Bình minh đang lên.
Từ nơi hai người đang đứng, phong cảnh dần dần lộ ra trước mắt, tầm nhìn không hề bị ngăn cản. Dãy núi trùng trùng điệp điệp phía xa vẫn còn chìm trong sương mù dày đặc, nhìn từ xa trông như một con dã thú màu đen tuyền đang say ngủ.
Không lâu sau đó, sương tan dần, gió sớm lành lạnh thổi lồng lộng, mặt trời từ từ xuất hiện sau dãy núi. Hai người lặng nhìn cảnh sắc thiên nhiên thay đổi, thu vào trong mắt sắc xanh tươi mát bạt ngàn, ánh nắng ban mai lúc ẩn lúc hiện, phủ lên trên núi rừng trập trùng một tầng sáng nhàn nhạt lấp lánh.
Nơi hai người đang đứng rất cao, gần đến mức có thể vươn tay chạm đỉnh mây, mặt trời tựa gương soi phản chiếu hình bóng bản thân.
Cảm giác đứng giữa đất trời này thật kỳ diệu, giống như bỏ quên cả thế giới ở phía sau lưng, chỉ có mình cùng mặt trời phía xa kia làm bạn, ung dung tự tại, thong dong phiêu diêu, mặc kệ thế gian ngoài kia huyên náo đổi thay, vật đổi sao dời.
Tầm mười phút sau, mặt trời lên cao, sắc trời bừng sáng, ánh nắng cũng trở nên chói chang.
Tuyên Tử Phương khen ngợi: "Đây là cảnh bình minh đẹp nhất em từng thấy."
Tô Kỷ cười nói: "Anh định lúc mặt trời mọc sẽ hôn em, nhưng thấy em ngắm nhìn say sưa như vậy, anh nghĩ để lần sau hôn em cũng được."
Tuyên Tử Phương chợt nhớ tới một câu nói vô danh: "Người say cảnh đẹp, còn ta say người", nghiêng đầu thẹn thùng né tránh ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương của Tô Kỷ, tim đập mỗi lúc một nhanh.
Đoạn cậu đột ngột xoay người, chủ động hôn Tô Kỷ.
Tô Kỷ kinh ngạc, xúc động ôm Tuyên Tử Phương, đẩy sâu nụ hôn.
Hai người tách ra, khí tức âm trầm, Tô Kỷ cảm nhận được dục vọng ánh lên trong đáy mắt Tuyên Tử Phương, cũng cảm thấy trong người ngứa ngáy khó chịu.
"Thầy..."
"Ở đây không được, em sẽ bị cảm lạnh."
Tuyên Tử Phương chớp chớp đôi mắt: "Không được sao, hiện tại em rất muốn anh."
Tô Kỷ ôm lấy Tuyên Tử Phương từ phía sau, bàn tay lần mò vào bên trong áo khoác của cậu, kéo quần cậu xuống một nửa, cũng nhanh chóng cởi quần của mình, chậm rãi tiến vào, nói: "Được. Anh đã nói rồi, chỉ cần em muốn cái gì anh đều làm em hài lòng. Làm chuyện đó ngay tại đây cũng vậy.".
Tuyên Tử Phương bất mãn nói: "Rõ ràng anh cũng muốn mà...".
Tô Kỷ cố ý kích một phát lút cán, vỗ mông cậu nói: "Sao, em nói gì cơ?".
Tuyên Tử Phương dựa tay vào vách tường, không còn chút tâm tình ngắm cảnh, cảm quan đều bị Tô Kỷ xâm chiếm, ngay cả giọng điệu khàn khàn khiêu khích của đối phương cũng trở nên quyến rũ lạ thường. Tuy rằng biết rõ đây là phản ứng bình thường của kỳ phát tình, nhưng Tuyên Tử Phương vẫn đỏ mặt, cả người nóng bừng.
Lần này hai người làm từ sáng hôm trước đến rạng sáng hôm sau, cho dù thể lực của Omega trong kỳ phát tình có kinh người đến mấy thì con người vẫn cần ngủ đủ giấc, thành ra sau khi làm trên đỉnh tháp, Tuyên Tử Phương liền chìm vào giấc ngủ ngon lành.
Sau khi tỉnh lại, Tuyên Tử Phương nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện. Hình như Lục Cảnh Đàn tìm Tô Kỷ nói chuyện, Tô Kỷ lại ngại Tuyên Tử Phương đang ngủ nên hai người kéo nhau ra ngoài hành lang bàn bạc.
Nhưng mà thanh âm hai người hơi lớn, vô tình đánh thức Tuyên Tử Phương.
Tuyên Tử Phương từ từ ngồi dậy, đầu óc choáng váng, đứng lên mặc quần áo tử tế rồi ra mở cửa phòng.
Hai người ngoài kia nhất thời kinh ngạc nhìn cậu.
Tuyên Tử Phương hỏi: "Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Lục Cảnh Đàn cười khổ nói: "Đến đúng lúc lắm. Tử Phương giúp anh khuyên nhủ thằng nhóc cố chấp này đi."
Tuyên Tử Phương nhìn Tô Kỷ hỏi: "Chuyện gì vậy anh?"
