Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 252: Không phải là giả vờ gọi điện chứ, người đâu?




Lưu Thuyên nói “Đúng vậy, cô nhanh gọi cho đạo diễn, để anh ta đưa cô vào.”

Câu này không mặn không nhạt.

Mọi người nghe xong, trong lòng còn nghĩ, cũng đúng, gọi điện cho đạo diễn không phải là được sao.

Tuy có chút mất mặt, nhưng dù sao cũng là được vào cửa.

Cho cùng thì, không phải ai cũng quen biết rộng như Lưu Thuyên, chồng của người ta, dù sao cũng là đạo diễn nổi tiếng quốc tế.

Đạo diễn, nghệ sĩ trong nước, muốn đến Hollywood là thật không dễ, Trần Tĩnh Đức chính là đạo diễn duy nhất trong nước có được chút tiếng tăm ở Hollywood, chính là như thế, trong hàng đạo diễn trong nước, cũng là xếp hạng cao.

Diệp Chanh cười không nói gì, Lâm Vũ Oánh bên cạnh có chút ngơ, trong lòng nghĩ, không phải là gọi điện cho Mộ Đại Đại đi.

Có điều, nếu Mộ Đại Đại đến, thật sự đúng là có thể đi vào được.

Mộ đại Boss, ở nơi nào mà người khác không phải ngoan ngoãn nhường đường đâu.

Diệp Chanh lúc này cầm điện thoại, lui về sau hai bước đi gọi điện.

Mọi người lập tức nhìn qua, muốn nghe cô nói cái gì.

Diệp Chanh cầm máy.

Gọi cho Cung Dã.

“Alo, em đang ở phim trường Hoàn Cầu, anh đến đây một chút.”

“Sao vậy, có người làm khó em à? Em không phải là có chuẩn bị, sang đây không phải đã đem theo ít đồ à?

cô đúng là có chuẩn bị, nhưng lại không nghĩ tới những người này, ở cổng lớn đã bắt đầu làm khó côrồi.

“Được rồi, dù sao thì anh cũng nhanh đến đây đi, nói nhiều làm gì.”

Người bên cạnh nghe được, nhất thời tò mò.

Vốn nghĩ là gọi cho đạo diễn.

Nhưng mà, cùng đạo diễn nói chuyện không phải là giọng điệu ghét bỏ này đi?

Lưu Thuyên khóe mắt giật giật, không thể tin được, ở chỗ này còn có người nào cho cô cầu cứu.

Hay là đang giả thần giả quỷ?

Lưu Thuyên hừ một tiếng, cũng không vội rời đi, cô còn không đi thì người khác cũng ở lại, nhìn Diệp Chanh.

Trong lòng Lưu Thuyên nghĩ, để xem cô còn có thể kêu ai đến.

Diệp Chanh cười cười “Được rồi, mọi người có thẻ thì vào trước đi, tôi từ từ.”

Lưu Thuyên thầm nghĩ, chẳng lẽ là cố ý gọi điện thoại, để người ta đi trước, chính là không muốn mặt mặt trước bao nhiêu người, để bọn họ đi rồi, cô ta gọi cho ai đưa thẻ mà không được.

Lưu Thuyên càng không muốn đi.

Diệp Chanh thấy họ không đi, thôi cũng kệ, nhướng mày chờ.

Cung Dã cũng có phòng ở gần đây, bất quá chạy đến đây cũng mất một chút thời gian.

Lâm Vũ Oánh cũng không biết là cô tìm ai, nắm lấy cánh tay cô hỏi “Diệp Chanh, cô rốt cuộc là gọi ai đến a?”

Diệp Chanh nói “Tới rồi chẳng phải cậu sẽ biết, đợi chút đi.”

Lâm Vũ Oánh nhìn Diệp Chanh, cảm thấy mình nên tin tưởng cô, cô ấy luôn có cách làm mình bất ngờ, vui sướng.

Tôn Nhu Nhu dò xét Diệp Chanh, đứng đó hừ hừ nói “Này, cô không phải là gọi người đến sao, người đâu?”

Diệp Chanh nói “Các cô đi vào lo tốt chuyện các cô, không cần phải xem vào chuyện của tôi.”

Tôn Nhu Nhu cố ý nhìn đồng hồ “Mười phút rồi, còn chưa đến, cô mới là giả vờ gọi điện thoại đứng không, căn bản là cô không hề gọi đi, tôi nó cho cô biết, ở nước ngoài, điện thoại trong nước là khôngdùng được đâu, cần phải chuyển đầu số, cô có phải là không có gọi điện đúng không, cô cố ý lừa gạt chúng tôi đi.”

“không phải chứ?” Tóc vàng bên cạnh nói “Ra nước ngoài, chuyển đổi số máy mà còn không biết, khôngphải ngốc như vậy chứ?”

Tôn Nhu Nhu nói “Cậu phải biết rằng, rốt cuộc là có người, chưa từng ra nước ngoài, không biết, nhưng mà cô ta không biết, thật cho rằng người khác cũng đều không biết a.”

Tóc vàng, ra vẻ như được mở rộng tầm mắt “không có người thì không có người, cô giả vờ quen biết làm gì, thật là cái đoàn phim này, cô chỉ cần ngoan ngoãn gọi điện cho đạo diễn để người đến đưa côvào, thật là....”

Người bên cạnh nhìn thấy chướng mắt, lại nhìn Diệp Chanh “Diệp Chanh, cô dùng thẻ của tôi vào trước đi.”