Vợ Xinh Đẹp Bí Ẩn: Ông Xã Cưng Chiều Trên Đầu Quả Tim

Chương 195: Chẳng lẽ không phải là ăn tối dưới nến sao?




Edit: Lựu Đạn

Lại nhìn Mộ Dạ Lê…

Bọn họ nhay quay đầu đi chỗ khác.

không nghe, chưa nghe, chẳng nghe được gì, cái gì cũng chưa nghe hết….

Mộ Dạ Lê quay đầu lại quát “đi ra ngoài.”

Nghe lời, cả đoàn người kéo nhau chạy nhanh ra ngoài.

Diệp Chanh lúc này mới nhìn đến, bản thân dường như đang ở trên cao.

trên trời là những đóa mây trắng, bên cạnh là một mảnh chân trời xanh thẳm.

Nơi đây là tòa nhà cao nhất thành phố B, đứng tại chỗ này, liền cảm thấy như đang đứng trên đỉnh thế giới.

Chính là, nơi này hiện tại đầy hoa hồng, hương hoa bay bốn phía, ở giữa đặt một cái bàn dài, trên bàn có nến, đồ ăn, có ly chân cao, ở giữa còn đặt một chai rượu vang đỏ chưa mở nắp…

Đây là…

Diệp Chanh có chút ngốc rồi, nhìn anh hỏi “anh đang làm gì….”

Mộ Dạ Lê ngạc nhiên.

Đúng vậy, mình đang làm gì?

Ha, là ý kiến theo đuổi con gái trị giá 100 vạn ….

Chỉ là lựa chọn có chút trở ngại, cuối cùng anh quyết định, dứt khoát là trộn lẫn một chút….

Nhưng là, vừa mới bị người nào đó mắng một tiếng lão già kia, làm anh lập tức cứng họng, trong lòng mắng con bé chuyên biết phá hư không khí đáng chết này, anh quát cô “anh làm gì là làm gì, anh đangchuẩn bị ăn cơm.”

Nơi này….

Cái này không phải là……

Bữa ăn dưới ánh nến đi.

Diệp Chanh nhất thời sợ ngây người.

Lớn đến từng này, cô còn chưa có bao giờ, cùng người ta ăn tối dưới ánh nến lần nào cả.

Huống chi, là nơi tốt đẹp đến như vậy.

Đương nhiên, nếu sắc mặt lão đàn ông trước mắt tốt một chút, vậy càng là tốt đẹp hơn.

Mộ Dạ Lê đỏ mặt, nhất thời không biết nói gì cho tốt, vốn là chuẩn bị một đống lời nói ngon ngọt, bây giờ chỉ còn lại một bụng đầy buồn bực, nhìn cô liền giận sôi máu lê, dứt khoát rống lên “Nhìn cái gì mà nhì, bộ chưa thấy qua à.”

Diệp Chanh bị anh rống cho, lại thấy vô cùng buồn cười

“Đồ ăn ở đâu!” cô cũng rống lại với anh.

Mộ Dạ Lê vỗ tay một cái.

Tiếng đàn violon du dương, đoàn người trực tiếp đẩy xe đồ ăn gồm bò bít tết cùng gan ngỗng lên.

Diệp Chang hoảng sợ, nhìn mấy người nước ngoài, dưới ánh nắng chiều, vô cùng dịu dàng mà kéo đàn, đồ ăn bày biện trên bàn vô cùng đẹp mắt, nhìn đến liền muốn ăn ngay.

Khoa trương như vậy.

Diệp Chanh mở to hai mắt, nhìn vẻ mặt đen thui của Mộ Dạ Lê ở đối diện.

Này còn nói là ăn cơm thôi hả?

Này là cố ý sắp xếp mà

cô phì một cái, không nhịn được lại bật cười.

Sau đó liền nhìn đến, mặt Mộ Dạ Lê đen như bầu trời ban đêm ấy.

Diệp Chanh lại làm mặt nghiêm, không cho bản thân cười nữa.

Chỉ là, cô vừa mới cầm bánh mì trước mặt lên ăn, một cắn lại cắn trúng cái gì đó cứng rắn.

Tê tái một chút, răng cô thiếu chút nữa là gãy rồi.

Đối diện, Mộ Dạ Lê còn chưa kịp nói không được ăn, cái con bé đáng chết này, thật không giống như các cô gái bình thường được sao, không chịu cắt ra từng miếng được sao, lại đưa thẳng vào miệng, mở to ra mà cắn một cái…

Diệp Chanh hét to lên một cái, từ trong miệng ọc ra cái gì đó sáng lấp la lấp lánh.

Cúi đầu liền thấy…

Móa nó, nhẫn kim cương.

một viên bồ câu thật lớn á.

cô chớp chớp mắt nhìn, rồi lại ngẩng đầu.

Ngay sau đó, trứng bồ câu bị Mộ Dạ Lê thẳng tay cướp về.

“Ai, anh làm gì đó, cái này là tặng em sao?”

“Tặng, tặng cái gì mà tặng … Cái nhà hàng này, ăn một bữa cơm còn mang mấy đồ này ra, ai cho họ tự ý chứ!”

Đây là nhà hàng tặng sao?

Diệp Chanh lại chớp chớp đôi mắt mơ màng…

Bây giờ nhà hàng cũng phục vụ chu đáo như vậy sao ~~~

Nhưng mà cô cũng không phải không hiểu gì về kim cương, tuy rằng chỉ mới nhìn sơ qua, cũng chưa rõlắm, đó cũng đâu phải là giả, cũng tuyệt đối không phải đồ hư.

rõ ràng đó là một chiếc nhẫn kim cương trứng bồ câu bự chảng hàng thật giá thật a.

Giá trị tuyệt đối trên trăm vạn.

Nhà hàng này... Cũng chơi quá hào phóng nha.