Lục Cảnh Đàn tiếp lời: "Sáng nay cậu ta lại cãi nhau với thầy, anh đứng ra hòa giải, nhưng cậu ta mãi không nghe anh nói.".
Tuyên Tử Phương nói: "Để em khuyên nhủ anh ấy, anh Lục đi trước đi."
"Hừ, cậu ta chỉ nghe lời của cậu thôi, Tử Phương." Lục Cảnh Đàn hừ hừ nói: "Có vợ quên người nhà, đứng giữa thầy và đàn em thật không dễ dàng gì."
Thấy sắc mặt Tô Kỷ mỗi lúc một đen, Tuyên Tử Phương đẩy đẩy Lục Cảnh Đàn đuổi khéo: "Rồi rồi, anh Lục vất vả rồi."
Lục Cảnh Đàn rời đi, lúc này Tô Kỷ mới nhìn Tuyên Tử Phương hỏi: "Em định nói giúp mấy người đó chuyện gì?"
"Ông ấy là cha anh, anh không nên nhắc đến ông như thể nhắc đến kẻ thù."
Tuyên Tử Phương nắm tay Tô Kỷ đi dạo một vòng, Tô Kỷ cũng thuận theo để Tuyên Tử Phương đưa mình đi.
Anh hỏi: "Anh đánh thức em sao?"
"Không, em tỉnh rồi." Tuyên Tử Phương nói: "Bác Tô cũng là vì anh, hy vọng kế hoạch của anh sẽ được thông qua nên mới đưa ra đề nghị như vậy, thực ra người rất quan tâm đến anh."
Tô Kỷ cười nhạo: "Anh có cảm giác cha đang thị uy với anh."
Tuyên Tử Phương nói: "Anh cũng cho rằng người không thể chấp nhận suy nghĩ của anh sao? Như vậy có nghĩa là anh cũng đang để ý đến cảm thụ của người, ít ra thì anh cũng thương cha mình."
Tô Kỷ đáp: "Anh thương em thôi."
Tuyên Tử Phương dở khóc dở cười nói: "Em không có ý nói đến tình yêu kiểu đó..."
"Anh biết." Tô Kỷ thở dài nói: "Cha đối xử với em không tốt, còn muốn bảo anh lợi dụng em, vậy tại sao em còn nói tốt cho ông?"
"Em không phải do người sinh ra, cho nên người sẽ đối xử với em khác với anh." Tuyên Tử Phương cười cười nói: "Nhưng cả người và em đều yêu anh, đều muốn nhìn thấy anh sống tốt."
Tô Kỷ nhìn cậu một lát, nói: "Anh hiểu rồi."
Tuyên Tử Phương suy nghĩ nói: "Cho nên nếu anh muốn lấy em ra làm người thử nghiệm, em cũng không bận lòng. Còn chuyện chụp ảnh em... Về sau anh cứ quanh minh chính đại mà chụp."
Tô Kỷ cười nhếch mép, nói: "Em hào phóng như vậy, xem ra anh phải đền bù cho em thỏa đáng mới được."
"Cái gì?"
Tuyên Tử Phương trợn mắt, chưa gì đã bị Tô Kỷ ép sát vào tường, đầu tựa vào vai anh, nhẹ nhàng cảm nhận hương vị đối phương, nói: "Không được, chỗ này là bên ngoài, em không nghĩ chúng ta..."
"Rồi em sẽ thấy thích." Tô Kỷ vói tay vào trong quần Tuyên Tử Phương xoa xoa, mỉm cười đầy dụ hoặc.
"..."
Ở nhà Tô Kỷ ba ngày, ngày nào hai người cũng lôi nhau ra làm làm làm, lăn từ trên giường ra đỉnh tháp "dã ngoại", quẹo về hành lang, mò ra sofa ở phòng khách, thử đủ loại tư thế. Tuyên Tử Phương không đủ sức bận tâm người hầu trong biệt thự có nhìn thấy hay không, mấy ngày nay ngoại trừ ăn cơm và ngủ thì cậu đều cùng Tô Kỷ "luận" chuyện yêu đương.
Sau ngày đầu tiên gặp mặt, Tuyên Tử Phương không nhìn thấy cha Tô Kỷ thêm lần nào, chứ đừng nói đến chuyện cùng ông trò chuyện đàng hoàng. Tuyên Tử Phương đột nhiên nghĩ rằng thể lực tốt quá cũng không phải chuyện tốt.
Sau khi trở lại ký túc xá học viện, Tô Kỷ hưng phấn đặt Tuyên Tử Phương lên bồn rửa tay trong phòng tắm. Bồn rửa tay gần như trong suốt tiếp giáp với bốn mặt kính, ở trong này làm chuyện đó thì có thể nhìn toàn bộ quá trình ra ra vào vào rõ ràng.
Anh dùng ánh mắt mong chờ nhìn Tuyên Tử Phương, nói: "Cuối cùng cái này cũng có thể phát huy tác dụng. Lúc trước anh cải trang cái này thành bồn rửa tay để chờ đến ngày hôm nay.
