Quyền lợi đêm đầu
Ngồi trên giường, Lâm Vô Ý rưng rưng nước mắt. Hu hu hu, cuối cùng cũng được cắt chỉ! Cuối cùng cũng được tự do! Cuối cùng cũng có thể ra ngoài hít thở không khí trong lành!
Hôm nay toàn bộ người của Lâm gia đều có mặt, đến cả Ôn Mộc Vân rất bận rộn cũng bớt chút thời gian để đến Lâm gia. Nguyên nhân không có gì khác, hôm nay Lâm Vô Ý cắt chỉ. Đường Sơn ăn sáng xong đã tới đây, vốn dĩ lúc này Lâm Vô Ý vẫn đang ngủ, nhưng cậu biết hôm nay được cắt chỉ, cho nên hưng phấn đến nỗi còn dậy sớm hơn cả cháu trai nhỏ. Vì trên cánh tay và đùi đều có vết thương phải khâu lại, tuy rằng chân trái bị trật đã tốt lên nhiều, nhưng Lâm Vô Ý vẫn không thể tự do hoạt động.
Người nhà luôn canh cánh trong lòng bởi những vết thương trên người cậu, một ngày không xóa được mấy vết sẹo đó, người trong nhà liền một ngày không thể thả lỏng, nhất là bốn “vãn bối” nào đó. Vì phối hợp với đợt trị liệu sau này, để vết thương hoàn toàn khỏi hẳn, cho dù trạch nam như Lâm Vô Ý cũng không nhịn được mà muốn ra ngoài chạy như điên hai vòng, cậu vẫn ngoan ngoãn phối hợp, ở nhà dưỡng thương. Hôm nay cắt chỉ, vậy nghĩa là cậu không cần cẩn thận như thế nữa, sao cậu có thể không cố chấp được.
Ethan ngồi trên giường, đôi mắt đỏ hoe. Ethan đã thoát khỏi ám ảnh về sự kiện đó, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người ông chú nhỏ, bé vẫn muốn khóc. Đừng nói đến Ethan, ngoại trừ Lâm Vô Ý ra, tất cả mọi người đều cau mày, sắc mặt âm trầm mà nhìn Đường Sơn rút từng sợi chỉ ra ngoài.
“A Sơn à, sẹo của Vô Ý có thể xóa hoàn toàn chứ?” Lâm Chiếu Trinh lại lo lắng hỏi một lần. Suốt một tháng qua đến Lâm trạch thay thuốc cho Lâm Vô Ý, quan hệ của Đường Sơn với người của Lâm gia đã thân thiết không ít, đương nhiên Ôn Mộc Vân cũng vậy.
Đường Sơn lại thêm một lần kiên nhẫn trả lời: “Không thành vấn đề. Bây giờ phẫu thuật chỉnh hình để trừ sẹo để rất phát triển, lại phối hợp với mát xa vết sẹo và bôi kem trừ sẹo, tôi cam đoan sau một năm tuyệt đối không thể nhìn ra Vô Ý thiếu gia từng bị thương.”
“A Sơn, cậu đừng để ý tôi không tin cậu, tôi chỉ sợ trên người Vô Ý có sẹo thôi.” Lâm Chiếu Trinh ngại ngùng giải thích, sợ đối phương thấy mình phiền phức, bà đã hỏi rất nhiều lần rồi.
Đường Sơn cười ôn hòa: “Ngài quan tâm Vô Ý thiếu gia, sao tôi có thể để ý, tôi cũng giống ngài, hy vọng trên người Vô Ý thiếu gia không có một vết sẹo nào.”
“Vết sẹo là tượng trưng cho đàn ông.” Lâm Vô Ý phán một câu. Khụ khụ, cậu vẫn rất mãn cảm với từ “đàn ông” đó.
“Con không muốn ông chú nhỏ có sẹo.” Ethan là người đầu tiên phản đối.
