Edit: Lựu Đạn
Mộ Dạ Lê nhìn Diệp Chanh bên cạnh “Em đánh người?”
Trong mắt Diệp Chanh không hề gợn sóng, chỉ là nhìn anh.
Bạn học kia đứng bên như xem kịch hay nhìn họ.
Xem đi, đàn ông rốt cuộc vẫn là thích loại con gái nhu nhược nghe lời, hiểu chuyện mà thôi, sao lại thích lạo con gái chỉ thích gây chuyện, kiêu ngạo lại ương ngạnh được chứ.
Đặc biệt là nhân vật lớn như Mộ Dạ Lê, sao lại thích được Diệp Chanh vô cớ đánh người chứ.
Mộ Dạ Lê lạnh mặt, tựa như tuyết không tan vào mùa xuân được.
“Đem mấy người này đuổi ra ngoài cho tôi.”
Cái gì?
Ánh mắt vài người chấn động.
Lại nghe Mộ Dạ Lê cất giọng lành lạnh “Vậy mà để Diệp Chanh tự mình ra tay, tôi nuôi các người có lợi ích gì?” Bởi vì bên ngoài, anh không gọi Diệp Chanh là phu nhân, nhưng lại dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn thiết kỵ quân phía sau.
Hai bạn thiết kỵ quân, đứng cùng Mộ Đại, ở phía sau vội vàng cúi đầu.
Mộ Đại ai oán nghĩ, rõ ràng là phu nhân bẻ tay người ta, bây giờ tiên sinh nhà họ lại còn vì bọn họ đến quấy rầy Diệp Chanh mà tức giận.
Vài người cũng không hề nghĩ tới, Mộ Dạ Lê... Lại bênh vực người của mình đến như vậy.
Đôi mắt Lục Thần toàn là oán hận.
Mộ Dạ Lê sao lại cưng chiều Diệp Chanh đến như vậy?
“Mộ thiếu, ít nhiều gì chúng tôi cũng là bạn học của Diệp Chanh, lúc trước chỉ nghĩ là tốt cho nên thấy cô ấy mới đến chào hỏi mấy câu, chỉ là không nghì tới cô ấy lại quá kiêu ngạo, ương ngạnh, càng nặng hơn, lại càng không có giáo dưỡng, nghĩ đến cô ấy trước đây cũng là như thế này, chợ búa, đặc biệt là đôi mắt tham danh lợi, anh cũng không nên bị cô ta lừa.”
Lục Thần vừa nói xong, bỗng nhiên Diệp Chanh vung tay tát một cái.
một tát này của Diệp Chanh không hề nhẹ.
Gương mặt Lục Thần lập tức đỏ lên, mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sưng phù.
Lục Thần bị đánh, đôi mắt có chút dại ra, càng nhìn Diệp Chanh càng tức giận cắn răng nói “cô...côcũng dám đánh ta! Mộ thiếu còn ở đây, cô cũng dám...Mộ thiếu, anh sao có thể dung túng loại đàn bà bỉ ổi không có giáo dưỡng như cô ta như vậy?”
Diệp Chanh khoanh tay ôm ngực “Sao hả, cô mắng tôi còn không cho tôi đánh cô? Đây là đạo lý gì hả?”
“cô...” Lục Thần nhìn cô lại đưa tay lên, càng làm như người bị hại, nhìn Mộ Dạ Lê bên cạnh cầu sự giúp đỡ “Mộ thiếu...”
Mộ Dạ Lê cúi đầu lướt nhìn tay cô ta, trầm mặc gióng như ngầm đồng ý.
Lục Thần càng kinh ngạc, hận ngứa răng nhìn Diệp Chanh, trực tiếp ra tay trước.
Lại không nghĩ Mộ Dạ Lê lại nhanh hơn một bước, bắt lấy cánh tay hung hăng của cô ta lại.
Lục Thần sửng sốt, chỉ thấy Mộ Dạ Lê liếc một cái, khắp người liền lạnh buốt, đôi mắt tuyệt đẹp kia, nhuộm đầy rét lạnh cùng giết chóc, đẹp, đẹp đến nỗi làm người hoảng sợ.
Lục Thần bị nắm chặt tay, ngón tay xinh đẹp dường như muốn bị cắt đứt, nước mắt liền chảy nhanh.
“Mộ....Thiếu....”
Mộ Dạ Lê quét mắt nhìn cô ta, sau đó làm như không có việc gì nhìn Diệp Chanh nói “Em muốn thế nào?”
Đôi mắt Diệp Chanh lóe lóe, hiện lên ánh sáng xinh đẹp, tựa như ánh trăng khi ấm khi lạnh, mang theo chút lạnh lẽo, làm người kinh diễm.
“Đem người đuổi ra khỏi đây, từ nay không cho bất cứ người nào trong bọn họ được đặt chân đến nơi này dù là một bước.”
Cái gì!
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía Diệp Nịnh.
cô ta dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy!
Nhưng mà, cuối cũng mang một chút hi vọng nhìn Mộ Dạ Lê nhưng từ trong mắt anh họ không nhận được chút gì.
Mộ Dạ Lê khẽ nhếch môi mỏng, ánh mắt nghiêng nghiêng nói với mấy người sau lưng “không nghe được gì sao?”