Lâm Vô Ý trở về phòng ngủ, cầm áo ngủ quần ngủ và quần lót để thay vào phòng tắm. Lâm Vu Chu để cặp của Lâm Vô Ý và túi đựng cameras của mình lên ghế sofa, quay đầu lại, anh liền ngây ngẩn cả người. Thẩm Tiếu Vi đi vào sau nhìn theo tầm nhìn của anh, cũng ngây ngẩn nốt. Cửa phòng ngủ không đóng, Lâm Vu Hồng đi qua thấy thần sắc hai người như vậy, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh: “Sững sờ ở trong này làm gì? Lên phòng tắm trên lầu tắm đi.”
Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu có chút xấu hổ, hoàn hồn lại. Thẩm Tiếu Vi làm bộ như không có việc gì, liếc mắt về phía phòng tắm một cái, nói: “Em đến phòng tắm dưới lầu.” Rồi mới ra ngoài.
Lâm Vu Chu mở tủ lấy quần áo, nhìn trên nhìn dưới. Anh lấy một chiếc gối mới hình caro ném ra giường.
Lâm Vu Chi cùng vào phòng với Lâm Vu Hồng thu hồi đường nhìn vào phòng tắm, đi lướt qua Lâm Vu Hồng đang mặt lạnh đến ngồi trên ghế sofa, hỏi Lâm Vu Chu: “Ảnh hôm nay em chụp cho Vô Ý đâu?”
“Trong túi của em, cái máy ở trên, em xuống lấy quần áo đi tắm.” Lâm Vu Chu lấy gối xong liền ra ngoài.
Lâm Vu Chi mở túi đựng cameras của Lâm Vu Chu, lấy chiếc cameras ở bên trên. Tiếng nước trong phòng tắm truyền ra, Lâm Vô Ý đang tắm, Lâm Vu Hồng ngồi xuống cạnh Lâm Vu Chi, nhìn chiếc gối của mình bị Lâm Vu Chu để ở cuối giường, ánh mắt anh lạnh hơn vài phần.
Không giống Lâm Vô Ý vốn dốt đặc cán mai đối với máy cameras chuyên nghiệp, Lâm Vu Chi thuần thục mở máy, tìm ảnh chụp trong cameras, xem từng cái một. Lâm Vu Hồng nhìn về phía phòng tắm, cảm thấy cái cửa kia cần phải thay đổi.
Lâm Vô Ý không biết mấy người cháu của mình ở bên ngoài đang suy nghĩ cái gì, cậu đứng dưới vòi hoa sen, để cho nước ấm cọ rửa thân thể mình. Nước chảy dọc theo mái tóc cậu, lướt qua mắt, xuống tới cằm rồi rơi trên sàn nhà. Tay phải Lâm Vô Ý nắm lấy hai chiếc vòng tay thủy tinh trên cổ tay trái, áp vào ***g ngực mình. Cho dù là Vu Hồng, hay đêm nay người ngủ cùng cậu là Vu Chu và Tiếu Vi, Lâm Vô Ý không phải không cảm thấy có người ngủ ngay cạnh mình sẽ không được tự nhiên, nhưng cậu cũng biết, nếu chỉ có mình cậu nằm trên giường của ba, nhất định cậu sẽ không thể khống chế được mình. Huống chi, đối phương còn là cháu mình, bản thân cậu đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian được ở cùng người thân trong bao nhiêu năm qua, hiện giờ mỗi người họ đều cố gắng giúp cậu dung nhập với gia đình này, giúp cậu cảm thấy thoải mái hơn một ít, sao cậu có thể không tiếp nhận.
Ba… Coi dòng nước chảy cũng như nước mắt của mình, Lâm Vô Ý cố gắng lau mặt, thở ra cảm giác đau đớn trong tim. Không dám nghĩ nữa, hiện tại chỉ cần nghĩ đến ba tim cậu liền đau không thở nổi. Cậu cố gắng làm mình cao hứng lên, cho dù làm vậy sẽ khiến mấy người Vu Chi nổi cáu đấy, nhưng cậu không còn cách nào khác, cậu cần một chuyện nào đó làm phân tán sự chú ý của mình, phân tán, nỗi đau đớn của mình.