Lâm Vu Chi trực tiếp không để ý đến tuyên ngôn đàn ông của người nào đó, nói: “Đã liên hệ với bệnh viện xong, thứ hai Tiếu Vi đi Anh cùng Vô Ý, Vu Chu xử lý xong chuyện của công ty cũng đi cùng. Ethan, con tới Anh phải chăm sóc các em, nghe lời ông chú nhỏ.”
“Vâng! Con sẽ nghe lời ông chú nhỏ, chăm sóc các em.” Chỉ cần có liên quan đến ông chú nhỏ, Ethan nghe lời tuyệt đối.
Thấy không có ai ủng hộ tuyên ngôn đàn ông của mình, đến cả mẹ cũng mang vẻ mặt sầu lo, Lâm Vô Ý chỉ có thể thở dài trong lòng một tiếng, ai bảo cậu lớn lên trắng như thế làm gì, có tý sẹo cũng thấy rõ ràng. Cũng không thể trách mọi người không thoải mái trong lòng. Trên mặt Lâm Vô Ý có một vết sẹo màu đỏ rõ ràng, ai thấy cũng phải nhíu mày. Nếu Lâm lão tiên sinh còn sống, chắc chắn không chỉ nhíu mày, tuyệt đối sẽ phá cả nóc nhà, cho nên được thế này đã là tốt lắm rồi.
Bỏ hết chỉ ra, ngay lúc đó Đường Sơn cũng dạy cách mát xa vết sẹo cho Lâm Vô Ý, để máu ở chỗ có sẹo có thể lưu thông, như vậy làn da có sẹo mới thay đổi nhanh. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều học rất nghiêm túc, nhất là Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, cả Ethan ngồi bên cạnh cũng học tập chăm chú. Sau khi mát xa cho Lâm Vô Ý xong, Đường Sơn lại cho cậu một ít tinh hoa vitamin E, cũng có tác dụng trừ sẹo, Lâm Vô Ý thấy mình sau khi trạch một tháng xong làn da càng thêm trắng, quả thực vết sẹo nhìn thấy rất rõ, xem ra con đường trừ sẹo của cậu rất gian nan đó, nếu không cậu cứ chờ ngày nào cũng bị mấy người đàn ông này phóng khí lạnh đến cho mình đi. Ừm, đến cả bảo bối Ethan bé nhỏ cũng phóng khí lạnh đó.
Làm xong tất cả, Đường Sơn và Ôn Mộc Vân đều rời đi, người của Lâm gia nhiệt tình mời họ ở lại ăn cơm, cả hai đều bận chuyện riêng, chỉ có thể khéo léo từ chối. Ôn Mộc Vân không chỉ bận chuyện của công ty, còn phải bận chuyện của Lâm Vô Ý. Hôm nay phòng khám của Đường Sơn cũng có bệnh nhân đang chờ hắn, cũng không thể ở lại được.
Cắt chỉ xong, chuyện đầu tiên mà Lâm Vô Ý làm là đi xuống lầu, tự mình đi xuống lầu. Kỳ thực vết thương của cậu đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vì vẫn chưa cắt chỉ, cho nên mỗi lần xuống lầu đều có người bế xuống, bốn người rất sợ cậu vận động quá nhiều sẽ làm ảnh hưởng đến việc trị liệu sau này. Hiện tại chân trái bị trật không còn đau nữa, vết thương ở đùi cũng đã cắt chỉ, Lâm Vô Ý như con chim được bay khỏi ***g sắt, vừa hát vừa kêu trong vườn hoa.
“Vô Ý đúng là bị kìm nén quá.” Lâm Chiếu Trinh nhìn qua cửa sổ sát đất, cười nhìn em trai ở cùng đám trẻ con trong vườn hoa, cảm khái một câu.
Lâm Vu Hồng nói tiếp: “Kìm nén còn hơn để lại sẹo.”
