Khi Lâm Vu Chi vào thư phòng, em gái đã đợi ở trong đó. Đóng cửa, anh đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống, hỏi: “Em muốn nói gì với anh? Nếu là về Quách Bội Bội, vậy thì thôi.”
Lâm Vu Huệ hơi chu miệng nói: “Chẳng lẽ trong lòng anh em lại vô tri thế sao?” Cầu tình cho Quách Bội Bội? Cho xin đi. Cô đâu thiện lương đến mức đó.
Nghe em gái nói vậy, Lâm Vu Chi rất vừa lòng. Trước đó Lâm Vu Huệ đã bảo người hầu mang nước trà đến, cô rót cho anh trai một chén, nói: “Em sẽ không cầu xin cho Quách Bội Bội, nhưng nhất định chú nhỏ sẽ vì Ethan mà cầu tình cho cô ta. Đến lúc đó, anh trai, anh định làm thế nào?”
Dường như Lâm Vu Chi đã nghĩ đến khả năng này, bình tĩnh trả lời: “Hiện tại Quách Bội Bội làm tổn thương người của Lâm gia, sau này sẽ tổn thương đến Ethan, cô ta là một quả bom hẹn giờ. Chỉ cần nói rõ với Vô Ý, cậu ấy sẽ không xen vào. Chờ sau khi vết thương của cậu ấy tốt hơn, bọn anh đưa cậu ấy sang Anh tiếp tục trị liệu, nhân tiện đưa Ethan đi cùng luôn.”
Lâm Vu Huệ hiểu ra. Anh trai sẽ để chú nhỏ và Ethan tránh khỏi những thị phi ở Hongkong. Lâm Vu Huệ thở hắt ra, rũ mắt xuống nhìn vào nước trà trong chén. Trầm mặc một lúc lâu xong, cô nhìn lên, nhỏ giọng hỏi: “Anh, anh đối với chú nhỏ… là tình cảm gì?”
Ánh mắt Lâm Vu Chi trong nháy mắt trở nên sắc bén. Nếu không biết người ngồi kia chính là anh ruột của mình, nhất định Lâm Vu Huệ sẽ chạy trối chết. Cô lấy hết can đảm, nhìn thẳng vào mắt anh trai, nói: “Vào đêm tham gia vũ hội… em nghe thấy trong phòng các anh, có, tiếng độngmờ ám.”
Lâm Vu Chi không nói gì, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm vào em gái. Lâm Vu Huệ vẫn phải bại trận, cúi đầu xuống, trái tim hồi hộp đến mức kinh hoàng. Nghe ra trong lời nói của em gái không có ý chất vấn và chỉ trích, Lâm Vu Chi không hề có một chút hoảng sợ khi bị em gái phát hiện, bình tĩnh giống như đang nói một chuyện rất bình thường: “Ethan cho rằng Vô Ý không chỉ là ông chú nhỏ của nó, mà còn là mummy của nó.”
“A?” Lâm Vu Huệ khiếp sợ ngẩng đầu.
Lâm Vu Chi hỏi ngược lại: “Ethan coi Vô Ý là mummy, vậy em nói, anh phải coi Vô Ý là gì?”
Lâm Vu Huệ lập tức nghẹn lời, Ethan coi chú nhỏ là mummy? Cô thấy chóng mặt. Lâm Vu Huệ thấy bất bình trong lòng mà thì thào: “Chú nhỏ… là, là chú nhỏ mà!”
“Vậy thì sao? Anh chưa từng coi cậu ấy là trưởng bối của anh. Nếu cậu ấy không xuất hiện, anh sẽ không tái hôn; cậu ấy xuất hiện, Ethan có mummy mà nó thật sư cần, anh có bạn đời thực sự muốn, đơn giản vậy thôi.”
Đơn giản? Lâm Vu Huệ sắp bất tỉnh đến nơi.
“Vậy mấy anh họ Vu Hồng thì sao?” Chẳng lẽ đêm đó cô nghe nhầm? Trong phòng rõ ràng không chỉ có anh trai cô mà!
Lâm Vu Chi vẫn mang bộ dáng bình tĩnh, hỏi ngược lại: “Bây giờ em hỏi anh, là muốn anh buông tay với Vô Ý, hay là muốn Vô Ý rời khỏi nhà?”