Có người nói, tình cảm của người cha và con trai hoàn toàn khác nhau. Cái mà người cha yêu thương là chính bản thân con trai mình, còn cái mà con trai yêu thương lại là những hồi ức về ba. Hiện tại không phải cậu cũng vậy sao? Khi ba còn sống, cậu ở nước Pháp xa xôi; hiện giờ ba qua đời, cậu thống khổ, vùi lấp mình trong những hồi ức về ba. Lâm Vô Ý từ từ ngồi xổm xuống, hai tay che mặt, cơ thể căng cứng. Hai chiếc vòng thủy tinh trên cổ tay càng không ngừng nhắc nhở cậu sự thực ba không còn ở đây, nhắc nhở cậu, tình cảm yêu thương ba của cậu lúc này chỉ còn là những hồi ức.
Cố gắng mím chặt môi, không để cho nỗi thống khổ của mình xuyên thấu qua tiếng nước, Lâm Vô Ý quỳ trên mặt đất sám hối với ba. Cậu hy vọng rất nhiều rằng ba có thể lại cười với cậu, có thể lại gọi cậu một tiếng “Tiểu tinh nghịch”. Ba, con nhớ ba, rất nhớ, rất nhớ…
…
Sau khi Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều đã tắm xong, Lâm Vô Ý vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều nghĩ cậu đang ngâm mình trong đó, nhưng Lâm Vu Hồng lại thấy không bình thường. Đặt cameras sang một bên, anh đứng dậy gõ cửa phòng tắm: “Vô Ý, cậu tắm xong chưa?”
“A, sắp, cậu muốn dùng phòng tắm sao?”
Mi tâm Lâm Vu Hồng nhíu lại. Thẩm Tiếu Vi đang xem ảnh chụp liền buông cameras xuống, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Chu đều nhìn qua. Lâm Vu Hồng lại gõ cửa: “Tôi muốn dùng phòng tắm.”
“Ờ, chờ chút, xong ngay đây.”
Giọng nói của Lâm Vô Ý nghe có chút rầu rĩ, còn hơi nghẹn ngào. Lâm Vu Hồng không rời đi, vẫn cứ đứng ở cửa phòng tắm. Rất nhanh sau đó, tiếng nước ngừng, chỉ chốc lát sau, thân ảnh của Lâm Vô Ý xuất hiện ở bên kia cánh cửa. Cậu mặc quần lót, áo ngủ và quần ngủ, lau tóc, ra ngoài.
Vừa mở cửa ra, suýt chút nữa thì Lâm Vô Ý đụng vào người Lâm Vu Hồng. Lâm Vu Hồng vươn một tay đỡ cậu, một tay nắm lấy cằm nâng đầu cậu lên. Trong mắt Lâm Vô Ý có chút chột dạ, nhìn đối phương với vẻ vô tội: “Chuyện gì thế?” Rồi cậu mới phát hiện ba người kia đều ở trong phòng, cậu cười: “Đều ở đây à.”
Lâm Vu Hồng buông cằm Lâm Vô Ý ra, đẩy mạnh người kia vào phòng tắm: “Sấy khô tóc đi.”
Hai vai Lâm Vô Ý sụp xuống: “Ồn lắm.”
“Đi sấy khô!”
Đứng trước mặt người cháu cao hơn mình, cường tráng hơn mình, lại còn “hung dữ” với mình, Lâm Vô Ý chỉ còn biết thỏa hiệp. Thở dài một tiếng, cậu quay trở về bồn rửa mặt, cúi xuống lấy máy sấy, cắm nguồn điện.
“Thực sự ồn lắm.”
“Sấy khô!”
Lâm Vu Hồng cũng đi vào, lấy máy sấy trên tay Lâm Vô Ý, bật lên. Lâm Vô Ý che kín hai tai. Rút chiếc khăn lông lớn khỏi cổ Lâm Vô Ý, vị Lâm Vu Hồng thiếu gia này chưa bao giờ hầu hạ bất kỳ ai sấy tóc hiện giờ lại một tay lau tóc cho Lâm Vô Ý, một tay đung đưa máy sấy, sắc mặt cực kỳ lạnh lẽo, thậm chí còn có chút tức giận.
“Vu Hồng, ồn lắm.”
“Nghe lời!”
Lâm Vô Ý cúi đầu, càng bịt chặt hai tai hơn. Hiện tại, cậu như một đứa nhỏ đứng trước mặt ba vậy. Cố gắng tưởng tượng tên đàn ông phía sau thành ông ba nhà mình, trong lòng Lâm Vô Ý có chút ít cân bằng lại.
