Diệp Tử phẫn hận nhìn, gọi điện thoại cho Lưu Thuyên.
Lưu Thuyên bên kia đều đã sớm sứt đầu mẻ trán, lười để ý đến Diệp Tử, cầm điện thoại nói thẳng “Diệp Tử, cô là tốt với tôi hay là hại tôi vậy, cô không phải nói là căn bản Diệp Chanh chưa từng xuất ngoại lần nào, ở Hollywood cũng không quen biết ai.”
Diệp Tử sửng sốt “Em nói đều là sự thật a.”
“A, cô không phải là hại tôi sao, cô ta bên này quen biết còn nhiều nữa là, lão đại ngành đầu tư dầu mỏ CLIN vẫn là cung kính đối với cô ta, tư liệu cô cho tôi, không có cái nào đúng.”
“…..”
Diệp Tử còn muốn hỏi thêm thì Lưu Thuyên đã tức giận thẳng tay tắt máy.
Diệp Tử nghĩ không ra, Diệp Chanh sao có thể quen biết người bên kia được.
cô từ nhỏ đã nhìn Diệp Chanh lớn lên, cái đồ quê mùa Diệp Chanh này như thế nào, cô còn không biết rõ ràng sao?
Nhưng là….
Đương nhiên, Diệp Chanh bây giờ, thay đổi quá nhiều, làm cô cũng có chút không biết đâu là đúng.
Chẳng lẽ Diệp Chanh lúc trước đều là giả vờ?
Chỉ là không có giống.
Diệp Tử trong nhất thời, cũng có chút mê mang…
…..
Diệp Chanh bên này quay lấy cảnh cũng không lệch thời gian, vì thế mọi người bắt đầu họp bàn vấn đề về nước.
Mộ Dạ Lê bên đó, cũng điều tra thân thế của Diệp Chanh như trước, có điều đến giờ cùng không tra ra được dấu vết gì.
Buổi chiều, Mộ Dạ Lê ngồi ở quán cà phê, liếc mắt nhìn vợ mình.
Diệp Chanh thấy anh cứ im lặng mà nhìn chăm chăm mình, nhất thời bị nóng mặt.
Hà Nhã Huệ đi theo cùng, lại làm ra vẻ mình cái gì cũng không biết, ở kia như đứng đống lửa, như ngồi đống than, chỉ cảm thấy Mộ Dạ Lê không coi ai ra gì, đùa bỡn Diệp Chanh, cô thật muốn tông cửa chạy ra.
Diệp Chanh cuối cùng chịu không nổi, nhìn Mộ Dạ Lê nói “anh nhìn chằm chằm em làm cái gì?”
“Có sao?”
“Đương nhiên là có!”
“Sao anh không biết.”
“anh chính là nhìm chăm chăm người ta!”
“Có lẽ đôi mắt con người luôn thích ngắm nhìn cái đẹp, cho nên mới nhìn em đi, anh thật sự khôngthấy.”
“……”
Đây là lời âu yếm sao?
Diệp Nịnh mặt đỏ.
Hà Nhã Huệ chịu không nổi
“Diệp Chanh à, Mộ tổng, tôi còn có việc, đi ra ngoài trước.”
nói là đến uống cà phê bàn chuyện về nước, sao bây giờ lại biết thành màn ngược cẩu đa dạng này chứ?
Mộ Dạ Lê thấy Hà Nhã Huệ đi rồi, mới nhìn Diệp Chanh nói :”Em còn không nói với anh, em học đánh nhau với ai.”
“…..”
không phải đã vài ngày rồi sao, sao còn nhớ tới chứ.
“Em…. Em cái đó, không phải là khi còn nhỏ em thường xuyên bị đánh cho nên mới cố ý….”
“Được rồi, anh hỏi em, trước đây em chính là rất nhát gan, chuyện bị đánh thường xuyên là sự thật, chỉ là trước giờ đều không đánh trả lại, bao gồm cả chuyện sau khi em đi học, cũng là như vậy.”
Theo kết quả điều tra, cô là từ nông thôn đến thành thị, tuy rằng là con gái riêng của nhà họ Diệp, nhưng thân phận lại không được người ngoài biết đến, tất cả mọi người đều rất thích Diệp Tử, còn đối với cô là dùng để trêu đùa đủ cách.
Nghĩ chuyện như vậy xẩy ra trên người Diệp Chanh, trong lòng Mộ Dạ Lê liền có một hồi không thoải mái, chỉ là càng thấy kỳ quái, khi đó vì sao Diệp Chanh lại không phản kháng.
Nếu khi đó thân thủ cô giống như hiện nay, đều sẽ không giống như trong báo cáo điều tra viết, bị mấy tên côn đồ trong trường lôi lên sân thượng đánh, kéo vào WC đánh, bị cô lập, bị nhục nhã.
Diệp Chanh hết đường chối cái, ở đó nói “Cái đó… Khi đó còn nhỏ, không hiểu, dù sao trải qua những chuyện đó, em mới hiểu ra, không được sao, a, được rồi, em chuẩn bị sắp xếp đồ về nước.”
Diệp Chanh vội vã đứng lên, trong lòng tự biết mình giải thích loạn tung lên, chỉ là….
Dù sao anh cũng không có điều tra ra được cái gì khác, cô thật sự là Diệp Chanh, máu là Diệp Chanh, thân thể cũng là của Diệp Chanh.
Giống như người khác, không thể nào nghĩ được, sẽ có chuyện linh hồn xuyên qua.