Những người khác gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Giang Y Viện cười nhìn con trai, nói: “Vô Ý không có việc gì, tôi định, hai ngày nữa về Mỹ.”
Tất cả mọi người đều nhìn qua, Giang Y Viện cười cảm kích với mọi người: “Vô Ý ở lại Hongkong, tôi yên tâm. Sau này tôi sẽ về Hongkong thăm nó, cũng sẽ trở lại gặp Chính Huy.”
Đối với người phụ nữ này, người của Lâm gia ai cũng tôn kính, Lâm Chiếu Trinh nói: “Nơi này vĩnh viễn là nhà của dì, ở Mỹ không quen, cứ về đây.”
Giang Y Viện cảm động gật đầu, bà sẽ trở về.
Sau khi Giang Y Viện trở về không hề nhắc một lần nào đến người bạn trai người Đức kia, người của Lâm gia cũng không ai hỏi. Kỳ thực họ rất hy vọng Giang Y Viện có được một cuộc hôn nhân bình thường, có thể tu thành chính quả với người bạn trai người Đức đã hẹn hò ba năm kia. Chỉ là chuyện này, trừ phi Giang Y Viện tự nói ra, bất quá vừa nghĩ tới ba ở bên kia nếu biết Giang Y Viện muốn kết hôn, tâm tình Lâm Chiếu Đông, Lâm Chiếu Vũ và Lâm Chiếu Trinh đều rất mâu thuẫn.
Chơi với đám trẻ con trong vườn hoa hơn hai mươi phút, Lâm Vô Ý được Lâm Vu Hồng dẫn về, dưới cái nhìn chằm chằm của phần lớn trưởng bối trong nhà, Lâm Vu Hồng kéo tay Lâm Vô Ý lên thẳng trên lầu, với danh nghĩa là vừa cắt chỉ xong phải cẩn thận. Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ nhìn hai người lên lầu, ánh mắt âm trầm. Giang Y Viện âm thầm quan sát biểu tình của Lâm Chiếu Đông và Lâm Chiếu Vũ, bà, vẫn rất lo lắng.
Người lãnh đạm nhất trong Lâm gia là Lâm Vu Hồng, nhưng người bốc đồng nhất cũng chính là anh. Chuyện trong nhà, Lâm Vu Hồng luôn không nói nhiều lắm, dù sao cũng có Lâm Vu Chi. Nhưng chuyện mà anh đã quyết định muốn làm cũng là tuyệt đối nói một không nói hai, đến cả Lâm Vu Chi cũng chưa lên tiếng ngăn cản, huống chi Lâm Vu Chi cũng sẽ không ngăn cản anh. Hai người hơn kém nhau một tuổi, nhưng địa vị trong nhà ngang hàng nhau. Dù lúc này Lâm Vu Chi, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu cũng muốn ôn tồn cùng Lâm Vô Ý một lát, nhưng Lâm Vu Hồng đã ra tay trước, họ cũng chỉ có thể kiên nhẫn đợi ở dưới lầu.
Trực tiếp đưa người vào phòng mình, Lâm Vu Hồng khóa cửa lại. Vừa thấy anh như vậy, tim Lâm Vô Ý không khỏi đập loạn lên, bắp đùi cũng muốn nhũn ra.
Buông tay Lâm Vô Ý ra, Lâm Vu Hồng đi đến trước cửa sổ kéo tấm rèm xuống, nhất thời trong phòng tối đi nhiều, tiếp đó anh bật đèn tường. Dưới ánh sáng nhu hòa, Lâm Vô Ý đứng tựa vào cửa, nụ cười trên mặt ôn nhu như vậy, đồng thời, cũng có một chút hồi hộp rối loạn, giống như đã biết người ta dẫn cậu lên đây là muốn làm gì. Khuôn mặt vốn được gọi là xinh đẹp, trải qua một tháng điều dưỡng vẫn không thấy có thêm chút thịt nào, nhưng lúc này, càng thêm động lòng người. Đôi mắt biết nói kia mang theo vẻ rực rỡ và tình yêu say đắm mà Lâm Vu Hồng mê say, tình yêu say đắm như vậy anh đã thấy nhiều, nhưng chỉ có tình yêu say đắm của người này mới làm anh si mê, làm anh không kiềm chế được mình.