Lâm Vu Chi, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi dường như đều có chút suy nghĩ mà nhìn hai người trong phòng tắm, nhìn Lâm Vu Hồng luôn luôn lạnh lùng lại sấy tóc cho người kia, nhìn người kia giơ hai tai bịt tai ngoan ngoãn đứng trước mặt Lâm Vu Hồng để đối phương lau đầu cho mình. Ánh mắt ba người thật trầm, trầm đến nỗi khiến người ta nhìn không thấu.
Cuối cùng máy sấy cũng dừng lại. Lâm Vô Ý thở phào một hơi, xoa xoa hai tai vừa bị ngược đãi. Lâm Vu Hồng để máy sấy vào chỗ cũ, kéo tay người nào đó ra ngoài phòng tắm.
“Không phải cậu muốn dùng phòng tắm sao?”
“Hiện tại không cần.”
“Vừa rồi cậu gạt tôi?”
“Cậu ngây ngốc trong phòng tắm rất lâu.”
“…”
Lâm Vô Ý bị Lâm Vu Hồng túm đến bên giường. Nhìn trên giường có ba cái gối, Lâm Vô Ý đá dép đi rồi lên giường, ngồi vào vị trí bên trong, hai chân trắng nõn có vẻ không khỏe mạnh trở nên sáng rõ hẳn trên nền giường màu café. Nhìn như vậy, chỉ cảm thấy cậu thật trắng, có lẽ còn một nguyên nhân khác là cậu vừa tắm xong.
Lâm Vô Ý vỗ vỗ vào hai phần giường cạnh mình: “Vu Chu, Tiếu Vi, lại đây, tôidỗcho các cậu ngủ.”
“Cậu nhỏ ____” Thẩm Tiếu Vi kháng nghị nhưng vẫn đứng dậy, anh rất quy củ mà mặc áo may ô và quần ngủ dài. Lâm Vu Chu cũng rất tự nhiên đi tới, ngồi xuống phía bên kia, đương nhiên cũng rất quy củ mà mặc áo và quần dài. So sánh một chút, quần ngủ của Lâm Vô Ý quá ngắn. Thấy hai ông anh không có ý định rời đi, Lâm Vu Chu lên tiếng đuổi người: “Anh, anh họ cả, ngủ ngon.”
Lâm Vu Chi đang mặc quần áo ở nhà đứng dậy, lấy cameras của Lâm Vu Chu: “Anh chuyển ảnh chụp vào máy tính từ từ xem. Mấy người ngủ đi, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Lâm Vô Ý và Thẩm Tiếu Vi đồng thời lên tiếng. Lâm Vô Ý khoát tay với hai người: “Đừng có làm thêm, đi ngủ sớm một chút.”
Lâm Vu Hồng liếc em ruột một cái bằng ánh mắt lạnh băng, đi cùng Lâm Vu Chi, đóng cửa lại.
Ba người đàn ông trưởng thành cùng nằm trên một chiếc giường đương nhiên có chút chật chội. Chân phải của Lâm Vô Ý gác lên chân trái, bảo Thẩm Tiếu Vi lấy giúp cuốn nhật ký trong ngăn kéo chiếc tủ ở đầu giường chỗ anh, cả sách và tùy bút, còn có chiếc đồng hồ đeo tay.
Đặt đồng hồ cầm tay ở dưới gối, trước hết Lâm Vô Ý cầm sách, mở đến trang đang đọc dở. Thẩm Tiếu Vi nằm nghiêng xong, lại tò mò hỏi thêm: “Cậu nhỏ, sao cháu không thấy cậu đeo đồng hồ?”
Trong mắt Lâm Vô Ý hiện lên chút đau lòng chưa kịp áp chế, tiếp đó cậu cong khóe miệng, mang khuôn mặt mỉm cười nói: “Có đôi khi nửa đêm tôi sẽ tỉnh, tỉnh lại sẽ xem giờ. Ông ngoại cậu không muốn tôi để điện thoại di động dưới gối, nói là di động có phóng xạ. Đồng hồ báo thức lại bất tiện, nên ba mua đồng hồ đeo tay để tôi xem giờ.” Cầm chiếc đồng hồ, cậu vuốt ve nó với nỗi nhớ nhung: “Đây là dạ quang đó, buổi tối cũng có thể thấy rõ. Bất quá, ông ngoại cậu mua cái gì cho tôi cũng có công năng dạ quang.”
Cậu nhỏ, thấy khổ sở trong lòng thì đừng cười. Thẩm Tiếu Vi cố nén những lời này xuống. Lâm Vô Ý buông đồng hồ, tay trái che mắt Thẩm Tiếu Vi, tay phải che mắt Lâm Vu Chu.