“Em…” Lâm Vu Huệ không biết phải nói gì, cô không biết, cô chỉ là, chỉ là, chỉ là… Cô cũng không biết mình muốn kết quả gì. Cuối cùng, cô giận dữ nói: “Em không muốn chú nhỏ rời đi. Từ sau khi chú nhỏ trở về, trong nhà, thay đổi rất nhiều. Em thích thay đổi thế này.” Thở hắt ra, cô nói: “Anh, nếu để người khác biết chuyện này, anh có nghĩ tới hậu quả không?”
Lâm Vu Chi vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh như thể trời có sập xuống cũng không hoảng loạn, nói: “Vô Ý thích ở nhà, bọn anh sẽ không đưa cậu ấy ra ngoài thân thiết, nếu không có người ác ý muốn làm tổn thương, bên ngoài đâu ai biết. Vu Huệ, anh không phải nam sinh trong thời kỳ trưởng thành dễ xúc động, anh biết anh đang làm gì.”
Lâm Vu Huệ cắn môi: “Các anh thực sự, đều cùng chú nhỏ, ở cùng nhau?”
“Bọn anh rất may mắn vì trước khi gặp cậu ấy, tất cả đều độc thân.” Lâm Vu Chi trả lời gián tiếp với em gái.
Lâm Vu Huệ nắm chặt cái chén, nhận được câu trả lời khẳng định của anh trai, cô thấy đau đầu, trong lòng rối loạn.
“Vu Huệ, em nói, em rất thích trong nhà thay đổi như hiện tại. Đàn ông của Lâm gia thế hệ này như bọn anh rất lãnh đạm về tình cảm, đừng thấy Tiếu Vi thay bạn gái hết người này đến người khác, nó là người rất lạnh nhạt với tình yêu. Mục đích duy nhất để anh kết hôn cùng Bội Bội là cô ta đồng ý sinh người thừa kế cho anh. Còn Vu Hồng, càng không cần phải nói. Vô Ý, là người duy nhất anh yêu say đắm, anh rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.”
Không biết tại sao, nghe được câu cuối cùng của anh trai, Lâm Vu Huệ thấy cay mũi. Cô tin, nếu chú nhỏ không xuất hiện, anh trai cô vẫn tiếp tục độc thân. Hoặc là nói, mấy người đàn ông này trong nhà đều vẫn tiếp tục độc thân.
Hít sâu vài hơi, Lâm Vu Huệ nói: “Anh, em sẽ giữ bí mật giúp các anh. Em cũng, thích không khí hiện tại trong nhà… thích, Ethan trở nên hoạt bát sáng sủa như thế.”
“Cám ơn.”
“Bất quá, các anh vẫn phải, cẩn thận một chút. Dù sao trong nhà cũng có người hầu. Ba mẹ cũng hay về nhà cũ, vạn nhất bị họ phát hiện…”
Lâm Vu Chi nói: “Bên chỗ ba mẹ, vào lúc thích hợp anh sẽ nói. Nếu không phải Vô Ý mang họ Lâm, anh sẽ không cho rằng cậu ấy có quan hệ huyết thống cùng anh. Đối với anh, cậu ấy càng giống một người đột nhiên xâm nhập vào cuộc sống của anh, thu hút anh.”
Lâm Vu Huệ gật đầu: “Em hiểu. Chú nhỏ giống như chú ấy nói vậy, người gặp người thích. Nếu chú ấy không phải chú nhỏ, có thể em cũng sẽ yêu chú ấy.”
Lâm Vu Chi lập tức nổi máu ghen: “Vô Ý có người yêu rồi. Em ngoan ngoãn đi tìm bạn trai đi.”
“Anh, em chỉ nói là có thể, chứ không yêu thực sự.” Lâm Vu Huệ bất mãn kháng nghị, anh trai cô cũng có thể ghen tuông cơ đấy. Người ta vẫn hay nói đàn ông đang yêu sẽ không còn lý trí nào. Thấy anh trai luôn nghiêm túc bình tĩnh cũng ghen tuông, đột nhiên Lâm Vu Huệ rất muốn cười, cô cũng cười ra.
“Anh, không ngờ anh cũng có khuynh hướng đồng tính luyến ái.”
Lâm Vu Chi không phản đối, ai bảo người anh yêu là người cùng giới chứ. Anh hỏi ngược lại: “Chuyện này ngoài em còn ai biết?”
Lâm Vu Huệ không giấu diếm, nói: “Như Vi cũng biết. Đêm đó hai bọn em đều đi tìm chú nhỏ, phát hiện các anh, uhm… bất quá Như Vi sẽ không nói đâu.”
