Vô Ý Câu Dẫn

Chương 44




Tuyên Tử Phương và Quân Duy Kì đã thảo luận xong, sau khi nghỉ ngơi một ngày sẽ đến Cục Báo chí phỏng vấn.

Dù sao thì Tuyên Tử Phương vẫn còn hai tháng nghỉ hè.

Thời gian nghỉ nhiều thật, Tuyên Tử Phương nghĩ đến lúc cậu và Tô Kỷ vội vội vàng vàng kết hôn trong thời điểm đang chiến tranh, còn chưa kịp đi hưởng tuần trăng mật, sau đó gặp đủ loại chuyện, Tô Kỷ vất vả lắm mới lấy lại được vị trí trong bộ tư lệnh, rồi lại vì mang thai mà không tổ chức tuần trăng mật được.

Mặc dù Tuyên Tử Phương không thể hiện ra bên ngoài, nhưng đối với thanh niên trai tráng, còn gì vui bằng được đi chơi chỗ này chỗ kia, đi với người yêu thì còn vui hơn nữa.

Càng cố lờ đi thì lại càng để tâm, Tuyên Tử Phương không muốn nhắc đến chuyện này trước mặt Tô Kỷ. Cậu nghĩ thầm: thầy ấy sẽ nói mình ngây thơ mất.

Mà bây giờ, cho dù cậu đang được nghỉ hè hai tháng thì cũng không đi hưởng tuần trăng mật với Tô Kỷ được, bởi Tô Kỷ không thể đi được.

Cha Tô Kỷ bị bệnh.

Không giống lần trước, vì mâu thuẫn với mấy người lãnh đạo cấp cao nên lấy lý do bệnh tật thoái thác, lần này ông ngã bệnh thật, người của ông bí mật mời một vài vị bác sĩ đến khám bệnh, không để tin tức lọt ra bên ngoài, ngoài Tô Kỷ thì cũng chỉ có Tuyên Tử Phương và cha ba cậu biết rõ sự tình.

Tuyên Tử Phương muốn đi thăm cha Tô Kỷ, lại bị anh ngăn cản: "Không cần đâu, thời gian này chúng ta chỉ nên làm cái gì cần làm. Bình thường quan hệ giữa anh và ông không tốt, người của anh đương nhiên không cần đi thăm thường xuyên, hôm trước đến thăm là đủ rồi."

"Nhưng mà... Bác Tô, bác ấy..."

"Có nhiều bác sĩ túc trực, bệnh tình của ông sẽ khá hơn thôi." Tô Kỷ nói bằng giọng chắc nịch, không thấy chút yếu đuối thương tâm nào, anh ta không thèm quan tâm.

"Hơn nữa, ông không muốn để người khác nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt của mình." Tô Kỷ không hề kiêng nể gì, tiếp tục nói: "Nhất là trước mặt con trai, ông sẽ cảm thấy mất mặt." Tô Kỷ dừng một chút, mỉm cười: "Thực ra thì anh cũng vậy."

"Cũng cậy mạnh như vậy sao?"

"Em có thể dùng một từ khác dễ hình dung hơn, chẳng hạn là... bá đạo, hoặc là tự tin." Tô Kỷ nói.

Tuyên Tử Phương nói: "Nhưng em cảm thấy đây là hành động vừa trẻ con vừa không bình thường."

Tô Kỷ: "..."

Tuyên Tử Phương: "Nếu em bị bệnh thì điều em hy vọng nhất chính là được người nhà đến chăm sóc an ủi."

"Nhưng em cũng phải biết là ông ấy không giống người bình thường." Tô Kỷ bất đắc dĩ nói: "Ông ấy là một Alpha còn ngang bướng cường thế hơn cả anh, thích nắm mọi thứ trong lòng bàn tay, không bao giờ muốn người khác nhìn mình bằng ánh mắt đồng tình thương hại."

Tuyên Tử Phương vẫn hơi lo lắng, nhưng nếu Tô Kỷ đã nói như vậy thì cậu cũng chỉ có thể nghe theo lời thầy nói.

