Thứ mà Lâm Vô Ý muốn đóng gói chuyển về Hongkong nhiều nhất là sách. Trước khi Lâm Vô Ý rời giường, toàn bộ vali dùng để đóng gói đều đã được mang đến, đến khi cậu dậy, năm người ăn trưa trước, rồi mới bắt đầu đóng gói sách trong thư phòng. Ngoại trừ tạp chí ra, Lâm Vô Ý muốn mang tất cả chỗ sách này về Hongkong. Sách của cậu có đủ những tác phẩm kinh điển của rất nhiều danh gia, gần như bao gồm tất cả những sáng tác của những bậc đàn anh trong văn đàn đương đại, mà theo như Lâm Vô Ý nói thì căm biệt thự trên núi ở Hongkong cũng có rất nhiều những bộ sách trân quý của cậu, có thể thấy cậu thích đọc sách đến nhường nào.
Năm người ngồi bệt trên sàn nhà trong thư phòng, toàn bộ sách đều bày hết lên mặt đất, Lâm Vô Ý ngồi phân loại cùng Vu Chu, Tiếu Vi, còn Vu Chi và Vu Hồng đóng gói. Thẩm Tiếu Vi ngạc nhiên liên tục: “Cậu nhỏ, cháu không ngờ cậu biết nhiều ngôn ngữ của các nước như vậy!”
Lâm Vô Ý cười, cầm cuốn tiểu thuyết của Italy từ tay Tiếu Vi, nói: “Châu Âu có rất nhiều ngôn ngữ, nhưng đều có những nét chung. Văn học bậc đại học ở Pháp thường có liên quan đến ngôn ngữ học, lúc tôi không có việc gì làm sẽ đến học viện ngôn ngữ dự thính, hơn nữa những bạn học bên cạnh tôi cũng tới từ nhiều nước khác nhau, cứ từ từ học là được. Tôi thích xem sách nguyên bản, khi dịch ra ngôn ngữ khác luôn không thể biểu đạt trọn vẹn ý nghĩa. Ừm, thế cho nên tôi mới có nhiều từ điển như vậy, phải thường xuyên tra từ điển.”
“Vậy cũng lợi hại lắm rồi!” Thẩm Tiếu Vi cảm thấy người này mới là lợi hại nhất trong nhà. Trong bộ sưu tập của Lâm Vô Ý có những tác phẩm bằng tiếng Pháp và tiếng Anh thì không nói, bên cạnh đó còn có vài bộ sách tiếng Đức, tiếng Ý, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Nga, tiếng Bồ Đào Nha, thậm chí có cả tiếng Đan Mạch, tiếng Latin, tiếng Ả rập, có thể nào không khiến mấy cháu trai thán phục chứ.
Lâm Vô Ý rất thích vẻ sùng bái trên mặt bốn người cháu trai dành cho cậu, cậu nói tiếp: “Bất quá tôi chỉ biết nói tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức, tiếng Tây Ban Nha, còn có thể nói một chút ít tiếng Ả rập, những cái khác chỉ xem hiểu, không nói được. Hanna có một nửa dòng máu Đức; chú Tom là di dân Tây Ban Nha; Crowe là người Thổ Nhĩ Kỳ, biết nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ và Ả rập. Bên cạnh có nhiều người bạn biết những thứ tiếng khác nhau như vậy, đương nhiên không thể bỏ qua rồi, bọn họ là giáo viên “miễn phí” đó.”
Thẩm Tiếu Vi ôm Lâm Vô Ý: “Cậu nhỏ, cậu lợi hại như thế, còn có thể vẽ tranh và thiết kế trang phục, làm cháu trai ngoại của cậu, cháu có áp lực lớn lắm.”