Bước từng bước một đến trước mặt Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm Lâm Vô Ý lên, để cậu nhìn thẳng vào mình, khàn giọng: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Bây giờ sao?” Lâm Vô Ý chủ động ôm eo đối phương. “Mẹ tôi, mấy anh chị đều ở đây, tối nay phải ăn cơm cùng nhau.”
“Đêm nay.” Không hề thương lượng. Anh đã đợi lâu lắm rồi.
Thân thể Lâm Vô Ý không khỏi nóng lên dưới ánh nhìn chăm chú không hề che giấu dục vọng của đối phương, nhưng cậu lại lắc đầu: “Không được.”
“Lý do.” Trong mắt Lâm Vu Hồng là ánh sáng lạnh. Đây là biểu hiện cho thấy anh không vui, đương nhiên, sẽ không tạo ra một chút ảnh hưởng cho người trước mặt.
Kéo đầu Vu Hồng xuống, hôn lên môi anh một cái, Lâm Vô Ý thành thực nói ra: “Tiếu Vi nói muốn là người đầu tiên làm tình cùng tôi, tôi đã đồng ý rồi.”
Lâm Vu Hồng cau mày lại: “Cậu đồng ý rồi?” Gió lạnh thổi qua.
Lâm Vô Ý rụt cổ lại: “Á, nụ hôn đầu tiên của tôi, không cho Tiếu Vi mà, bình thường cũng hơi, sao nhãng cậu ấy, uhm, cậu ấy muốn, tôi đồng ý rồi.”
“Tôi cũng muốn!” Lâm Vu Hồng giận dữ. “Nó đi Anh cùng cậu, còn muốn đêm đầu của cậu! Muốn chết!”
Đêm đầu… Lâm Vô Ý đỏ bừng cả mặt.
“Uhm… Cái này cũng, không có gì mà, tôi cũng đâu, cho người khác. Cậu là anh, cũng nên nhường Tiếu Vi nha. Còn nữa, chỉ có phụ nữ, mới có đêm đầu chứ… Tôi là, nam…”
Dưới cái lạnh của Lâm Vu Hồng, Lâm Vô Ý ngậm miệng lại.
“Tôi nhớ rõ, tôi là người đầu tiên cậu nói muốn làm tình.” Cho dù bốn người cùng sở hữu, Lâm Vu Hồng cũng không định nhường “quyền lợi đêm đầu” của người này cho ai khác! Đêm đầu của người này chỉ có thể là của anh!
Phải không? Hu hu, cho dù không phải cậu cũng không dám phản bác đâu! Lâm Vô Ý gật đầu với cái cổ cứng ngắc: “Á, Tiếu Vi, nhỏ nhất mà… Các cậu, nhường cho cậu ấy, không thì… các cậu, cùng nhau?” Vừa mới nói xong, mông Lâm Vô Ý cũng phải run lên, dường như thấy được thảm trạng nơi đó của mình chảy máu không ngừng.
“Cậu muốn cùng nhau?” Lâm Vu Hồng nâng cao cằm Lâm Vô Ý lên, giọng nói lạnh thêm vài phần.
Lâm Vô Ý lập tức lắc đầu, lại rất bất đắc dĩ: “Vậy phải làm sao? Tôi chỉ có một thôi. Không thì, cậu cùng Tiếu Vi? Vu Chi và Vu Chu, á, chắc là, có thể chờ được.” Cậu biết, đêm nay cậu không trốn thoát được. Không phải Vu Hồng vừa nói rồi sao, chỉ là không biết ai trước. Hu hu, có bốn người yêu cũng rất phiền não nha.