“Tôi bắt đầu thôi miên, các cậu đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Lúc nào cậu ngủ?”
Lâm Vu Chu kéo tay cậu xuống.
“Tôi còn phải viết nhật ký và tùy bút, đây là bài tập mỗi ngày phải hoàn thành.” Lâm Vô Ý liếc hai quyển vở trên đùi.
Lâm Vu Chu nói: “Vậy chờ cậu viết xong rồi hẵng thôi miên.”
“Cháu còn chơi trò chơi đã, một chút nữa là qua cửa rồi.” Thẩm Tiếu Vi lấy máy tính bảng của mình, ngồi dậy. Lâm Vu Chu cũng lấy máy tính bảng của anh: “Tôi xem bưu kiện một lát.”
“Vậy tôi viết nhật ký và tùy bút trước.” Thấy hai người đều có chuyện phải làm, Lâm Vô Ý cũng không vội thôi miên. Viết nhật ký trước. Mở cuốn nhật ký ra, liếc mắt nhìn người nào đó bên cạnh, Lâm Vô Ý khụ khụ hai tiếng: “Vu Chu, không được nhìn lén.”
Lâm Vu Chu nhất thời đen mặt, Thẩm Tiếu Vi tò mò nhìn qua, tại sao lại chỉ nhắc mỗi anh họ Vu Chu? Vừa thấy trên cuốn nhật ký toàn tiếng Pháp nhìn hoa cả mắt, Thẩm Tiếu Vi hiểu ra, cũng ai oán, khi dễ anh không hiểu tiếng Pháp sao?
Lâm Vô Ý xoay người nằm úp sấp, đặt cuốn nhật ký lên gối để viết. Lâm Vu Chu nhẫn nại nỗi xúc động của mình, mở hộp thư ra, anh mới không thèm nhìn “lén”!
“Cậu nhỏ, nhật ký hôm nay cậu muốn viết cái gì?” Dù sao có xem cũng không hiểu, Thẩm Tiếu Vi liền nhìn quang minh chính đại.
Lâm Vô Ý đang viết, hai chân cậu gấp khúc lại, lắc lư lên xuống, vừa viết vừa nói: “Viết bị người tìm kiếm ngôi sao đuổi theo, gặp được Vu Chu, cắt tóc, Vu Chu đưa tôi đi mua đồ, chúng ta ăn cơm cùng nhau, uhm… Còn có cậu và Vu Chu…”
“Gì cơ?” Thẩm Tiếu Vi hỏi, Lâm Vu Chu quay đầu.
Lâm Vô Ý nở nụ cười: “Bí mật.”
“Cậu nhỏ ____”
“Ha ha ha…”
Dây thần kinh bên thái dương của Lâm Vu Chu co rút, anh dứt khoát đeo tai nghe vào nghe nhạc, tránh bị ai đó quấy nhiễu. Nhìn đôi chân trần của Lâm Vô Ý, nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi trong phòng tắm, Thẩm Tiếu Vi hạ tầm mắt xuống. Có lẽ đêm nào anh họ Vu Hồng cũng trải qua như thế này đi, có lẽ đêm nào cậu nhỏ cũng đọc thơ tiếng Pháp cho anh họ Vu Hồng. Thẩm Tiếu Vi mở trò chơi trên máy tính bảng, quyết định từ giờ trở đi sẽ làm một cháu trai ngoại “tốt” và “đạt tiêu chuẩn”.
…
Trong phòng ngủ tạm thời của Lâm Vu Hồng, nếu là trước đây, lúc này anh đều đang xem thêm vài văn kiện, không thì cũng là đứng ngoài ban công hút thuốc. Phòng ngủ nào đó ở dưới lầu vẫn còn sáng đèn, chứng tỏ người nào đó còn chưa ngủ. Trong phòng thiếu người kia, thiếu đi hơi thở của người kia, đột nhiên anh thấy có chút không quen. Điều này rất không bình thường. Nhưng đồng thời, Lâm Vu Hồng có chút phát cáu, phát cáu với Vu Chu và Tiếu Vi.
Lâm Vu Hồng bực bội. Nhớ đến người nào đó từng mang biểu hiện quá đỗi kinh ngạc khi thấy anh hút thuốc vào buổi tối, anh dập tắt điếu thuốc trong cái gạt tàn, xoay người vào phòng. Trên giường chỉ có một chiếc gối, là anh mang lên từ dưới lầu. Đi đến bên giường, nằm xuống, Lâm Vu Hồng càng nghĩ càng thấy cáu.