Lâm Vô Ý hôn một cái lên mặt cháu trai ngoại: “Không lớn không lớn, những thứ này đều là hứng thú của tôi thôi. Vẽ tranh là học từ Hanna, thiết kế trang phục là học từ Zoe, Joseph, tôi có nhiều thời gian mà. Nếu muốn tôi làm về kinh thương ấy hả, nhất định tôi sẽ làm cho đến táng gia bại sản, có khi còn bán luôn mình ấy chứ.” Lại hôn một cái, cậu cười tít mắt: “Cháu phải cố gắng kiếm tiền, như vậy cậu nhỏ mới có thể tiếp tục tiêu xài tuổi xuân và thời gian được. Lý tưởng của tôi chính là có thể làm trạch nam tự do đọc sách.”
Thẩm Tiếu Vi cười, cọ cọ chóp mũi vào chiếc cằm bóng loáng của cậu nhỏ: “Tuân mệnh. Cháu sẽ thực hiện lý tưởng của cậu nhỏ.”
“Ha ha… Ngoan quá.”
“Cậu nhỏ ____”
“Ha ha…”
Chờ hai người náo loạn xong, Lâm Vu Hồng hỏi: “Vô Ý, tranh của cậu đều ở đây à?”
“Có một phần ở căn biệt thự trên núi. Vốn dĩ tôi định đưa cho Oliver bán hộ tôi, nhưng ông nội cậu không cho, còn nói đó đều là tranh của tôi, độc nhất vô nhị, tất cả phải giữ lại. Còn những bản thiết kế cứ vẽ xong tôi sẽ giao cho Zoe, cậu ấy làm thành sản phầm rồi bán trong cửa hàng của cậu ấy giúp tôi.”
Nghĩ đến chuyện gì đó, Lâm Vu Chu hỏi: “Dùng danh nghĩa của cậu?”
Quả nhiên, Lâm Vô Ý lắc đầu: “Tôi không hỏi, tôi giao cho Zoe hết xong sẽ không quản nữa.” Tiếp đó, cậu khoát tay không thèm để ý chút nào: “Tôi không thích quá nhiều người biết tôi, tốt nhất là đừng có dùng danh nghĩa của tôi, lại càng đừng dùng danh nghĩa của “Diều”. Tôi chỉ muốn an tĩnh đọc sách viết sách thôi.”
Lâm Vu Chu nhíu mi, Lâm Vu Hồng cũng nhíu mi, Lâm Vu Chi hỏi: “Vậy tiền lời đâu? Bán những mẫu thiết kế của cậu xong họ có đưa tiền lời cho cậu không?”
Lâm Vô Ý trừng to hai mắt, Thẩm Tiếu Vi cũng nhíu mi: “Cậu nhỏ, không phải cậu giao bản thiết kế cho họ xong rồi cái gì cũng không quản đấy chứ?”
Lâm Vô Ý trả lời có chút mờ mịt: “Hình như Zoe và Joseph có nói với tôi, nhưng tôi không nghe cẩn thận.” Cố gắng nhớ lại, hai mắt Lâm Vô Ý sáng lên: “Hình như bọn họ có dùng danh nghĩa của tôi để mở một tài khoản, hình như có giúp tôi làm gì đó. Bọn họ cũng giống ba, thường xuyên để tôi ký mấy thứ, tôi cũng chả hiểu, lại nói tiếp, lúc trước Oliver cũng bảo tôi ký bản “thu mua” cái gì đó, nói bao giờ có kết quả sẽ cho tôi biết.”
“Lúc nào?” Lâm Vu Hồng lập tức hỏi.
“Khoảng thời gian tôi đuổi bản thảo đó.”
Lâm Vu Hồng nhìn sang Lâm Vu Chi một cái, trong mắt đối phương cũng có phán đoán giống anh. Lâm Vu Chu vẫn nhíu chặt mi tâm, hỏi: “Cậu có thấy là thu mua cái gì không?”
“Không. Tôi đang đuổi bản thảo mà, ký xong tôi gửi qua máy fax. Trước đó còn ký vào bản gốc cho Oliver, tôi cũng không chú ý.”
Thẩm Tiếu Vi thật là choáng váng đầu óc: “Cậu nhỏ, cậu không sợ bọn họ bán cậu sao?”
