Bốn người trông giữ trong phòng cả một buổi chiều, đến chạng vạng, Lâm Vô Ý tỉnh. Tỉnh dậy, cậu ngơ ngác nhìn trần nhà hồi lâu, rồi mới cười với bốn người đang lo lắng.
“Xin lỗi, hình như tôi, lại không khống chế được.”
“Muốn khóc thì khóc đi.”
Lâm Vu Hồng đặt đầu Lâm Vô Ý vào ngực mình. Lâm Vô Ý lắc đầu, hít sâu một hơi, cậu ngẩng đầu trên từ trong ngực Vu Hồng, nói: “Tôi đã đáp ứng với ba và cả các cậu sẽ không khóc, tôi cũng không muốn khóc, ba sẽ lo lắng lắm.”
Chủ động hôn môi Lâm Vu Hồng, Lâm Vô Ý nhẫn nại đau lòng, ra vẻ thoải mái nói: “Xem ra tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt, để thêm một thời gian nữa đi.”
“Cậu nhỏ…”
Thẩm Tiếu Vi rất khó chịu, anh thà rằng để người này khóc lớn một trận. Lâm Vô Ý chu môi, Thẩm Tiếu Vi lập tức nghiêng người qua, ngậm lấy đôi môi đối phương. Không phải lần đầu tiên hôn môi người này, Thẩm Tiếu Vi vẫn khó kiềm nén, anh vốn cho rằng mình phải chờ rất lâu.
Nụ hôn chấm dứt, Lâm Vô Ý cầm tay bốn người, ra sức lắc đầu: “Tôi không muốn khóc. Ba mất, nhưng tôi vẫn còn các cậu mà. Tôi muốn làm Dean luôn vui vẻ của trấn nhỏ Hongkong, không muốn làm một Dean luôn thương tâm, ba cũng không thích tôi như vậy.”
“Hiện tại cậu vui vẻ không?” Lâm Vu Chu nhẹ nhàng ngậm môi Lâm Vô Ý, Lâm Vô Ý cười toe toét: “Bí mật.”
Thấy cậu đã điều chỉnh được tâm tình trở lại, bốn người đều an tâm không ít. Cho dù thư phòng chưa “thám hiểm” xong, nhưng tất cả đều tin, có họ ở bên cạnh người này, cậu sẽ có thể vào được gian thư phòng và căn biệt thự trên núi kia.
“Tôi muốn chơi cùng đám trẻ con, các cậu cứ làm chuyện của mình đi.”
Từ trên giường xuống dưới, Lâm Vô Ý xỏ dép lê ra ngoài. Bốn người không ngăn cản cậu, thời điểm thế này trẻ con sẽ càng hữu dụng hơn họ.
Ethan đang luyện đàn dương cầm, Lâm Vô Ý đến phòng trẻ con chơi với Ryan và Andrew một chút. Hưởng thụ sự ỷ lại của đám trẻ con với mình, Lâm Vô Ý lại nhớ lúc còn bé, những lúc có thể làm nũng trên người ba. Ba, không lần nào con mơ thấy ba cấm túc con hay đánh mông con, con có thể cho rằng, ba sẽ không phản đối con ở chung với họ không? Ba, hiện tại, con không hề muốn rời nhà, một chút cũng không muốn.
“Ông chú nhỏ.”
Lâm Vô Ý quay đầu lại, rồi mới mở rộng hai tay với người đang tới: “Luyện xong rồi?”
“Uhm. Cô giáo đã đi rồi.” Ethan bổ nhào vào ngực ông chú nhỏ, hôn lên cái cằm bóng loáng khác hẳn daddy và ông nội của ông chú nhỏ: “Ông chú nhỏ, đừng khổ sở.”
Daddy nói cho bé biết ông chú nhỏ đang thương tâm, muốn bé đến dỗ ông chú nhỏ. Ethan không biết dỗ thế nào, chỉ biết ăn ngay nói thật. Nhưng chính ba chữ đó đã khiến Lâm Vô Ý cực kỳ cảm động. Cậu cọ cọ chóp mũi cháu trai nhỏ, cười nói: “Có Ethan, Ryan và Andrew ở đây, ông chú nhỏ sẽ chỉ cao hứng thôi. Vừa rồi Ethan học gì vậy? Có thể đàn lại cho ông chú nhỏ nghe không?”
