Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 257: Muốn mang người của tôi đi, cũng phải hỏi ý tôi đã




“A...không xong rồi...”

Lâm Vũ Oánh gắt gao nắm chặt cánh tay của Diệp Chanh, nhìn qua là vô cùng sợ hãi.

Diệp Chanh vỗ tay cô, nhìn đến chiếc Bentley nọ, một người đàn ông tây trang giày da, bước xuống.

Theo đó, mái tóc ngắn, gò má sắc bén, đôi mắt sắc như dao, dẫm từng từng lát đá trên đường.

thật là một người đàn ông tinh anh, khí chất.

So với Mộ Dạ Lê, thì hắn lại có vẻ âm nhu cùng tà ngỗ rất nhiều.

Hà Nhã Huệ kinh ngạc nhìn người đàn ông soái khí này, với cái mũi nhanh nhạy của giới giải trí, cô cảm thấy, người đàn ông này, nếu là gương mặt tạp chí, thì tuyệt đối sẽ là một siêu sao a.

Nhưng mà...

anh ta đi Bentley, sau còn có thư ký cung cung kính kính, liền biết, người này không phải là bình thường.

anh liếc một cái nhìn Lâm Vũ Oanh “Vũ Oánh, nghe lời, đến đây.”

Lâm Vũ Oanh dường như là run bần bật lên.

“không...không cần, anh hai....”

Diệp Chanh nhíu mày nhìn anh ta.

Mà Lâm Tư Khuynh cũng đã chú ý đến Diệp Chanh.

Vừa nãy khi âm thầm quan sát, nhất cử nhất động của cô gái này đều nằm trong tầm mắt của anh.

Bên cạnh Vũ Oánh, khi nào lại có cô gái nguy hiểm như vậy.

không sai, đó là nguy hiểm.

Nhìn động tác cùng tác phong hành sự, khứu giác nhạy bén đã nói cho anh biết, cô gái này rất nguy hiểm, một cô gái bình thường, tuyệt đối sẽ không có kỹ thuật mạnh mẽ đến như vậy.

Nếu là khua tay múa chân, thật ra còn có thể giải thích, chỉ là, vừa nãy nghiêm cứu động tác kia, vừa ra chiêu thì như vui đùa, liền đem vệ sĩ của anh, từng bước từng bước dồn lại cùng nhau, rõ ràng là cônghiêm túc, mà không phải chỉ có như vậy.

“Vũ Oánh, cùng về với anh.” Lâm Tư Khuynh sâu kín nhìn qua Diệp Chanh, nói với Lâm Vũ Oánh, chậm rãi đưa tay ra.

Lâm Vũ Oánh thật sự run lên, “không về đâu, anh, em ở đây rất tốt, em chư nghĩ sẽ về.”

“Cha, mẹ cho em ra ngoài rèn luyện, cũng không phải cho em tùy tiện kết bạn với bạn bè nguy hiểm, sau khi em về với anh, anh sẽ mang em đến công ty làm việc.”

Lâm Vũ Oánh lắc đầu ngoày ngoạy, “không muốn, Diệp Chanh không nguy hiểm, Diệp Chanh sao có thể nguy hiểm được.”

Trong ánh mắt cô tràn đầy ý tứ rõ ràng, ở chung một chỗ với anh mới là nguy hiểm.

Con ngươi Lâm Tư Khuynh liền tối lại vài phần.

“Vũ Oánh!”

Diệp Chanh nhìn Lâm Vũ Oánh, mới nói với Lâm Tư Khuynh trước mắt “Lâm tiên sinh, tôi thấy, Vũ Oánh đã không muốn trở về, ép cô ấy như vậy có tốt hay khôn, cô ấy cũng đã là người trưởng thành rồi, mộtngười trưởng thanh, có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, chẳng lẽ không đúng sao?”

Có dám nói những lời như vậy với anh.

anh híp mắt nhìn Diệp Chanh “Đây là chuyện nhà Lâm gia chúng tôi, tôi hy vọng cô sau này không cần tùy tiện nhúng tay, nếu không...”

cô cười khẽ, nhìn dáng vẻ bất cần kia, Lâm Tư Khuynh càng nhìn càng cảm thấy nguy hiểm.

“Cũng phải xem thử có thể không ngăn cản hay không.”

cô nhìn lướt qua người phía sau, còn rên rĩ than đau, một người cũng không dậy nổi,

Sắc mặt Lâm Tư Khuynh vừa động.

Diệp Chanh nắm tay Lâm Vũ Oánh, trực tiếp đi lướt qua mặt anh.

Lâm Tư Khuynh mím chặt môi, nhìn ba người rời đi trước mặt mình.

Có cô gái này bên canh, thật sự có chút phiền phức.