Lâm Vô Ý rất tự tin nói: “Không có. Tôi là người gặp người thích như vậy sao họ lại nhẫn tâm bán tôi chứ.”
“Ông nội biết không?” Lâm Vu Chi không ôm hy vọng lắm, hỏi.
Lâm Vô Ý lắc đầu: “Việc này dù ông nội cậu biết cũng không nói với tôi đâu, tôi vừa nghe mấy chuyện như thế đã choáng váng đầu óc, bất quá hình như ông nội cậu cũng tự mình liên lạc với họ đó. Bạn bè của tôi đều đã trải qua sàng lọc của ông nội cậu, tuyệt đối đáng tin. Lần này đi Paris cậu có thể hỏi bọn họ xem.” Thấy vẻ mặt lo lắng của mấy cháu trai, Lâm Vô Ý vỗ vỗ họ: “Yên tâm yên tâm, họ là những người bạn đáng tin cậy, tuyệt đối sẽ không bán tôi đâu. Vả lại tôi còn có ba bảo vệ, ba cũng đâu thể để tôi bị người khác bán được.”
Nhưng ông nội/ ông ngoại mất rồi. Bốn người quay sang nhìn nhau, xem ra sau này họ phải cẩn thận nhiều hơn. Nào biết, ngay sau đó họ nghe thấy người nào đó nói: “Bây giờ còn có các cậu, các cậu cũng sẽ không để tôi bị bán.”
Thẩm Tiếu Vi nửa thật nửa giả nói: “Cậu nhỏ, cậu bán cho cháu đi, tuyệt đối yên tâm.”
“Vậy tôi trị giá bao nhiêu tiền đây?”
“Tất cả tài sản cháu sở hữu cộng thêm bản thân cháu, sao nào?”
“Như vậy được đó… Để tôi suy nghĩ một chút.”
Lâm Vu Chu trừng mắt với Thẩm Tiếu Vi một cái: “Tiếp tục thu dọn.”
Hai người không náo loạn nữa. Lâm Vu Chi hỏi: “Bức tranh này cậu muốn giữ lại tiếp hay bán đi?”
Lâm Vô Ý không chút nghĩ ngợi nói: “Giữ lại. Tôi mà dám bán nhất định ông nội cậu sẽ vào giấc mơ của tôi đánh mông tôi.”
“Cậu nhỏ, sau này cậu còn vẽ tranh không?” Thẩm Tiếu Vi rất lo lắng người này sẽ không vẽ nữa vì ông ngoại không ở đây, may mắn, anh nghe thấy câu trả lời khẳng định đầy thuyết phục của đối phương: “Có chứ. Có linh cảm tôi sẽ vẽ.”
Thẩm Tiếu Vi yêu cầu: “Cậu nhỏ, cháu muốn một bức tranh của cậu, cháu muốn đặt trong phòng ngủ của cháu.”
“Được.” Lâm Vô Ý rất hào phóng.
Lâm Vu Chu vẫn để bụng một chuyện khác: “Tranh của cậu đã từng cho người khác chưa?”
Lâm Vô Ý thở dài: “Ông nội cậu không cho. Mấy người Hanna muốn có lắm. Ba nói tranh tôi vẽ đều là tranh của ba, ba muốn giữ lại chậm rãi thưởng thức. Cho nên ở chỗ tôi không có nhiều lắm, không đến mười bức, đại bộ phận đều ở trong tay ông nội cậu, mỗi lần tôi về Hongkong đều mang về cho ba xem.”
Ông nội/ Ông ngoại thật sự là rất anh minh thần võ!
“Vậy tiếp tục giữ lại!” Bốn người đồng thời lên tiếng. Lâm Vô Ý cười, trong mắt hiện lên nỗi ưu thương nào đó, đương nhiên cậu sẽ giữ lại, sẽ vĩnh viễn giữ lại cho ba!