Vì thế, Tuyên Tử Phương đành phải đưa Nháo Nháo về nhìn cha Tô Kỷ cuối tuần hằng tuần, cậu thậm chí còn không thể gặp được ông, bởi vì xung quanh giường đặt rất nhiều thiết bị chữa bệnh, mà còn có bác sĩ bên cạnh 24/7.

Từ khi ông bị bệnh, mọi công việc của ông đều được Tô Kỷ âm thầm hoàn thành.

Tô Kỷ dành phần lớn thời gian trong ngày xử lý công việc, sau khi về nhà thì lại vào thư phòng.

Tuyên Tử Phương cảm nhận được có lẽ bộ tư lệnh sắp làm ra chuyện gì động trời.

Nhưng mà, về hai tháng được nghỉ kia, Tuyên Tử Phương vẫn chưa nghĩ ra nên sắp xếp như thế nào.

Lúc ăn cơm, Tô Kỷ nghe được Tuyên Tử Phương nhắc đến chuyện này, trầm ngâm một lát, nói: "Phải tận dụng tối đa kỳ nghỉ hè mới được, gửi Nháo Nháo về nhà ngoại đi, ở nhà ôm nhau cũng được nữa."

"A a! A!"

Nháo Nháo ngồi trên ghế em bé, nhìn thấy ánh mắt tính toán của cha mình, cho dù bé không hiểu Tô Kỷ đang nói cái gì, nhưng cũng không ngần ngại mở miệng kháng nghị.

Đứa nhỏ này một khi đã nháo thì sẽ nháo đến đau đầu, quăng đồ lung tung, nắm chặt thìa chà chà mặt bàn, hơn nữa Nháo Nháo cũng chỉ gào khóc và gào khóc.

Tô Kỷ cũng sẽ không vì vậy mà dỗ con, cho dù anh đang tính kế với một đứa nhỏ chưa đầy một tuổi, đôi mắt thâm trầm trừng Nháo Nháo, đứa nhỏ kia liền nhanh chóng vươn tay về phía Tuyên Tử Phương, khóc thút thít.

Tiếng khóc cũng nhỏ dần.

Tuyên Tử Phương cạn lời với cha con nhà này, bất đắc dĩ ôm lấy Nháo Nháo, vỗ vỗ cặp mông thịt căng tròn của bé, nhẹ giọng dỗ: "Ngoan, đừng khóc đừng khóc."

Nháo Nháo chôn đầu trên vai Tuyên Tử Phương, cọ cọ, nước mắt nước mũi dính đầy trên người cậu.

Tô Kỷ phát quạu: "Em cứ chiều nó như thế, làm sao con nó có thể phát triển tài năng tư duy độc lập được?"

Tuyên Tử Phương: "... Em nhớ là con anh còn chưa đầy một tuổi đó."

"Lúc anh một tuổi..." Tô Kỷ cau mày, hình như cũng nhận ra lời nói của mình có gì sai sai, đành phải sửa lại: "Ít nhất thì nhà anh cũng không cưng chiều con như vậy."

"Cho nên quan hệ giữa anh và bác Tô mới tệ hại như thế." Tuyên Tử Phương nói.

Tô Kỷ không nói gì nữa, vùi đầu gặm bánh mì, đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tuyên Tử Phương, hình như còn hơi ấm ức thì phải?

Chắc là nhìn nhầm.

Dù Tô Kỷ muốn hay không muốn, giờ mắc đứa nhỏ, Tuyên Tử Phương cũng không thể ra ngoài chơi suốt hai tháng, ba cậu bắt đầu cảm thấy không vui, bởi vì Nháo Nháo nhiều lần quấy rầy ông cùng cha cậu "hoạt động ban đêm".

"Con ngoan, con không hiểu đâu, mỗi lần ta đè cha con trên giường, chỉ cần trông thấy ánh mắt vô tội thuần khiết kia, chẳng làm ăn được gì cả..." Ba Tuyên Tử Phương nói.

