng hận không thể dỡ cái bệnh viện kia xuống.
Khi Lâm Vô Ý nói xong, lúc này Lâm Vu Chu mới lên tiếng: “Anh tôi, biết rồi à?” Nhớ lại hành động của hai người trước khi lên lầu, Lâm Vu Chu đoán ra.
Không giấu diếm, Lâm Vô Ý gật đầu: “Uhm. Tối qua uống rượu, tôi nhịn không được liền nói ra. Nói xong trong lòng thoải mái hơn nhiều. Chuyện này tôi không dám nói cho bạn bè, cũng không thể nói trước mặt ba. Ba luôn cho rằng do ba già rồi, tinh tử không khỏe, nên chỗ này của tôi không phát dục được. Luôn áy náy lắm. Nói với Vu Hồng, cậu ấy không cười nhạo tôi, tôi cũng không muốn giấu các cậu.”
“Cậu nhỏ, cháu rất vui vì cậu nguyện ý nói cho bọn cháu biết, thật sự rất vui.” Trong lòng Thẩm Tiếu Vi thoải mái hơn một chút, điều này có phải thuyết minh trong cảm nhận của cậu nhỏ địa vị của họ đã vượt qua đám bạn bè kia không?
“Tôi cũng rất vui, rất vui vì các cậu không cười nhạo tôi.”
“Cậu nghĩ chúng tôi là người như thế à?”
Lâm Vu Chu ngầm nổi giận, Lâm Vô Ý vội vàng lắc đầu: “Không có không có. Á, thực ra tôi biết các cậu không cười tôi nên tôi mới nói cho các cậu biết.”
Trong bốn người cháu trai, Lâm Vô Ý sợ nhất chính là Vu Hồng và Vu Chu đó.
Cắn lên vai Lâm Vô Ý một cái mang ý trách cứ, Lâm Vu Chu xuống giường: “Tôi đi tắm. Tiếu Vi, để Vô Ý viết nhật ký và tùy bút trước, hôm nay cậu ấy mệt mỏi, ngủ sớm một chút.”
“Được. Anh tắm xong em tắm.” Thẩm Tiếu Vi xuống giường lấy quần ngủ áo ngủ và quần lót của cậu nhỏ trong tủ quần áo.
Lâm Vô Ý sụt sịt mũi: “Không cần quần ngủ. Tôi không thích mặc quần ngủ lúc ngủ.”
Quay đầu cười với cậu nhỏ, Thẩm Tiếu Vi đặt quần ngủ về chỗ cũ, lên giường nói: “Trước đây mặc quần ngủ có phải sợ bọn cháu phát hiện không?”
Lâm Vô Ý gật đầu: “Đương nhiên rồi. Mất mặt lắm. Tôi là trưởng bối mà.”
Thẩm Tiếu Vi nghiêng người, rất tự nhiên, rất ôn nhu hôn vào khóe miệng đối phương một cái, đêm đó, người kia đã hôn ở vị trí này: “Cậu nhỏ, tin cháu, cháu là Tiếu Vi, là cháu trai ngoại duy nhất của cậu. Vĩnh viễn sẽ không cười nhạo cậu vì chuyện đó.”
Lâm Vô Ý ở trong lòng cháu trai ngoại nhắm chặt mắt lại: “Các cậu, rất quan trọng, rất quan trọng, với tôi.” Sẽ, càng ngày càng quan trọng.
“Vậy lại tin tưởng, ỷ lại cháu nhiều hơn nữa.” Ôm chặt người trần trụi vào lòng, Thẩm Tiếu Vi biết, trong lòng mình không có bất luận một ai có thể thay thế được người này.
Trong phòng tắm, Lâm Vu Chu đứng dưới vòi hoa sen, một tay chống vào tường, một tay cầm thứ bên dưới của mình. Nước lạnh xối vào thân thể nhưng không thể nào mang đi cảm giác nóng cháy trong người anh. Anh biết mình nguy hiểm, đối với người thân của anh, đối với người theo như bối phận là chú của anh, anh có dục vọng. Đây không phải lần đầu tiên anh chụp ảnh *** cho người khác, nhưng là lần đầu tiên có dục vọng mãnh liệt đến thế.