‘Cốc cốc cốc!’
Thu hồi vẻ tức giận, Lâm Vu Hồng mang thần sắc lạnh lùng ra mở cửa. Nhìn người ở bên ngoài, anh nhíu mày.
“Đi uống một ly?”
Ngoài cửa là Lâm Vu Chi.
Lâm Vu Hồng ra khỏi phòng, đóng cửa. Lâm Vu Chi và anh cùng sóng vai xuống lầu. Không vào phòng nghỉ ở lầu hai, hai người đều đồng thời vào phòng khách ở lầu một. Lâm Vu Chi rót cho anh và Vu Hồng một ly rượu đỏ, Lâm Vu Hồng gác hai chân lên bàn, cụng ly với Lâm Vu Chi rồi mới uống một ngụm.
Lâm Vu Chi ngồi xuống, cũng giống như Lâm Vu Hồng, gác hai chân lên bàn trà, bớt đi vài phần nghiêm túc, lại thêm chút cảm giác thả lỏng khi ở trước mặt người nhà. Hai người không ai nói gì, sau khi uống hết một ly, Lâm Vu Chi lại rót tiếp cho mình và Lâm Vu Hồng, lúc này anh mới lên tiếng: “Vừa rồi Vô Ý khóc trong phòng tắm.” Là khẳng định, không phải nghi vấn.
“Cậu ta luôn cố nén. Ông nội vừa đi, cậu ta chưa thể khôi phục ngay được.” Lâm Vu Hồng có chút phiền muộn mà uống một hơi hết sạch rượu trong ly. Lấy bình rượu, rót tiếp.
Đột nhiên Lâm Vu Chi chuyển đề tài: “Lần này Vô Ý về đây vội vàng, nhất định bên Pháp vẫn còn nhiều việc chưa kịp xử lý, còn cả con mèo của cậu ấy cũng chưa mang về. Anh định chờ mấy ngày nữa, tâm tình cậu ấy tốt hơn sẽ đi Pháp với cậu ấy một chuyến, đó cũng là việc ba anh dặn. Chuyện gì nên làm thì làm nốt, còn cả tài sản của cậu ấy ở bên Pháp cũng phải đóng gói chuyển về. Anh không muốn nhìn thấy sau này chuyện của cậu ấy lại để cho những người khác giải quyết, xử lý nữa. Không nhắc đến bối phận, chúng ta giống anh trai cậu ấy hơn. Cho dù ông nội không phó thác chúng ta cũng có trách nhiệm chăm sóc cậu ấy.”
“Em và anh cùng đi.” Lâm Vu Hồng nói không chút nghĩ ngợi, thái độ kiên quyết. “Thuận tiện khảo sát công ty bên Pháp một chút.”
“Cũng được.”
Trong mắt Lâm Vu Hồng hiện lên một ánh sáng rất nhanh, lạnh giọng nói: “Đừng để Vu Chu và Tiếu Vi đi cùng làm loạn.”
Lâm Vu Chi cười nhẹ, xem như là đồng ý.
Không hề biết Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng định đi Pháp với mình, Lâm Vô Ý viết nhật ký và tùy bút xong liền cầm một tập thơ, vỗ vỗ cháu trai ngoại đang chơi trò chơi và cháu nội đang đọc báo điện tử.
“Các bạn nhỏ, nên đi ngủ thôi.”
Lâm Vu Chu lại đen mặt, Thẩm Tiếu Vi buông máy tính bảng ra với vẻ chán chường: “Cậu nhỏ ____, đừng đối đãi cháu như đối đãi với Ethan.”
“Nằm xuống nằm xuống, hiện tại tôi là trưởng bối, các cậu rồi cũng bị tôi thôi miên thôi, tiểu ~ bạch ~ thỏ ~”
Ha, giờ thì biến thành tiểu bạch thỏ rồi. Thẩm Tiếu Vi nằm nghiêng xong, nhắm măt lại: “ Vâng, cháu là tiểu bạch thỏ, cháu chuẩn bị tốt rồi.”