Thu dọn đến lúc gần tối, những bộ sách trân quý của Lâm Vô Ý mới toàn bộ đóng gói xong. Giá sách ở lầu trên lầu dưới đều trống không, thay vào đó chính là những chiếc vali đã đóng chặt. Ăn cơm tối, năm người lại vào phòng vẽ tranh trên lầu hai, đó cũng là phòng sáng tác của Lâm Vô Ý. Lúc ở nhà Lâm Vô Ý sẽ dùng máy tính cây để sáng tác. Trước hết phải đóng gói máy tính, đây là vật còn quan trọng hơn cả sách đối với Lâm Vô Ý. Mỗi một bức tranh đều dùng giấy trắng mềm mại bọc lại, lại được đặt trong bìa cẩn thận. Bốn người không để Lâm Vô Ý động thủ, cậu chỉ cần ngồi bên cạnh nói cho họ biết cậu vẽ nhứng bức tranh đó dưới những tâm tình thế nào là được.
Lúc đi ngủ buổi tối, nhìn giá sách trống trơn và phòng vẽ tranh trống trơn, Lâm Vô Ý có nỗi thương cảm không nỡ cũng như niềm khát vọng và mong chờ khi sắp chính thức sống chung với người nhà, thật mâu thuẫn.
Một bàn tay rất tự nhiên ôm thắt lưng cậu từ phía sau, tiếp theo là giọng nói trầm thấp của một người: “Nếu cậu muốn tới đây, lúc nào cũng có thể tới, tôi có thể đi nghỉ phép cùng cậu.”
Ngửa đầu, cọ cọ vào phần cằm mang mùi kem cạo dâu của Vu Hồng, Lâm Vô Ý mỉm cười hỏi: “Thích nơi này không?”
“Rất thích. Nơi này rất im lặng, rất du nhàn.”
“Cho nên đừng lúc nào cũng cuồng công việc, ngẫu nhiên cũng phải thả lỏng nha.”
Thần sắc Lâm Vu Hồng cực kỳ nhu hòa, so sánh với bộ dáng luôn lạnh như băng của anh, cho dù hiện tại vẫn là vẻ không chút thay đổi, nhưng cũng được gọi là nhu hòa.
Lâm Vu Chi lên lầu nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng vẽ tranh, ánh mắt thâm trầm. Hai người đứng chung một chỗ đồng thời quay đầu lại, Lâm Vô Ý cười thật tươi với Lâm Vu Chi.
“Buồn ngủ?”
“Cậu thì sao?”
Lâm Vu Chi đi tới, Lâm Vu Hồng cũng không buông bàn tay đang ôm Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý liếc vào phòng vẽ tranh, nói: “Cũng chuẩn bị ngủ. Vốn cũng đã định ở hết năm nay sẽ về Hongkong với ba, nhưng mọi chuyện thay đổi quá nhanh so với kế hoạch của tôi. Tôi thường xuyên nghĩ, nếu tôi về sớm hơn một chút, ba có thể ở cùng tôi thêm vài năm không. Nhất là ở trong này, luôn nghĩ như vậy.”
“Ông nội cũng xem như là người trường thọ rồi.” Lâm Vu Chi kéo Lâm Vô Ý từ trong ngực Lâm Vu Hồng về phía lòng mình, nhẹ lòng nói: “Người già đều phải trải qua một bước này, ông nội cũng thế, chúng ta cũng thế. Người mất rồi thì thôi, những người còn sống như chúng ta càng phải làm cho mình tốt hơn mới không làm người đã mất phải thất vọng.”
Ôm Vu Chi, vùi đầu trong ngực anh, Lâm Vô Ý nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi sẽ cố gắng làm cho mình vui vẻ lên, tôi cam đoan.”
“Chúng tôi tin cậu.”
Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đang cùng đứng ở đầu cầu thang trên lầu đều không lên tiếng. Hôm nay thu dọn những bộ sách và phòng vẽ tranh, có không ít những bức thư ông nội tự tay viết và ảnh chụp của ông, nên đã gợi lên thương tâm cho một người.
Ôm Lâm Vô Ý một lát, Lâm Vu Chi buông cậu ra: “Ngủ đi, không phải còn muốn viết nhật ký và tùy bút sao?”
