Mộ Dạ Lê nghĩ, nếu không phải là Lâm gia, chuyện có chút kỳ lạ.
“anh cho người đi điều tra rồi, em không cần lo lắng.” Mộ Dạ Lê nói, vẫy tay gọi Mộ Bát đi vào “Gọi Mộ Thất đến đây, điều tra chuyện này một chút.”
“Dạ, tiên sinh.”
Diệp Chanh nói “Cái đó, không bằng để em…”
“Em đi vào trong nghỉ ngơi cho tốt đi, chờ có tin anh nói cho em.”
Diệp Chanh bị Mộ mặt đen đẩy mạnh đi vào.
“Hôm nay không cần về khách sạn.”
Bên đó có lẽ đã bị người theo dõi, vẫn là ở chỗ này tương đối an toàn hơn.
“Nhưng mà….”
“không có gì nhưng mà hết” Mộ Dạ Lê không khỏi ngắt lời, trực tiếp đem người nhét vào phòng.
“Ai….”
Mộ Dạ Lê dính vào người cô “Có đi vào hay không?”
“Em còn chưa nói xong mà.”
Mộ mặt than cúi người bế cô lên, trực tiếp đi vào trong phòng.
Người này… Có thể đừng nên hở một tí là ôm người ta hay không nha.
Phía sau Mộ Tám còn nhìn bọn họ đó.
Vẻ mặt của Mộ Tám nhìn họ như không nhìn, Diệp Chanh liền đỏ mặt.
Diệp Chanh bị anh ném lên giường, nhét người thẳng vào trong chăn.
cô còn muốn giãy giụa.
Mộ mặt lạnh, đưa tay đè cô lại, cúi đầu nói “Sức lực nhiều như vậy, chi bằng chúng ta làm chút chuyện khác đi?”
“……”
Làm…… Làm chuyện có thể làm.
Nghĩ đến chuyện xấu hổ ngày đó, Diệp Chanh lập tức đỏ mặt.
“không cần!”
“không sao, em không cần làm, anh giúp em làm là được…”
“không cần! Em ngủ, em ngủ là được chứ gì.”
Mặt cô càng lúc càng đỏ, đặc biệt là khi nhìn thấy ánh mắt đang nhìn chằm chằm trên cơ thể cô như xem thực đơn, nhìn từ bên trên lại nóng bỏng nhìn xuống dưới.
thật là, anh cũng quá lưu manh rồi đó!
Mộ mặt lạnh, nhìn cô liền ngoan như vậy, cúi người xuống hôn đến, Diệp Chanh nhìn gương mặt đẹp trai của anh đến gần, bị dọa nhanh nhắm hai mắt lại.
Nhưng mà, anh chỉ nhẹ nhàng hôn trên trán cô một cái, sau đó liền đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Chanh còn nằm ở đó sững sờ…
Chỉ cảm thấy trái mình còn đang bị bỏng.
Mà Mộ Dạ Lê….
Thái độ vừa nãy của anh, động tác ga lăng, còn có đôi mắt sâu thẳm tựa biển sâu, giống như là ấn ký, vẫn vờn quanh trong đầu…
Chán ghét….
Người đàn ông này càng ngày càng triêu người mà!
một hồi lâu sau, Diệp Chanh mới nhớ đến.
cô sao còn suy nghĩ về anh chứ, còn mở miệng nói đi tìm Lâm Vũ Oánh cho hay.
cô xoay người một cái, bật dậy từ trên giường.
thật là, sắc đẹp hại người mà.
Nhìn nhìn cửa sổ, lại nhìn đến phòng vệ nghiêm ngặt bên ngoài.
Còn may, mấy ngày này sớm đã thăm dò hệ thống bảo an của Mộ gia, cô thật dễ dàng mà nhảy từ cửa sổ đi ra ngoài…
………..
Mộ Dạ Lê nhìn Mộ Thất “Cậu có manh mối gì chưa?”
“Tiên sinh, chúng tôi tra được, những người này dường như không khả năng.”
“Sao?”
“Dường như có quan hệ với QM.”
QM….
Lại là người này.
Mộ Dạ Lê nói “Năm đó, bất quá tôi chỉ phá hỏng một hệ thống của anh ta, mấy năm nay vẫn cứ luôn dây dưa không dứt.”
Khi đó tuổi so với bây giờ còn quá nhỏ, quá mê chơi, cảm thấy thế lực của QM thú vị, liền đơn thân độc mã chạy đến khiêu chiến, sau khi đem một đội hệ thống làm tê liệt hoàn toàn, bản thân liền trở thành cái đinh trong mắt của QM.
anh híp mắt, âm trầm nhìn ra bên ngoài.
“không được để phu nhân mạo hiểm, QM cũng không dễ đối phó, tra vị trí một chút, dẫn người đến đó.”
“Dạ, tiên sinh.” Mộ Thất, cũng vô cùng kiên quyết nói “Chúng tôi tuyệt đối cũng sẽ không để cho phu nhân chịu chút thương tổn nào.”
Để phu nhân bị thương, đừng nói là tiên sinh, bọn họ cũng không vui.