Ánh mắt Lâm Vu Hồng sâu xa, Lâm Vô Ý nhìn mà không hiểu. Giây tiếp theo, Lâm Vu Hồng cúi đầu, giống như dã thú cuối cùng cũng bắt được con dê béo tròn, ngậm chặt môi Lâm Vô Ý, không để cho cậu có một cơ hội phản ứng, cạy mở đôi môi cậu, hút hết những ngọt lành trong cậu. Lâm Vô Ý thấp hơn Lâm Vu Hồng rất nhiều, không thể không cố gắng ngẩng cổ, Lâm Vu Hồng lại thừa cơ mà hôn trượt xuống dưới, cắn vào chỗ mẫn cảm trên cổ cậu.
Thân thể Lâm Vô Ý run lên từng đợt, nơi bị cắn vừa ngứa vừa kỳ quái. Cậu kêu khẽ lên muốn rời ra, lại bị Vu Hồng bao vây trong ***g ngực. Mũi chân Lâm Vô Ý phải cong lên hết cỡ.
“Đừng, Vu Hồng… Ưm… Ngứa quá… a a… Ưm…”
“Nói, lần đầu tiên của cậu muốn cho ai nhất!”
Ưm… Sao Vu Hồng có thể hư hỏng như vậy. Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Vô Ý chứa đầy nước mắt sinh lý.
Kéo áo Lâm Vô Ý ra, tay Lâm Vu Hồng lập tức đi vào bên trong áo cậu, đầu ngón tay xoa nắn một thứ mềm mại trước ngực cậu, tiếp tục đe dọa: “Nói! Đêm đầu của cậu muốn cho ai nhất?”
“A ưm… Uhm, Vu Hồng… Không uhm…”
“Nói, cậu muốn cho ai?”
Trời lạnh, ngoài bộ quần áo trên người Lâm Vô Ý còn có một chiếc áo lông. Lâm Vu Hồng kéo áo lông của Lâm Vô Ý ra, quần áo bên trong cũng kéo hết lên, há miệng ngậm lấy đầu nhũ đứng thẳng của cậu. Lâm Vô Ý đã cấm dục lâu, lập tức nhũn ra như nước.
Cởi dây lưng của chiếc quần ra, kéo quần lót tam giác màu trắng xuống, Lâm Vu Hồng không an ủi tiểu tử mềm mại kia của Lâm Vô Ý, mà là lần đến khe hở xinh đẹp ở giữa hai gò nổi lên.
Khẽ liếm vành tai Lâm Vô Ý, đầu ngón tay của Lâm Vu Hồng xoa nhẹ vào nơi sắp bị anh khai mở, dục vọng mãnh liệt.
“Nói, đêm đầu của cậu, thuộc về ai?”
“Vu Hồng…” Cầu xin tha thứ. “Tôi đã, đồng ưm!”
Lâm Vô Ý mở to hai mắt, cố đẩy ngón tay vừa chen vào cơ thể cậu ra ngoài, bên tai là câu hỏi bá đạo của một người: “Vô Ý, đêm đầu của cậu, thuộc về ai?”
Y như uy hiếp, đầu ngón tay của Lâm Vu Hồng lưu luyến ở nơi anh vừa chạm vào. Lâm Vô Ý cứng ngắc cả người, rất sợ ngay sau đó đối phương lại xông tới.
“Nhưng mà… tôi đã đồng ý, với Tiếu Vi…”
Ngón trỏ của Lâm Vu Hồng lại càng không ngừng ấn vào nơi mềm mại, giọng nói càng thêm khàn khàn: “Nếu cậu không đồng ý với Tiếu Vi, cậu muốn giao đêm đầu của cậu cho ai? Vô Ý.” Hai chữ cuối cùng, đầy tính uy hiếp.
“Ưm…”
Đêm đầu, sẽ đau lắm… Lâm Vô Ý ôm chặt cổ Lâm Vu Hồng, làm cho mình thả lỏng.