“Uhm, bài tập mỗi ngày, không thể bỏ được.”
Một trái một phải kéo tay Vu Chi và Vu Hồng, Lâm Vô Ý nói với hai người còn lại: “Vu Chu Tiếu Vi, ngủ thôi, tôi kể chuyện cho các cậu.”
“Tôi muốn nghe cậu hát.” Lâm Vu Chu đưa ra yêu cầu.
“Không thành vấn đề.”
“Không cầnhát ru.”
“Được.”
Khi đối phương đến gần, hôn một nụ hôn chúc ngủ ngon lên mặt đối phương đang ngửa lên, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đi cùng vào phòng ngủ, đóng cửa phòng. Nửa giờ sau, tiếng hát khe khẽ ôn nhu vang lên.
____ Close your eyes and roll a dice. Under the board there’s a compromise. If after all we only live twice…
____ Khép đôi mắt anh lại, quăng xúc xắc, nếu chúng ta có hai lần sinh mệnh…
Nửa đời trước của tôi, chỉ muốn được làm con của ba, tôi tùy hứng rời xa các cậu… Nửa đời sau của tôi, chỉ muốn được làm Lâm Vô Ý, làm Lâm Vô Ý của các cậu… Đưa tôi về nhà đi, Vu Chi, Vu Hồng, Vu Chu, Tiếu Vi…
Nằm trong ***g ngực Vu Chi tìm được một vị trí thoải mái, Lâm Vô Ý nhắm mắt lại, phía sau là vòm ngực rộng lớn của Vu Hồng, giống như ba đang ở bên cậu vậy. Trong bóng đêm, Lâm Vu Chi nghe được tiếng hít thở của mình, nghe được tiếng hít thở của một người khác. Vô Ý, Dean, Diều, Cerf-volant, trong thân thể người này dường như có rất nhiều linh hồn, mỗi một linh hồn đều tốt đẹp như vậy. Đã từng, anh cho rằng ông nội bảo hộ người này quá mức; hiện tại, anh lại cảm thấy ông nội có chút nới lỏng. Cứ như vậy, rất tự nhiên mà muốn bảo vệ người này, muốn chăm sóc người này, muốn ôm cậu vào lúc cậu cần nhất… Nhanh đến nỗi, làm anh kinh ngạc. Muốn, làm chút gì đó cho cậu, để cậu vĩnh viễn có thể giữ được những điều tốt đẹp của mình. Vô Ý, Vô Ý… Tôi hy vọng, cậu đối với tôi, đối với Lâm gia, sẽ không “khứ lưu vô ý”.
Nhân lúc bóng đêm, nhân lúc tất cả mọi người đều ngủ, Lâm Vu Chi vốn nội liễm nghiêm túc in một nụ hôn nhẹ lên trán một người, cũng vì những nụ hôn người này chủ động mà trong một góc của trái tim có những gợn sóng, gợn sóng lan rộng, toàn bộ trái tim. Lúc người này hát vì họ, anh đã muốn làm như vậy. Nếu mỗi người nhất định phải có một nhược điểm, như vậy, người này sẽ trở thành nhược điểm của anh. Một người nhà, lại không giống người nhà; một trưởng bối, cũng không như trưởng bối; là anh em, mà cũng không phải anh em… Một người, một người mà hiện tại anh cũng chưa thể định nghĩa được.
“Ba…”
Thân thể Lâm Vu Chi hơi chấn động, thở ra một hơi không tiếng động, anh hôn một cái lên trán đối phương. Ngủ đi, Vô Ý.