Dù anh có lắc đầu mạnh thế nào, cũng không thể xua tan được hình ảnh xinh đẹp đó trong đầu. Anh biết mình hẳn là nên giải quyết nhanh chóng, điều chỉnh tâm tình. Thế nhưng vừa nghĩ đến chuyện anh trai mình và Tiếu Vi thân mật cùng người kia, anh lại không cam lòng. Cứ phải chịu uất ức mà giữ khoảng cách với người đó? Tuân thủ nghiêm ngặt về thân phận giữa chú và cháu? Trong mắt Lâm Vu Chu có một thứ ánh sáng lạnh giống y như anh trai mình lướt qua, Lâm Vu Chu này cũng không phải loại hèn nhát. Cùng lắm chỉ là dục vọng, vậy thì có sao? Đây là phản ứng sinh lý bình thường, ai bảo thân thể người kia đẹp đến vậy. Anh không tin Tiếu Vi không có phản ứng! Người kia phóng khoáng như vậy, anh có thể nào lại xấu xa vậy chứ? Có phản ứng cứ phát tiết là được.
Rất nhanh, chất lỏng nóng bỏng phun trào. Lâm Vu Chu thở phào một cái. Có lẽ anh đã nín nhịn lâu lắm rồi. Từ trước lúc ông nội qua đời anh chưa từng phát tiết. Ngửa đầu, để nước lạnh xối vào mặt, trái tim Lâm Vu Chu mau chóng bình tĩnh lại.
Diều, là của anh.
Năm phút sau, lau hết nước trên người, Lâm Vu Chu mang vẻ mặt bình tĩnh ra khỏi phòng tắm. Trên giường, Lâm Vô Ý đang viết nhật ký, Thẩm Tiếu Vi đang chơi trò chơi. Sau khi anh đi ra, Thẩm Tiếu Vi xuống giường trực tiếp vào phòng tắm.
Cởi khăn tắm trên hông, lau những giọt nước còn sót lại trên người, Lâm Vu Chu vứt khăn tắm ra giường, mở tủ lấy quần áo. Người đang viết nhật ký không nhịn được nên quay đầu nhìn lén, trong mắt là vẻ hâm mộ.
“Tại sao của cậu cũng lớn như vậy? Người phương Đông hẳn là rất nhỏ mới đúng chứ?”
Lâm Vu Chu vừa mặc quần lót xong liếc mắt nhìn đối phương một cái, mặt không chút thay đổi tiếp tục mặc áo may ô, nói: “Tôi đi du học ở nước ngoài, cũng không thấy người phương Tây lớn hơn người châu Á bao nhiêu, cậu bị ngộ nhận rồi. Còn nữa, cái gì mà “cũng”? Cậu xem của anh tôi rồi?”
Vị họ Lâm kia thành thực gật đầu: “Tối qua cậu ấy cũng giống cậu, quấn khăn tắm ra ngoài, tôi nhân cơ hội “xuống tay” luôn.”
Xuống tay? Lâm Vu Chu lên giường, hôn vào khóe miệng Lâm Vô Ý một cái, rồi mới lấy máy tính bảng của Thẩm Tiếu Vi: “Cậu viết đi, tôi không quấy rầy cậu, tôi xem bưu kiện.” Thái độ bình tĩnh giống như chưa từng phát sinh chuyện gì vậy.
Lâm Vô Ý cười, viết tiếp, cọ chân mình vào cái chân thuần một vẻ nam tính của Vu Chu, ngứa quá, cọ cho thoải mái. Dù cậu có thân thiết với mấy người Joseph, Oliver nhiều hơn nữa, cậu cũng không thể, lại càng không dám tùy tiện thế này với họ. Vì chính là cháu nội cháu ngoại nhà cậu, cậu mới có thể tùy tâm sở dục như thế, không hề cố kỵ như thế.
Trong phòng tắm, không có “người ngoài” ở đây, Thẩm Tiếu Vi khác hẳn với vẻ làm nũng vừa rồi, đang nhìn chằm chằm vào thân dưới có xu hướng đi lên của mình một cách nghiêm túc và suy nghĩ sâu xa. Chuyện lớn không xong rồi! Chạm vào hay không chạm vào đây? Vừa nghĩ tới cảm xúc nào đó, chỗ nào đó của Thẩm Tiếu Vi càng thêm cứng hơn. Khẽ cắn môi, anh đặt một tay lên bộ vị kia, không khỏi rên rỉ một tiếng. Sự tình thật sự không ổn rồi.
__Hết chương 70__