“Vâng.”
Để bảo mẫu bế giúp Ryan và Andrew, một lớn ba nhỏ đến phòng luyện đàn. Tiếng đàn dương cầm không được lưu loát lắm truyền ra khỏi phòng, không lâu lắm liền có tiếng ngâm nga cao thấp thêm vào, bốn người đàn ông ngồi trong phòng khách mười mấy phút, rồi mới yên tâm rời đi, đi làm việc.
Ở cùng với mấy người cháu trai và cháu trai nhỏ, tốc độ bình phục tâm tình của Lâm Vô Ý nhanh đến nỗi chính cậu cũng phải giật mình. Buổi tối nằm giữa Vu Chu và Tiếu Vi, được hai người hết liếm láp lại sờ soạng hồi lâu, cậu liền ngọt ngào đi vào giấc ngủ ngon. Bốn người đều ngại từng người một thay phiên nhau sẽ quá chậm, kết quả thương lượng chính là Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng một tổ, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi một tổ. Lúc đầu Lâm Vô Ý còn rất xấu hổ, nhưng không chịu nổi yêu cầu của bốn người, cũng dần dần thoải mái. Bất quá Lâm Vô Ý có một chút bất đắc dĩ, chính là Vu Hồng cứ thích sờ chỗ đó của cậu, đã nói là rất bẩn, còn rất đau nữa. Cậu sợ mình cũng chảy máu không ngừng giống Assal, sờ là tốt rồi.
Đêm nay phải tham gia vũ hội. Lâm Vô Ý không đặt làm tây trang đặc biệt theo yêu cầu, trong phòng thay quần áo có rất nhiều quần áo Lâm lão gia tử khi còn sống đã mua cho cậu, còn có cả quần áo do chính cậu mang về từ Pháp và tự tay thiết kế, chỉ cần tùy tiện chọn một bộ là được. Vì để phối hợp với lễ phục dạ hội của Như Vi và Vu Huệ, Lâm Vô Ý đặc biệt chọn một bộ tây trang màu xám bạc theo phong cách cổ điển của Pháp, kèm theo áo sơ mi trắng với cổ áo và cổ tay bồng. Hơn 3 giờ chiều, Như Vi và Vu Huệ đến đây, đi cùng còn có người trang điểm và tạo hình.
Vũ hội đêm nay là một trong những buổi vũ hội rất có sức ảnh hưởng đối với những người trẻ tuổi trong xã hội thượng lưu ở Hongkong, không thì đêm nay Như Vi và Vu Huệ cũng không tham gia. Thời gian ăn diện của con gái tương đối lâu, năm lớn một nhỏ cũng tham dự vũ hội lại đang mặc quần áo ở nhà ngồi uống trà trong phòng khách, Như Vi và Vu Huệ lên lầu thảo luận cách trang điểm và kiểu tóc cho vũ hội đêm nay cùng người trang điểm và tạo hình. Mà khi người trang điểm và tạo hình nhìn thấy lễ phục dạ hội của hai người, ánh mắt kinh diễm và hâm mộ đó làm Như Vi và Vu Huệ rất hưởng thụ. Lễ phục dạ hội thủ công của “ZOE”, tuyệt đối có thể chiếm được ánh nhìn của vô số người.
Hơn 5 giờ, hai cô gái xinh đẹp đã trang điểm xong đi xuống lầu, Lâm Vô Ý rất nể tình mà liên tục kêu đầy sợ hãi, cũng lấy điện thoại di động ra chụp lia lịa. Vu Huệ và Như Vi được chú nhỏ/ cậu nhỏ tâng bốc đến nỗi vừa xấu hổ vừa vui sướng. Con gái trong nhà đã xinh đẹp như thế, vị hộ hoa sứ giả Lâm Vô Ý này cũng không thể kém quá được. Chụp ảnh xong, Lâm Vô Ý và cháu trai nhỏ lên phòng thay quần áo. Bốn người đàn ông cũng không nhanh không chậm mà lên lầu, họ càng muốn thấy bộ dáng người nào đó sau khi thay quần áo hơn.