Lâm Vu Chi lại hỏi: “Còn chuyện gì không?”
“Không có. Em chỉ muốn hỏi anh chuyện này.”
Lâm Vu Chi nghe xong liền đứng lên: “Gần đây em về nhà sớm một chút, nếu không cần cũng đừng đến công ty. Gần đây bọn anh sẽ bận nhiều việc, nên có người ở nhà chăm sóc Vô Ý.”
“Em sẽ cố gắng ở nhà.” Lâm Vu Huệ cũng đứng lên, biết rõ anh trai đang vội vàng về phòng cùng chú nhỏ.
Không nói gì thêm nữa, Lâm Vu Chi rời khỏi thư phòng. Lâm Vu Huệ đi sau anh trai, nhìn bước chân của anh trai đang vội vàng đi xuống lầu, rõ ràng là rất vội vàng, đột nhiên Lâm Vu Huệ phát hiện ra, dường như cô chưa từng thấy dáng vẻ anh trai mình khi đang yêu, hoặc là nói, cô chưa từng có ký ức gì liên quan đến chuyện anh trai yêu đương. Từ nhỏ đến lớn, ông anh này của cô đều vô cùng xuất sắc, có năng lực, cứ luôn nghiêm túc như vậy, nhưng cũng chỉ có hình bóng đơn độc. Dù có kết hôn với Quách Bội Bội cũng càng giống như bàn chuyện làm ăn hơn. Nhưng hiện tại… Không còn thấy ai ở cầu thang nữa, Lâm Vu Huệ tựa người vào lan can. Hóa ra, không phải anh trai cô không hiểu tình cảm, chỉ là vẫn chưa gặp được người mà anh ấy thực sự muốn có. Cô bắt đầu tò mò, rốt cuộc anh trai cô đã yêu chú nhỏ từ lúc nào?
“Aizzz… Mình thất tình rồi…” Lâm Vu Huệ phân vân, chú nhỏ hoàn mỹ như thế, vậy mà bị người khác đoạt mất rồi, còn là những bốn người… Nghĩ lại bốn người đàn ông này trong nhà, Lâm Vu Huệ bĩu môi, nếu cô cứ đi tranh đoạt, hoàn toàn không có phần thắng mà.
Lúc Lâm Vu Chi trở về phòng, Lâm Vô Ý vẫn đang ngủ, khăn mặt trên trán đã được thay đổi. Đóng cửa phòng, cũng khóa luôn, Lâm Vu Chi đến gần giường, kéo ghế ngồi xuống, nói với ba người còn lại: “Vu Huệ và Như Vi đã biết chuyện của chúng ta và Vô Ý.”
“Làm sao họ biết được?” Thẩm Tiếu Vi kinh hãi.
Lâm Vu Chu nhíu mi, ánh mắt lạnh của Lâm Vu Hồng khôi phục lại như bình thường, quả nhiên, liền nghe thấy anh nói: “Biết rồi thì sao? Chúng nó quản được chuyện của chúng ta chắc.”
Quả nhiên, không hổ là anh họ Vu Hồng. Thẩm Tiếu Vi không hề keo kiệt mà giơ ngón tay cái với đối phương. So sánh ra, anh vẫn chưa đủ chững chạc. Mấy anh trai đều có dáng vẻ bình tĩnh thế kia, Thẩm Tiếu Vi cũng bình ổn trở lại.
“Chúng nó có ý gì? Phản đối?” Ý của Lâm Vu Chu rất rõ ràng ____ Phản đối không có hiệu quả.
Lâm Vu Chi thản nhiên nói: “Vu Huệ muốn chứng thực từ anh, sau khi biết là sự thực nó cũng chỉ có thể chấp nhận. Chỉ là nhắc nhở anh đừng để người khác phát hiện.” Anh nhìn sang Thẩm Tiếu Vi. “Như Vi không đủ lý trí, em đi nói chuyện cùng nó.”
Thẩm Tiếu Vi gật đầu nói: “Em sẽ nói chuyệnrõ ràngcùng con bé.”
Lâm Vu Chu nghe xong, mi tâm giãn ra, nói: “Em không sợ người nhà phát hiện, nhưng đám săn tin không giống vậy, bọn họ có ở khắp nơi. Sau này em sẽ cẩn thận hơn.”