Tuyên Tử Phương chảy nước mắt, đáp: "Con hiểu mà!"

Ngoài việc luôn hiếu kỳ với thế giới xung quanh khiến người khác mệt mỏi, Nháo Nháo thực ra cũng là một đứa trẻ được nhiều người yêu mến.

Bé không sợ người lạ, gặp người liền cười, hai má phúng phính đầy thịt trông thật đáng yêu.

Đặc biệt, khi bé muốn nói chuyện với ai đó, mặc dù bé chỉ có thể bập bẹ mấy tiếng vô nghĩa, nhưng ai nghe thấy thanh âm mềm mại ngọt ngọt, nhìn thấy cử chỉ đáng yêu của bé, đều muốn thơm bé một cái thật kêu.

Tuyên Tử Phương đặt Nháo Nháo lên đùi, nắm bàn tay nhỏ bé của bé, nghiêm túc nói: "Không được quậy, giờ ba có một chuyện rất quan trọng muốn nói với con..."

"A..." Nháo nháo nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn Tuyên Tử Phương.

"Nhân lúc đang rảnh, ba muốn đi chơi với thầy vài ngày, con ở nhà chơi với hai ông, chịu không?" Tuyên Tử Phương gãi đầu, nói: "Đi mấy ngày thôi, ba bảo đảm khi về con vẫn nhớ mặt ba và cha. Nếu không thì ba sẽ ngất đi trong sự chán, đây là phương án tối ưu nhất."

Nháo Nháo không hiểu cậu đang nói cái gì, cúi đầu ngậm ngón tay Tuyên Tử Phương.

"Trời ạ, không được ngậm tay ba!" Tuyên Tử Phương chưa kịp phản ứng thì ngón tay đã dính đầy nước bọt của Nháo Nháo, còn có thêm mấy dấu răng nhỏ.

Còn kẻ đầu sỏ thì nhìn cậu, cười hì hì: "Ba..."

"Con yêu, con học được ở đâu vậy, ba thấy rất vui nghen." Tuyên Tử Phương lấy khăn lau tay, đột nhiên cúi đầu hỏi: "Con vừa gọi "ba" đúng không?"

"A a..." Nháo Nháo vui vẻ cười rộ lên, đạp đạp hai chân lên sàn nhà.

"Nói cái khác đi."

"A nha nha..."

"Giống như lúc nãy đó, lại gọi một tiếng ba đi."

"A a a! A..." Nháo Nháo cảm thấy không vui tẹo nào, bé vươn tay đòi Tuyên Tử Phương mấy lần mà cậu vẫn không chịu chơi trò bay cao cao với bé.

Tuyên Tử Phương thở dài: "Thôi bỏ đi, ba cũng chẳng mong con hiểu được."

Cuối cùng, hai người sắp xếp đi du lịch một tuần ở hành tinh thủ đô, vừa đi chơi vừa đi công tác, con cái thì gửi nuôi ở nhà ngoại.

Vì thế, ba Tuyên Tử Phương cảm thấy hơi bất mãn.

Vất vả lắm mới tống được đồng chí Tuyên Tử Phương ra ngoài, bây giờ lại có thêm đứa nhỏ này.

Nhưng ông vốn là người dễ mềm lòng, sau khi nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Tuyên Tử Phương và Nháo Nháo, ông vẫn đồng ý nuôi cháu.

"Nếu không giúp thì tụi bây bị cấm dục." Ba Tuyên Tử Phương nói: "Ba hiểu nỗi lòng của Tô Kỷ nên giúp thằng bé thôi nhé."

Tuyên Tử Phương: "..."

Ông lại hỏi: "Ngoài mấy ngày đi chơi ra, con còn có kế hoạch gì không?"

Tuyên Tử Phương rầu rĩ nói: "Thầy nói là thời gian còn lại ở nhà "ôm" nhau đi."