…
Thu dọn năm ngày, những gì cần đóng gói đều đã xong. Công ty của Lâm gia ở Pháp phái một chiếc xe vận tải chở mấy chục chiếc vali đến Paris, rồi những chiếc vali này sẽ được chuyển về Hongkong cùng với chuyến hàng hóa mà Lâm Thị nhập về Hongkong. Lâm Vu Huệ sẽ ở Hongkong tiếp nhận tất cả. Lâm Vu Chi tự gọi một cuộc điện thoại cho ba, để ba mình sửa phòng ngủ của ông nội thành hai gian, một gian làm thư phòng cho Lâm Vô Ý, một gian làm phòng vẽ tranh cho cậu. Bây giờ Lâm Vô Ý vẫn chưa đủ dũng khí để mở căn biệt thự trên núi, mấy thứ này để ở nhà chính là thích hợp nhất.
Đồ gia dụng đều ở chỗ cũ. Từng chiếc vali một được mang đi, trong phòng chỉ còn vẻ trống trải, ngay cả tủ quần áo cũng không còn gì. Khác với phòng thay quần áo ở nhà chính bên Thâm Thủy Loan, quần áo ở đây của Lâm Vô Ý đều chỉ là những trang phục bình thường, đó cũng là do Lâm lão gia tử khi còn sống đã đặc biệt dặn dò. Những cư dân của Al chỉ biết thiếu niên phương Đông xinh đẹp này thích đọc sách, nuôi một con mèo, mở một quán café nhỏ, chứ không biết người sống ở căn nhà đó là một đại tác gia có danh tiếng lớn trên văn đàn, càng không biết kỳ thực đại tác gia này còn là con nhà giàu có. Cho đến khi mấy người Lâm Vu Chi xuất hiện, cư dân của thành nhỏ mới mơ hồ phát hiện bối cảnh của thiếu niên phương Đông này có lẽ không hề tầm thường.
Rất nhiều người biết Lâm Vô Ý phải đi, tiếp đó lại có rất nhiều người đến tiễn biệt cậu, có đàn ông có phụ nữ, đại bộ phận đều là người trẻ tuổi. Đến cả Lâm Vô Ý cũng phải kinh ngạc vì mình được hoan nghênh đến thế, quà cáp nhận được trong suốt mấy ngày nay đều chất đầy hai vali, chất đầy đến nỗi Lâm Vu Chu cứ nhìn thấy một lần là đen mặt một lần.
Ở Al một tuần, Lâm Vô Ý phải đi. Betty và Wary khóc đến nỗi ruột gan đứt đoạn, khóc đến nỗi Lâm Vô Ý cũng khóc theo. Ly biệt, luôn là nước mắt và lưu luyến. Lên xe, Lâm Vô Ý vẫy tay tạm biệt những người bạn của cậu và mọi người trong thành nhỏ, sau này, cậu còn có thể trở về, trở về để gặp mọi người, gặp lại quán café nhỏ của cậu.
“Vô Ý, đừng khóc, hại thân.” Lâm Vu Hồng vẫn ôm Lâm Vô Ý, hiện tại anh rất sợ người này khóc, nỗi kinh hãi của đêm đó vĩnh viễn anh cũng không quên được.
“Sau này các cậu phải trở về cùng tôi.”
“Được.”
“Meo meo meo meo ~”
Lâm Vô Ý quay đầu lại, nở nụ cười, bế Daphne đang ở trong túi mèo ra. Hôn nhẹ lên miệng và trán Daphne, cậu nói với giọng mũi: “Tiểu công chúa, chúng ta phải về Hongkong rồi.”
“Meo meo meo meo ~”
Daphne không thích ngồi xe liền giãy dụa. Buông Daphne, nhìn nó tò mò ngửi tới ngửi lui trong xe, Lâm Vô Ý hít sâu mấy hơi, bình phục tâm tình.
“Cậu nhỏ, sau này cháu nhất định sẽ cùng cậu về đây làm khách du lịch, cậu đừng khổ sở.” Thẩm Tiếu Vi ngồi ở hàng ghế sau khẽ nâng tay lau những giọt nước trên mi mắt cậu nhỏ. Xe tới đón họ là xe bảy chỗ, rất rộng rãi.
“Các cậu không đi cùng tôi tôi cũng sẽ kéo các cậu đi.” Lâm Vô Ý liếc liếc Vu Hồng và Vu Chi. “Đừng có chỉ biết cuồng công việc, phải học cách hưởng thụ cuộc sống.”