Lâm Vu Chi nói: “Chờ khi Vô Ý đi Anh, sửa lại nhà cũ một lần, nâng cao hệ thống bảo vệ.” Em gái nhắc nhở rất đúng, họ nên cẩn thận một chút, dù sao tình cảm của họ cùng Vô Ý là chuyện tuyệt đối không được thế tục chấp nhận.
Lâm Vu Hồng trầm mặc một lát, nói: “Sau này hàng năm đưa Vô Ý xuất ngoại nghỉ phép đi, chọn một nơi ít người, tĩnh lặng, phong cảnh đẹp. Mua một nơi trên đảo nhỏ hoặc ở một nước nhỏ hẻo lánh nào đó. Chúng ta cũng có thể tùy tâm sở dục một chút.”
Lâm Vu Chu nghe xong, lập tức nói: “Ý kiến hay.”
“Chờ sau khi chuyện này kết thúc đã.” Lâm Vu Chi cũng đồng ý. Thẩm Tiếu Vi không phát biểu ý kiến, ý tưởng này rõ ràng rất tuyệt vời.
Lâm Vô Ý có thể nghe được mơ hồ có người nói chuyện bên cạnh cậu, nhưng cậu vẫn chưa tỉnh lại. Hình như cậu bị ba cấm túc, bốn phía đều là một màu đen, ba vẫn đang dạy dỗ cậu. Khó khăn lắm chung quanh mới có ánh sáng, cậu nhìn thấy ba. Thấy ba trẻ hơn rất nhiều, thấy mình biến thành trẻ con. Sau đó ba bế cậu đặt lên đùi ba, đánh mông cậu, giáo huấn cậu tại sao lại không nghe lời như thế, dám một mình đi gặp người lạ. Bất quá cậu không khóc, ba đánh không đau chút nào, ngược lại còn khiến cậu thấy ngứa.
Gặp được ba, có thế nào cậu cũng không muốn rời đi, chỉ muốn chơi xấu trong ngực ba. Nhưng dần dần, cậu lớn lên, thân hình cao hơn bả vai của ba ____ Đây là một trong những nỗi đau vĩnh viễn trong lòng cậu, cậu không còn người cha cao lớn hơn mình, không chỉ không có, ngược lại còn kém hơn nhiều. Cậu lớn rồi, ba cũng dần già đi, không thể bế được cậu.
“Vô Ý, ngoan ngoãn nghe lời, đừng làm ba lo lắng nữa.”
“Ba, ba không lo lắng sẽ không đến gặp con.”
“Sẽ đến sẽ đến, làm sao ba bỏ con mà đi được, ba vẫn sẽ ở cạnh con.”
“Ba, con nhớ ba.”
“Ba ở ngay cạnh con, luôn luôn ở cạnh con.”
“Thật sao?”
“Ba đã lừa con lúc nào chưa?”
“Ba… Con rất nhớ ba…”
“Con đó, tiểu tinh nghịch. Sau này phải ngoan ngoãn, nghe lời, không được đi lung tung nữa.”
“Vâng, con nghe lời.”
“Bây giờ mới ngoan. Mau về đi.”
“Ba về cùng con.”
“Vừa mới nói phải nghe lời đã không nghe lời rồi. Ngoan, về đi, sau này ba sẽ thường xuyên tới thăm con, ngoan.”
Trên trán có một nụ hôn thuộc về ba, Lâm Vô Ý còn chưa kịp hôn trả lại, ***g ngực của ba đã không thấy đâu nữa.
“Ba!”
“Vô Ý! Vô Ý, tỉnh lại! Vô Ý!”
“Ưm…”
Ánh sáng làm chói mắt, Lâm Vô Ý quay đầu muốn tránh khỏi ánh sáng làm mắt cậu đau đớn kia. Bàn tay của một người che mắt cậu lại, nhất thời đôi mắt thấy dễ chịu hơn hẳn.
“Vô Ý, Vô Ý!”
“Vô Ý, cậu thấy sao rồi?”
“Đói bụng chưa?”
Trong tim cảm thấy trống rỗng vì ba biến mất nhất thời được giọng nói của bốn người lấp đầy. Chớp mắt vài cái, Lâm Vô Ý mở to mắt hoàn toàn, nói: “Có thể, bỏ tay ra.” Ưm, sao không còn sức lực gì thế này?
“Vô Ý, có đói không?”
Lâm Vô Ý chỉ cảm thấy sao bay vòng quanh trước mắt.
“Đói… quá…” Sắp chết đói rồi. “Choáng…”
“Cháu đi lấy đồ ăn!”