Lâm Vô Ý thay quần áo cho cháu trai nhỏ, động tác tương đối chậm. Khi cậu thay quần áo xong, sửa lại kiểu tóc rồi xuống lầu, có bốn người đàn ông chỉ trong nháy mắt ánh mắt đã trầm xuống vài phần, còn Thẩm Như Vi và Lâm Vu Huệ lại hét chói tai chạy đến ôm cánh tay chú nhỏ/ cậu nhỏ.
“Chú nhỏ/ Cậu nhỏ, chú/ cậu thật đẹp trai quá!”
“Đẹp trai chứ. Làm hộ hoa sứ giả cho các cháu không thành vấn đề chứ?”
“Cậu nhỏ, cậu làm bạn trai cháu đi.”
Thẩm Như Vi thành hoa si rồi.
Giống như vương tử bước ra từ trong cung đình, khí chất của Lâm Vô Ý và lễ phục trên người cậu có thể nói là một sự phối hợp hoàn mỹ. Cậu cúi người một cách lịch sự với Như Vi, rồi vươn tay phải: “Công chúa xinh đẹp, bằng lòng nhảy một bản cùng tôi chứ?”
“Cậu nhỏ…”
Thẩm Như Vi chỉ càm thấy mình đã ở trong vũ hội. Cô đặt tay mình vào tay cậu nhỏ, mê say vạn phần.
Trong miệng ngâm nga giai điệu của điệu Valse, Lâm Vô Ý vươn một tay ôm eo cháu gái ngoại bắt đầu nhảy trong phòng khách. Nụ cười tươi ôn nhu, một dung nhan xinh đẹp, cùng điệu nhảy ưu nhã, đến cả người hầu trong nhà nhìn thấy cũng phải ngây ngốc.
“Anh không muốn để cậu ấy đi.” Lâm Vu Chu nghiến răng.
“Em cũng vậy.” Thẩm Tiếu Vi nghiến răng.
Lâm Vu Chi xoa mi tâm, Lâm Vu Hồng lạnh lùng nói: “Nhiều nhất nửa giờ, lập tức về nhà!”
“Chú nhỏ, cháu rất lo lắng.” Lâm Vu Huệ được Lâm Vô Ý dắt tay, nói rất nghiêm túc.
“Lo lắng cái gì?” Quả nhiên mình rất có mị lực nha, ha ha.
“Lo lắng cậu bị người ta đoạt mất, cháu không cần thím nhỏ đâu.”
“Ha ha, yên tâm yên tâm, chú nhỏ sẽ không bị đoạt mất đâu.”
Nhìn đồng hồ, Lâm Vu Chi đứng lên: “Không còn sớm nữa, đi thôi, lúc này trên đường sẽ hơi kẹt xe. Vu Huệ, Như Vi, chúng ta sẽ không ở vũ hội lâu lắm.”
“Vâng.” Thẩm Như Vi và Lâm Vu Huệ không hề bất mãn, thậm chí Như Vi còn rất hối hận vì đã để cậu nhỏ đi cùng mình. Hu hu hu, cậu nhỏ đẹp trai quá, cô không muốn cho người khác thấy.
Được tài xế kiểm soát tốt, đúng 7 giờ, người của Lâm gia xuất hiện ở ngoài hội trường tổ chức vũ hội. Rất nhiều phóng viên truyền thông và đám săn ảnh đã chờ từ sớm ở đó. Khi hai chiếc xe dài của Lâm gia dừng lại, ánh đèn chớp lên loang loáng.
Xuống xe đầu tiên là Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng. Hai người đều mặc tây trang màu đen nghiêm chỉnh. Người xuống xe tiếp theo là Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi, hai người mặc tây trang vũ hội cũng màu đen, khác với hai anh trai, cả hai đều đeo kính râm. Người xuống xe tiếp đó bế một đứa trẻ trong lòng. Mặt đứa trẻ vùi trong cổ cậu, người nọ rất thân thiện mà mỉm cười với mấy chục cái ống kính, dẫn đầu vào hội trường. Lâm Vu Chi và Thẩm Tiếu Vi đi tới chiếc xe đằng sau đỡ lấy em gái của mỗi người. Các phóng viên đã biết được lễ phục trên người họ xuất từ “ZOE”, còn là kiểu dáng mà “ZOE” chưa công bố, lại càng bấm máy nhanh tay hơn.