Tuyên Tử Phương á khẩu, nhanh chân nhảy xuống bồn rửa tay, nói: "Không được! Không phải chúng ta phải đề ra kế hoạch huấn luyện trong kỳ nghỉ đông sao? Em không muốn ngày đầu tiên bị người trường khác đánh thua thê thảm đâu."
Tô Kỷ nói: "Dời sang ngày mai cũng được..."
Tuyên Tử Phương: "Ngày mai không chừng anh lại muốn lên sân thượng, lại chậm tiến độ thì sao?"
Thần sắc Tô Kỷ trở nên nghiêm túc, anh nhủ thầm: "Có thể thử trên sân thượng một lần xem sao..."
"Không được! Đó không phải là vấn đề!" Tuyên Tử Phương muốn nổi quạu: "Không lẽ chúng ta không thể làm chuyện gì khác trong kỳ phát tình sao?"
"Phí lắm."
"Chẳng lẽ anh định không ngừng làm xuyên suốt kỳ nghỉ?"
"Ý kiến hay."
"..."
"Vậy đi, chúng ta cứ thử làm ở phòng tắm một lần rồi tính.".
"..."
Tuyên Tử Phương kiên trì khuyên giải, cuối cùng hai người vẫn quay lại phòng khách bàn chính sự.
Tô Kỷ tiêng tiếc nhìn phòng tắm anh đã chuẩn bị kỹ càng cùng bồn rửa tay "chuyên dụng" chưa qua sử dụng lần nào.
Tuyên Tử Phương uống một hớp nước, nói: "Em không muốn anh bị mất mặt, dù sao năm đó anh là quán quân giải Liên trường, vả lại em còn nằm trong dự án đặc công Omega của anh, cho nên em nghĩ chúng ta nên lập ra một kế hoạch hợp lý nhằm đề thăng thực lực nhanh nhất có thể."
Tô Kỷ gật đầu nói: "Nói vậy thôi chứ em cũng không cần nghĩ quá nhiều về chuyện này đâu."
Tuyên Tử Phương nói: "Chúng ta đang bàn luận nghiêm túc đó."
"Ừm."
"Cho nên thầy à, anh có thể đừng sờ sờ mó mó nữa được không?"
"Hửm?" Tô Kỷ cúi đầu hôn lên khóe môi Tuyên Tử Phương hỏi: "Tại sao vậy? Chuyện này đâu ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của chúng ta đâu."
Tuyên Tử Phương gỡ tay anh ra, nói: "Nhưng anh làm vậy thì em không thể tập trung nói chuyện với anh được!"
Tô Kỷ đành đáp: "Được rồi, nói chung là chúng ta cần lập kế hoạch giúp em tăng thực lực, cái này giao cho anh là được rồi, không cần thảo luận nhiều đâu, em chỉ cần yên tâm ở bên anh, vượt qua kỳ phát tình của em..."
Tuyên Tử Phương muốn bùng cháy, nói: "Vậy anh nói xem cuộc thi sắp tới có giống như trước đây không, đối thủ của em như thế nào, điểm nổi bật của từng thí sinh ở cả ba học viện. Anh nghĩ xem với năng lực hiện tại của em thì có thể tiến bao xa?"
"Em sẽ đi được rất xa." Ánh mắt Tô Kỷ nhìn Tuyên Tử Phương trở nên thâm trầm, anh liếm môi nói: "Có anh ở đây, cho dù thể chất của Omega không bằng Alpha, em vẫn có cơ hội đứng top."
"Anh nói vậy khiến em cảm thấy không đáng tin cho lắm..."
"Đến lúc đó em sẽ biết, giờ nói chuyện đó thì hơi sớm." Tô Kỷ nói: "Chúng ta có thể ở trong phòng tắm vừa làm vừa nói."
Ê... anh có chấp niệm phòng tắm play một lần đến vậy sao?
Tuyên Tử Phương đột nhiên có cảm giác người bước vào kỳ phát tình không phải là mình mà là Tô Kỷ. Tại sao thầy càng lúc càng lộ rõ đầu óc "biến thái" xứng danh cầm thú vậy?
"Được rồi." Tô Kỷ nhìn thấy thần sắc hoang mang của Tuyên Tử Phương, nhẹ giọng nói: "Bây giờ anh sẽ vì em viết kế hoạch huấn luyện."
Tô Kỷ lấy giấy bút từtrong ngăn kéo ra, không cần nghĩ ngợi nhiều mà viết ra một bản kế hoạch chichít chữ. Khi làm việc trông Tô Kỷ lại nghiêm túc như mọi khi, anh sắp xếp thờigian sinh hoạt hằng ngày của Tuyên Tử Phương một cách kỹ lưỡng, trông giống thờigian biểu hơn là bản kế hoạch bình thường. Thời gian ăn uống ngủ nghỉ cũng rấtgắt gao, nhưng thời gian biểu này không khó khăn đến mức khiến người ta làmkhông nổi, ngược lại lại khá giống với lịch trình trước đây của Tuyên TửPhương, chỉ khác ở chỗ thay vì lên lớp thì sẽ đi huấn luyện, nội dung huấn luyệncòn có thêm hạng mục dự đoán.