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng làm bộ như mình không nghe thấy. Lâm Vu Chu tỏ rõ lập trường: “Tôi sẽ đi cùng cậu.”
“Cháu cũng vậy.” Tiếu Vi.
Lâm Vô Ý kéo kéo Vu Hồng, Vu Hồng hơi lạnh miệng nói: “Cậu có thể đến lúc đi không còn thương tâm, tôi sẽ đi cùng cậu.”
Lâm Vu Chi gật đầu đồng ý: “Tôi cũng vậy.”
“Tình huống lần này đặc biệt, sau này nhất định sẽ không.” Lâm Vô Ý nhanh chóng lau mặt.
Di động vang lên, Lâm Vô Ý lấy điện thoại của cậu, vừa thấy cuộc gọi đến, cậu liền nở nụ cười, lập tức bắt máy.
“Joseph.”
“Vừa mới xuất phát. Mấy người Vu Chi nói ngồi máy bay, nhưng tôi cảm thấy thời gian đến được sân bay cả đi cả về cũng đủ ngồi xe lửa, tôi kéo họ đi xe lửa luôn.”
“Đặt xong rồi, chuyến xe lửa 11 giờ, đến Paris sẽ gọi điện thoại cho các cậu.”
“Không cần. Có người tới đón bọn tôi.”
“Các cậu đều phải đến hết đó. Tối nay phải ăn cơm cùng nhau, tôi muốn ăn hamburger khoai tây chiên ~ Ye! Joseph vạn tuế!”
“Ừ, buổi tối gặp. Bye ~”
Cất điện thoại, Lâm Vô Ý giải thích với ba người không hiểu tiếng Pháp: “Điện thoại của Joseph, hỏi tôi đã xuất phát chưa, buổi tối mọi người cùng nhau ăn cơm.”
Lâm Vu Chu rất không khách khí đâm chọc: “Cậu ta yêu cầu tối ăn hamburger khoai tây chiên, hình như đối phương đáp ứng rồi.”
Lâm Vô Ý buồn bực: “Vu Chu, sao cậu có thể phản bội tôi.”
“Đồ ăn vớ vẩn, phải ăn ít.” Bốn giọng nói.
Lâm Vô Ý tứ cố vô thân chỉ có thể chờ đến Paris để tìm kiếm an ủi nơi bạn bè.
Paris, trong một trang viên ở ngoại ô, hơn mười người đến từ những nơi khác nhau trên thế giới đều vô cùng kích động chờ người nào đó đến Paris. Giống như nghênh đón vương tử trở về, họ còn trang hoàng lại căn nhà, còn mời một đầu bếp người Italy, hai đầu bếp người Pháp và hai đầu bếp người Thổ Nhĩ Kỳ chuẩn bị bữa tiệc lớn đêm nay cho họ.
Cúp điện thoại, Joseph Deville cười với các bạn: “Dean đặc biệt yêu cầu muốn ăn hamburger khoai tây chiên.”
“Ôi, Dean bé nhỏ đáng thương, tôi biết cậu ấy về Hongkong sẽ không được ăn mà.” Chú Tom đau lòng lắm.
Zoe cười: “Người phương Đông cho rằng đồ ăn nhanh không khỏe mạnh. Tôi thấy tuy rằng lão tiên sinh mất, Lâm gia vẫn có người trông chừng cậu ấy.”
“Xem ra đúng vậy.” Oliver uống café, nói: “Vậy bảo đầu bếp chuẩn bị một phần hamburger khoai tây chiên nhỏ cho cậu ấy là được rồi. Bữa tiệc đêm nay rất phong phú, sức ăn của cậu ấy lại nhỏ, miễn cho cậu ấy chỉ ăn được hamburger khoai tây chiên xong sẽ không được nếm những mỹ thực khác.”
“Cũng đúng.” Crowe gật đầu.
Bieber Channing nhìn quanh bốn phía, hỏi: “Hanna đâu?”