Ôm cánh tay anh trai, Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi thoải mái đi vào hội trường, đã có thể thấy trên trang đầu của báo giải trí ngày mai chính là hai thiên kim tiểu thư của Lâm gia và Thẩm gia. Bất quá càng làm cho các phóng viên hưng phấn chính là Lâm Vô Ý kín tiếng nhất Lâm gia cũng tham dự vũ hội đêm nay.
Toàn bộ thế hệ người trẻ tuổi của Lâm gia đều tham gia, người tổ chức vũ hội là “Sasa phu nhân” miễn bàn có thể diện thế nào. Một vài người khách đã lần lượt ở trong hội trường. Sau khi hàn huyên xong với mấy thiếu gia của Lâm gia và Thẩm gia xong, ánh mắt họ đều không hẹn mà cùng dừng lại trên người Lâm Vô Ý.
____ Chính là người con nghe đồn được Lâm lão gia tử thương yêu nhất?
Quả nhiên khí chất phi phàm.
Lập tức, có không ít người đến bắt chuyện với Lâm Vô Ý. Mà biểu hiện phóng khoáng và tự tin của tự tin lại càng làm họ giật mình không thôi. Vị thiếu gia kín tiếng này của Lâm gia cũng không hề hướng nội, vô năng như trong tưởng tượng của họ, ngược lại… Nói thế nào nhỉ, vô cùng có mị lực!
Lâm Vô Ý có rất ít cơ hội tham dự mấy loại yến hội, vũ hội toàn người xa lạ này, nhưng cũng không có nghĩa cậu sẽ dè dặt trong những trường hợp như thế, chỉ là được ba bảo hộ chặt chẽ và thói quen nghe lời ba của cậu. Sống một mình ở nước ngoài nhiều năm như thế, không nói đến sự tự ti về thân thể, kỳ thực Lâm Vô Ý là một người rất hướng ngoại, chỉ có bạn bè cậu mới biết được.
Cũng chính bởi như thế, rất nhanh Lâm Vô Ý đã trở thành tiêu điểm chú ý của toàn hội trường. Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi đều cố nhẫn nại mà đen mặt vây quanh bên người Lâm Vô Ý, giúp cậu từ chối những lời mời tham dự tiệc tùng. Chẳng lẽ Hongkong không còn ai khác sao? Làm sao mà cứ nhìn chằm chằm vào Vô Ý của họ? Bốn người đàn ông đang trong cơn ghen chỉ muốn rời đi lập tức.
Ethan dẩu môi, bé không thích nhiều người như thế vây quanh ông chú nhỏ, ông chú nhỏ là của bé! Thấy người đến bắt tay nói chuyện cùng ông chú nhỏ càng ngày càng nhiều, Ethan kéo tay ông chú nhỏ, ngửa đầu, giơ hai tay lên: “Ông chú nhỏ bế.”
Lâm Vô Ý bế cháu trai nhỏ.
“Ông chú nhỏ, con đói rồi.”
Cười xin lỗi với mấy người trước mặt, Lâm Vô Ý quay sang người đã sắp không nhịn được: “Tiếu Vi, Ethan đói bụng, cậu đi ăn cùng chúng tôi được không?”
“Được.”
Thẩm Tiếu Vi trực tiếp vươn tay đặt lên thắt lưng Lâm Vô Ý, đưa cậu đến chỗ bàn tiệc đứng. Lâm Vu Hồng ra hiệu bằng mắt cho Lâm Vu Chu, Lâm Vu Chu cũng rời đi.
“Hàng năm Lâm tiên sinh ở Pháp, đã quen với khí hậu Hongkong chưa? Lâm tiên sinhh thích ăn gì? Có lẽ Hongkong không có gì nhiều, nhưng ẩm thực tuyệt đối là hạng nhất.”