Lâm Vu Chu cũng buông máy tính bảng, tắt đèn bàn bên chỗ anh, nằm nghiêng, đối mặt với Lâm Vô Ý. Thấy hai người đều nghe lời như vậy, Lâm Vô Ý rất vừa lòng. Ho khan vài tiếng nhẹ, mở đôi môi không được hồng nhuận lắm, giọng nói nhẹ nhàng như làn gió thổi qua đồng ruộng mềm mại vang lên một bài thơ bằng tiếng Pháp ____;
Những đứa con của ta, đây là một phần quà ta tặng cho các con;
Hạt giống của một gốc cây phong;
Xin mời để nó trong vườn hoa trước cửa;
Nó sẽ nảy mầm, bắt rễ, chui khỏi mặt đất ở đó;
…
Trong đầu Lâm Vu Chu xuất hiện một vườn hoa lớn nằm trước cửa một căn nhà gỗ. Mấy đứa trẻ con đặt hạt giống của cây phong mà chúng có được ở ngay đó. Hạt giống bắt đầu nảy mầm, chậm rãi bắt rẽ, tiếp đó cố gắng chui ra khỏi mặt đất để nghênh đón ánh mặt trời ấm áp… Có cái gì đó mềm mại đặt lên trên huyệt thái dương của anh, trong lòng Lâm Vu Chu uhm uhm thoải mái vài tiếng, cả người đều thả lỏng.
Thẩm Tiếu Vi rất tự nhiên mà vươn tay ôm người trước mặt, vùi đầu vào cạnh chân người nọ, tư thế này giống như một đứa trẻ lắng nghe cậu mình kể chuyện. Lâm Vô Ý đóng tập thơ mà cậu đã xem không biết bao nhiêu lần lại. Nhắm mắt, để bản thân mình cũng đắm chìm trong ảo mộng đẹp đẽ của thơ ca, hai tay cậu nhu ấn với lực đạo vừa phải ở huyệt thái dương cho hai “đứa trẻ lớn”, giúp họ đi vào giấc ngủ nhanh hơn. Sâu trong linh hồn, vẻ đẹp của thơ ca dần dần biến thành những nốt nhạc tản ra khắp nơi, thân thể Thẩm Tiếu Vi càng lúc càng thả lỏng, ý thức dần mơ hồ.
Một chiếc đèn bàn khác không biết đã tắt tự khi nào, Thẩm Tiếu Vi ôm một người, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ, tay Lâm Vu Chu cũng khoát lên đùi một người, hơi thở ổn định. Vẫn nhẹ giọng đọc thơ, Lâm Vô Ý nhẹ nhàng nâng tay cháu trai ngoại đặt sang một bên, lại cẩn thận đặt tay người còn lại xuống giường, rồi mới chầm chậm nằm xuống, đắp chăn của mình lên người. Điều hòa thổi ra những làn gió mát mẻ, xác định hai người ở hai bên đều ngủ say, cậu mới ngừng đọc.
Chắc là Vu Chi và Vu Hồng ngủ rồi? Lấy đồng hồ xem giờ, bình thường lúc này Vu Hồng đã ngủ. Lâm Vô Ý nghĩ nghĩ, đặt đồng hồ ở dưới gối, nhắm mắt lại. Chắc đêm nay Vu Hồng có thể ngủ ngon rồi. Ngáp một cái, cầm cái túi nhỏ dưới lớp áo ngủ, Lâm Vô Ý để cho não mình không nghĩ ngợi gì.
“Ba…”
Trong cơn hoảng hốt, Lâm Vô Ý chui vào một vòng ôm dày rộng rắn chắc. Chóp mũi cậu ngửi được hương vị khiến cậu an tâm, cậu lại vô thức gọi “Ba!”, vòng tay tăng thêm sức.
“Ngủ đi!”
Bàn tay vỗ nhẹ trên lưng làm Lâm Vô Ý đau trong tim. Là ba, về sao? Ba, con nhớ ba. Trước khi để ý thức rơi vào bóng tối, Lâm Vô Ý chỉ nhớ rõ dường như mình lại được ba ôm cả người vào lòng.
Người bị Lâm Vô Ý làm cho tỉnh ngủ rất nhanh đã thiếp đi, không hề có chút khổ sở vì lạ giường mà mất ngủ. Một người khác đã sớm ngủ say chỉ theo bản năng ôm lấy người thương tâm trong giấc mộng, muốn bảo vệ chặt chẽ cho cậu, để cậu biết cậu không chỉ có một mình, cậu vẫn còn những người thân đang ở bên.
Không biết là mấy giờ, cửa phòng ngủ được mở ra nhẹ nhàng, dựa vào ánh đèn ở ngoài hành lang anh thấy được tư thế ngủ của ba người trên giường. Trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, anh đóng cửa lại.