"Ai cũng nói Alpha sau khi kết hôn sẽ không còn mặn nồng thắm thiết như ngày xưa, ta còn tưởng Tô Kỷ sẽ đỡ hơn..." Ba Tuyên Tử Phương tiếc nuối nói: "Kết quả là ngoài giường trong nhà và giường bên ngoài ra thì thằng bé không nghĩ ra ý tưởng nào hay ho hơn sao?"

"... Ý ba là gì?"

Ba Tuyên Tử Phương: "Tụi bây sao không nghĩ làm trên đất cát, hay là chơi game, cảm nhận tình yêu trong trò chơi?"

"..." Sắc mặt Tuyên Tử Phương lúc trắng lúc xanh, cuối cùng cậu nói: "Ba, con nghĩ thầy không ăn mặn như ba đâu, hơn nữa dạo gần đây anh ấy thường xuyên đi công tác, không có thời gian chơi game."

"Quá tiếc." Ba Tuyên Tử Phương liếm môi, nói: "Gần đây cha con bị ba lừa đi chơi game, chúng ta hầu như đều làm trong từng phó bản..."

Tuyên Tử Phương rùng mình, chỉ là nghĩ bọn họ vừa làm vừa cày phó bản, nghĩ kiểu gì cũng thấy kỳ cục.

Ba Tuyên Tử Phương vẫn vui vẻ nói: "Hai đứa nên thử một lần đi, trò chơi đó thiết kế đồ họa siêu đỉnh, cảm giác rất chân thật, nhất là khi làm chuyện đó..."

"Sau này nói sau nha ba..." Tuyên Tử Phương đỏ mặt đưa con cho ba mình, bỏ chạy trối chết.

Hành tinh thủ đô có rất nhiều cảnh đẹp, sau khi tra cứu trên mạng, Tuyên Tử Phương đưa ra một lịch trình tốt nhất.

Hai người cùng thưởng thức vẻ đẹp của hoang mạc nham thạch, sau đó trải nghiệm cuộc sống sinh hoạt tại một căn nhà trong rừng trúc, vào rừng rậm nhiệt đới xinh đẹp mà nguy hiểm săn thú, ngồi khinh khí cầu bay qua khe vực sâu, rồi chốt hạ lịch trình trên một bãi biển vắng người.

Tuyên Tử Phương nằm dài trên bờ cát, gối đầu lên đùi Tô Kỷ, cảm nhận gió biển thổi qua từng kẽ tóc. Mặt trời ngả dần về tây, Tô Kỷ im lặng làm việc, một con ốc mượn hồn bò nhẹ lên chân Tuyên Tử Phương.

"..." Tuyên Tử Phương mở mắt, gãi gãi chân, ngẩng đầu nhìn Tô Kỷ, hỏi: "Anh bận việc gì sao?"

Tô Kỷ cúi xuống, thân mật hôn Tuyên Tử Phương, cho đến khi gò má cậu nóng bừng mới buông ra, nói: "Anh hoàn thành mớ công việc đáng ghét đó lâu rồi, nhưng thấy em ngủ ngon quá nên không gọi em dậy."

"Anh không cần phải như vậy..." Tuyên Tử Phương hơi ngượng ngùng nói, xoa đùi Tô Kỷ: "Em ngủ lâu lắm đúng không, đùi anh có tê lắm không?"

"Anh thích ngắm dáng vẻ em khi em đang ngủ." Tô Kỷ nói, lại trợn mắt nhìn: "Có lẽ em sẽ thích phòng ngủ hơn? Giường nước trong khách sạn cũng không tệ đâu."

Nói xong, Tô Kỷ nhìn Tuyên Tử Phương, ánh mắt đầy mờ ám.

"Chờ một chút... Không phải đã làm cả ngày hôm qua rồi sao..." Trong lúc Tuyên Tử Phương đang chần chừ, đột nhiên bị ôm lên, Tô Kỷ bước đi như bay, nhìn kiểu gì cũng không giống vừa bị tê chân, la lên: "Thầy! Anh lại làm việc không đứng đắn!"

"Công việc chính củaanh là giúp em chơi thật vui." Tô Kỷ nghiêm mặt nói.