Nhị thế tổ của Trần gia, Trần Bách Cường, hình như đã quên mất trên khuỷu tay hắn vẫn còn có cánh tay bạn gái hắn đang quàng qua, ánh mắt cũng di động theo bước đi của Lâm Vô Ý. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng căn bản không để ý tới hắn, hai người đều cầm một ly rượu đỏ, đi tới chỗ vài người quen biết trong giới làm ăn.
Lâm Vô Ý tìm một chỗ ngồi xuống đút cho cháu trai nhỏ ăn mấy thứ, Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu cũng đi cùng, khuôn mặt lạnh của Lâm Vu Chu cũng dọa được mấy người muốn đến đây bắt chuyện với Lâm Vô Ý. Thẩm Như Vi và Lâm Vu Huệ đang bị một đám thiên kim tiểu thư nhà giàu vây quanh, hỏi cho bằng được các cô mua được lễ phục dạ hội của “ZOE” như thế nào.
“Ông chú nhỏ, con muốn về nhà.” Ethan rất mất hứng.
Lâm Vô Ý hôn mặt cháu trai nhỏ, cười nói: “Đợi khiêu vũ cùng các cô xong, chúng ta về nhà.” Ừm, vẫn là không nên đùa mấy cháu trai, không thì đêm nay đừng mong được ngủ.
“Vậy mất bao lâu?”
“Sẽ không lâu đâu.”
Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu ngầm cho Ethan một ánh mắt tán dương, không hổ là người của Lâm gia bọn họ!
Vũ hội sắp bắt đầu, khách khứa cũng đến khá đông đủ. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đang nói chuyện cùng người ta, sau khi nhìn thấy người vừa vào, cả hai đều nhíu mày. Người đang nói chuyện cùng họ tò mò nhìn qua, lập tức hiểu rõ trong lòng mà gật đầu.
Quách Bội Bội đi vào một mình, lập tức xung quanh đều có những tiếng xì xào không nhỏ, rất nhiều người quay sang nhìn Lâm Vu Chi. Lâm Vu Chi thản nhiên liếc Quách Bội Bội một cái, tiếp tục chuyện trò cùng người khác, không hề gượng gạo khi thấy vợ cũ, thậm chí còn khá lạnh lùng. Còn Lâm Vu Hồng thì cầm ly rượu rời đi, đến thẳng chỗ Lâm Vô Ý.
Redmond mang theo bạn gái đến trước mặt Lâm Vu Chi, vươn tay: “Lâm đổng, không ngờ gặp anh ở chỗ này.”
“Tôi cũng rất giật mình.” Lâm Vu Chi lãnh đạm bắt tay.
Chuyện Lâm gia và Redmond có xích mích riêng tư đã không thể coi là bí mật trong xã hội thượng lưu. Buông tay, Lâm Vu Chi rất không khách khí mà rời đi, không hề cho Redmond nửa chút thể diện.
Sắc mặt Redmond âm trầm vài phần, mà khi tầm mắt hắn nhìn về hướng Lâm Vu Chi đi đến, hắn sững sờ giật mình ngay tại chỗ, sau đó là sự hưng phấn vì đã không uống công đến đây. Trực tiếp bỏ luôn bạn gái lại, Redmond nhanh chóng qua đó, căn bản không quan tâm người của Lâm gia không chào đón.
Quách Bội Bội vừa vào hội trường đã thấy Lâm Vu Chi. Không thể không nhận ra, so sánh với những người đàn ông khác chung quanh, người của Lâm gia cực kỳ dễ làm người ta chú ý đến, mà Lâm Vu Chi với khí chất trầm ổn lại càng khác biệt những người đàn ông khác. Tim Quách Bội Bội đập nhanh vài cái, tại sao đến giờ cô mới biết, Lâm Vu Chi là một người đàn ông có mị lực đến vậy? Lấy hết dũng khí, Quách Bội Bội cố gắng không để mình chú ý đến những ánh mắt cười nhạo từ bốn phía, đuổi theo Lâm Vu Chi.
Lần này có trò hay để xem rồi, tất cả mọi người đều nhìn sang chỗ người của Lâm gia đang đứng. Lâm Vô Ý đang chuyên tâm đút cho cháu trai nhỏ ăn, không nhìn thấy có một người mà cậu không hề muốn gặp lại đang đi đến.
__Hết chương 100__