“Bẩn…” Hôm nay, cậu vẫn chưa tắm.
“Tôi muốn cậu, đêm nay!” Cắm đầu ngón tay vào trong một chút nhưng không hề có ý định đi sâu vào, mà Lâm Vu Hồng cũng chẳng rời đi. Hôn môi, cổ Lâm Vô Ý, sau khi thân thể đối phương thả lỏng hơn, đầu ngón tay của anh chậm rãi rời ra lại nhẹ nhàng tiến vào.
“Vu Hồng… Cái đó…”
“Cái nào?”
Đau đớn ở trong phạm vi có thể chịu được, nhưng Lâm Vô Ý vẫn rất căng thẳng.
“Cái để làm trơn, cậu, có chuẩn bị không?”
“Ai nói cho cậu biết?”
“Tôi hỏi, Assal.”
Vừa lòng với câu trả lời của Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng cũng không nói đến chuyện làm trơn, mà là hỏi: “Đau như vậy, có thể chịu được không?”
“Ừm…” Lâm Vô Ý gật đầu.
Lâm Vu Hồng tiếp tục thong thả ra vào, đầu ngón tay còn vào sâu hơn so với khi nãy.
“Vô Ý, câu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi. Đêm đầu của cậu, muốn cho ai?”
Lâm Vô Ý biết, nếu cậu không cho người này một câu trả lời “vừa lòng”, nhất định cậu sẽ xong đời. Nói lời xin lỗi với ba người khác trong lòng, Lâm Vô Ý không thể trốn thoát bèn buông tha cho “khí tiết” của mình.
“Vu Hồng… Cho, Vu Hồng.” Đầu lưỡi, run rẩy.
“Tốt lắm.”
Lâm Vu Hồng rút ngón tay ra, Lâm Vô Ý há miệng thở phào. Lâm Vu Hồng kéo áo xuống cho cậu, lại cúi người kéo quần cậu lên. Sau khi chỉnh trang lại cho Lâm Vô Ý xong, anh nói: “Lần đầu tiên khó tránh khỏi sẽ đau, tôi sẽ cố áp chế đau chỉ ở mức vừa rồi.”
“Có thể chứ?” Lâm Vô Ý không tin lắm, trước mắt lại là hình ảnh Assal chảy máu.
Lâm Vu Hồng cắn môi Lâm Vô Ý: “Không tin kỹ thuật của tôi?”
“Có tin có tin.” Tuy rằng vẫn hoài nghi, nhưng Lâm Vô Ý không dám chống lại Lâm Vu Hồng nữa, người đáng sợ nhất trong nhà chính là Vu Hồng đó.
Bật đèn lên, thấy người trong lòng ngoại trừ hơi đỏ mặt ra, tất cả đều bình thường, Lâm Vu Hồng tắt đèn, mở cửa. “Đi xuống đi, chỗ Tiếu Vi tôi sẽ xử lý, đêm nay đến phòng tôi.”
“Ừm.” Lâm Vô Ý không nhúc nhích.
Lâm Vu Hồng tưởng cậu mất hứng, nâng mặt cậu lên. Lâm Vô Ý chớp mắt, khiến nước mắt sinh lý chảy ra: “Chân mềm nhũn.”
Trong mắt Lâm Vu Hồng lập tức hiện lên vẻ vừa lòng, hỏi: “Cần tôi bế cậu xuống không?”
“Không cần. Anh chị sẽ nghi ngờ đó.”
Dựa vào Lâm Vu Hồng một lát để khôi phục, Lâm Vô Ý không yên lòng nói: “Được rồi.” Lâm Vu Hồng dắt tay cậu dẫn xuống lầu. Nhìn sau lưng Vu Hồng, Lâm Vô Ý rất đau đầu, cậu phải giải thích thế nào với Tiếu Vi đây. Xong đời rồi.
__Hết chương 121__