Oliver trả lời: “Anh ấy vẫn trong phòng vẽ. Anh ấy định đến Hongkong mở triển lãm tranh. Công ty truyền thông của lão tiên sinh để lại cho cháu của Dean, Dean rất coi trọng chuyện này, tôi định sau này sẽ qua lại với Hongkong nhiều hơn chút.”
Bieber gật đầu: “Nên thế. Vậy chuyến tuần diễn thế giới cho kịch bản mới của tôi đến cả Hongkong luôn đi.”
“Được, để tôi sắp xếp.”
“Vậy tôi thêm cả một buổi hòa nhạc ở Hongkong nữa.”
“Không tồi.”
“Sau này bên phía Hongkong mời tôi sẽ không từ chối. Dean về Hongkong, tôi thấy bước phát triển kế tiếp của chúng ta cũng có thể suy xét đến Hongkong, như vậy chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội gặp mặt cậu ấy.”
“Có thể mang phiền toái đến cho Dean không? Hình như Hongkong nhiều paparazzi lắm.”
“Trong những đợt làm ăn của chúng ta mà gặp mặt tiểu thiếu gia của Lâm gia cũng chả có gì cả. Cậu ấy rất trạch, cũng cần phải ra ngoài nhiều một chút, tham gia một ít hoạt động. Chỉ cần chúng ta che dấu tốt, paparazzi của Hongkong sẽ không phát hiện chúng ta quen Dean từ lâu.”
“Dean có thân phận là thiếu gia Lâm gia, có thể “kết bạn” với chúng ta cũng là bình thường.”
Mọi người cậu một lời tôi một câu, đều cho thấy muốn gia tăng liên hệ với Hongkong, để đến Hongkong gặp người kia. Oliver cười nhìn mọi người, thật cao hứng khi mọi người đều có thái độ nhất trí về chuyện này. Một người ngồi xuống cạnh anh, Oliver quay sang nhìn, nụ cười dần biến mất.
“Crowe, hình như cậu có tâm sự.”
Crowesus Aton uống một ngụm café, qua một lát, anh mở miệng: “Lão tiên sinh qua đời… Tôi đang nghĩ, liệu tôi có còn cơ hội không.”
Oliver nhíu mi: “Tôi tưởng cậu đã dứt bỏ rồi. Cậu muốn hủy đi tín nhiệm của Dean với cậu sao?”
Crowe có chút thống khổ, thở hắt ra, trầm giọng nói: “Cậu nên biết, Oliver, biết ý nghĩa của Dean với tôi. Tôi và các cậu khác nhau. Vào lúc tôi tuyệt vọng nhất, Dean xuất hiện, cậu ấy rất quan trọng với tôi. Nếu không phải lão tiên sinh yêu cầu, tôi sẽ không dễ dàng dứt bỏ như vậy.”
“Nếu đã dứt bỏ thì đừng níu lại nữa.” Giọng Oliver nghiêm khắc hơn vài phần. “Nói đến ý nghĩa, chúng tôi không ai kém cậu, nhưng nếu khi đó tôi đã lựa chọn dứt bỏ, tôi sẽ không phá hủy tín nhiệm của Dean với tôi. Crowe, cậu vẫn chưa hiểu sao? Lão tiên sinh ngăn cản tất nhiên là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân chân chính là Dean không thích cậu, cậu ấy không có tình yêu với cậu. Nếu cậu ấy yêu cậu, cho dù lão tiên sinh không muốn cũng phải đồng ý.”
Crowe càng mím chặt môi. Oliver ấn lên vai Crowe, dùng sức: “Cậu phải nghĩ như vậy. Nếu cậu cứ cố muốn có tình yêu, cậu sẽ mất Dean, tin tôi.”
Crowe không nói gì.
Cách đó không xa, có một người nghe được hết cuộc đối thoại của hai người họ. Vẻ mặt ảm đạm, cúi đầu xuống, cậu nín nhịn nước mắt, sau đó, là sự kiên quyết.