Thẩm Tiếu Vi nhanh chóng xuống giường chạy đi.
Lâm Vu Hồng nâng Lâm Vô Ý dậy, Lâm Vu Chu mang gối dựa đến. Lâm Vô Ý muốn cử động thân thể, kết quả vừa mới động một tý, cậu liền đau đến nối hít mạnh vào. Trước mắt đầy sao thì không nói, nhưng cả người đều đau quá.
“Đừng động đậy! Cậu bị thương!”
Lâm Vu Hồng chỉnh lại gối dựa cho Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý nặng nề quay sang nhìn ba người bên cạnh, liếm môi. Lập tức có người mang cốc nước đến. Muốn vươn tay cầm cốc, Lâm Vô Ý lại đau không thôi, nước mắt cũng phải chảy ra.
Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng và Lâm Vu Chu đau lòng muốn chết. Lâm Vu Chi đút nước cho Lâm Vô Ý, ngoài miệng nói: “Muốn làm gì cứ bảo chúng tôi làm, cậu đừng cử động, sẽ làm vết thương bị rách.”
Vết thương? Đói bụng đến nỗi da bụng sắp dính vào da lưng, còn bởi vì mất máu quá nhiều mà vô cùng yếu ớt, lúc này Lâm Vô Ý tương đối chậm hiểu.
Uống hết một cốc nước, Lâm Vô Ý đáng thương sụt sịt mũi: “Đói quá… Váng đầu… Đau…”
Thấy cậu như vậy, ngược lại ba người thở nhẹ một hơi. Khác với vừa nãy, lúc này Lâm Vu Hồng lên tiếng cực kỳ ôn nhu: “Tiếu Vi đi lấy đồ ăn, nhanh thôi.” Sờ trán Lâm Vô Ý, vẫn còn hơi nóng.
“Sao lại, váng đầu như vậy…”
Lâm Vô Ý cảm thấy mấy người trước mặt như đang lắc lư.
Lâm Vu Hồng ngay lập tức căng cứng hàm dưới. Hôn miệng Lâm Vô Ý, anh lạnh giọng nói: “Cậu chảy rất nhiều máu, hiện tại rất yếu.”
Chảy máu?
“A…”
Theo bản năng muốn động đậy hai chân, Lâm Vô Ý liền làm vết thương ở đùi phải và mắt cá chân trái bị căng ra, lại đau đến nỗi muốn rơi nước mắt. Hu hu, cậu nhớ tại sao mình bị đau như thế rồi.
“Đừng động đậy! Vết thương của cậu thực sự rất nặng!” Lâm Vu Chu cảm thấy mình cũng đau không chịu được. Lau mồ hôi trên trán Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu hỏi hai người đang nhíu mày thật chặt kia: “Cho Vô Ý uống thuốc giảm đau đi.”
Lâm Vu Chi lập tức nói: “Ăn cơm xong sẽ cho cậu ấy uống.”
“Đau quá à…” Lâm Vô Ý liền dùng chút thủ thuật vì quá đau, hiện tại cậu cảm thấy đến não cũng đau cùng.
Lâm Vu Hồng vừa đau lòng lại vừa tức giận nói: “Xem sau này cậu còn dám đi lung tung bên ngoài nữa không!”
“Không dám…” Chỉ là phản ứng theo bản năng. “Xoa cho tôi.”
“Vết thương càng xoa càng đau.” Lâm Vu Hồng hôn nhẹ vào miệng Lâm Vô Ý.
Thấy cậu đau như vậy, Lâm Vu Chi cũng không quản được nhiều, đi lấy thuốc giảm đau. Rất phối hợp mà uống thuốc, Lâm Vô Ý mới phát hiện hai tay mình bị bọc kín mít.
“Lần này cậu bị thương rất nặng, mất máu nghiêm trọng, cả tháng này đều phải nằm trên giường.” Lâm Vu Hồng lạnh giọng ra lệnh.
Lâm Vô Ý lẩm bẩm: “Xoa đầu, váng quá.” Vừa váng vừa đau.
Ba bàn tay cùng xoa đầu cho cậu, lúc này Lâm Vô Ý mới trả lời vấn đề kia: “Đau thế này, nhất định tôi sẽ ngoan ngoãn nằm trên giường.” Rất vừa lòng vì người này nghe lời, sắc mặt ba người đều tốt hơn một chút, nhưng tiếp đó lại trầm xuống, vì người nào đó đang đau mà.
__Hết chương 109__