Edit: Lựu Đạn
Bởi vì lo lắng trên người anh có vết thương, cho nên cô không dám dùng chân đá anh, tay chân đều bị anh kẹp chặt, không dễ dàng gì mà nhúc nhích, chỉ có thể để anh đè nặng hôn sâu, cảm thấy từng đợt tê dại, dần dần lan đến toàn thân.
cô kêu lên một tiếng, lúc âm thanh bật ra cô cũng bị giật mình, âm thanh đó là từ miệng cô mà ra sao?
anh cúi đầu ngậm lấy cánh môi cô, cắn nhẹ, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, nhất thời cảm thấy thậtthỏa mãn, cảm thấy đau đớn trên người mình gần như là bay đi mất.
Diệp Chanh bị cắn cả người chấn động, chỉ cảm thấy cảm giác tê dại, từ môi nhộn nhạo chạy đến toàn thân, bay thẳng lên đỉnh đầu, chỉ thiếu chút nữa là bay vọt ra ngoài.
Mà một giây này, cô lại thấy bên dưới anh đang khó chịu chống lên đùi cô, làm toàn thân cô run lên.
“anh…Sao anh lại..” cô chạm vào nơi đó, khiếp sợ vô cùng.
Đàn ông rốt cuộc là dạng thế nào, sao có thể ngay lúc này còn phát dục được.
Mộ Dạ Lê cúi đầu nhìn, cười hì hì với cô nói “Ngoan, đây là vì em đó.”
“…” cô nghẹn, “không phải anh mất máu khá nhiều sao?”
“Nhưng mà nhìn thấy em liền đầy máu sống lại rồi.”
“….”
Đay có được xem như lời âu yếm không?
“Đặc biệt là nơi này, máu tích tụ đầy tràn.” Ánh mắt anh như ám chỉ.
Diệp Chanh lại cạn lời lần nữa.
Chỉ thấy anh nhìn Diệp Chanh thật sâu, đang lúc muốn dần dần dính vào cô thì…
“Tiên sinh.”
Mộ Đại lại không biết thời thế mở cửa đi vào.
Mộ Dạ Lê đen mặt quay đầu nhìn cái tên rất trung thành và tận tâm nhưng rất chi là không biết chuyện nhân sinh là Mộ Đại đây “Làm sao?”
“Mộ Thất cùng Mộ Bát đang quỳ trước cửa tạ tội.”
Sắc mặt Mộ Dạ Lê khẽ động, ngồi dậy.
Mộ Đại nhìn hai người, trong lòng cũng có chút cố ý.
Tiên sinh chịu thương tích nặng như vậy, mà phu nhân nhà mình còn dám quyến rũ tiên sinh, thật là….
Hồng nhan họa thủy a….
Mộ Đại Nhìn thoáng qua Diệp Chanh, thấy Mộ Dạ Lê đứng lên, liền vội nhanh chân đến dìu anh.
Bên ngoài.
Mộ Thất cùng Mộ Bát đã quỳ cả một buổi chiều.
Nhìn thấy Mộ Dạ Lê cùng Diệp Chanh đi ra ngoài, Mộ Thất vốn là còn đang nản lòng, liền khí thế tăng cao, ngẩng đầu lên nói “Tiên sinh, là chúng tôi sai, cầu xin ngài trừng phạt.”
Mộ Dạ Lê ngồi dựa vào ghế sô pha, nhìn Mộ Thất “Các cậu biết mình sai như thế nào?”
“Chúng tôi không nên tùy tiện đi vào, khi mà chưa xác định được tình huống bên trong.”
“Còn gì nữa?”
“Chúng tôi không nên không liên lạc với tổng bộ đã tự mình hành động.”
“Còn gì nữa.”
Còn gì?
Mộ Thất cùng Mộ Bát nhìn nhau, lại nhìn thấy Diệp Chanh đang ở phía sau dùng ngón tay chỉ vào bản thân..
Lúc này mới nhớ ra….
“Chúng tôi không có bảo vệ phu nhân an toàn, không chăm sóc phu nhân thật tốt.”
Nhưng mà…
Trong lòng Mộ Thất tự nói, phu nhân còn cần bọn họ bảo vệ sao.
Bọn họ không vướng chân phu nhân dã cảm thấy không tệ rồi.
Mộ Dạ Lê làm như không để ý nhìn qua hai người, sau đó nói “Được rồi, về rồi tự nhận phạt, bây giờ đừng có quỳ ở đây chướng mắt tôi.”
“Dạ…Dạ tiên sinh.” Trở về nhận phạt cũng là họ cam tâm tình nguyện, lần này họ còn có mạng để về, đã cảm thấy rất may mắn rồi.
Mộ Dạ Lê quay đầu nói với Diệp Chanh “Đưa em đi ăn gì trước.”
“Nhưng, vết thương của anh…”
“Bị thương thì cũng phải ăn chứ.” Mộ Dạ Lê nói, cho người đi lấy xe.
Diệp Chanh đành phải theo đi ra ngoài.
Lại nhìn thấy, Mộ Thất vội vàng đứng lên, giành chạy đến trước, trực tiếp mở cửa xe cho Diệp Chanh, ân cần nói “Phu nhân, mời phu nhân lên xe, cẩn thận đụng đầu.”
Phía sau, Mộ Dạ Lê mặt mày u ám….
Cái tên Mộ Thất này…
Cậu còn biết mình là thành viên thiết kỵ không hả?
**Vũ Văn công tử có bảy bóng đèn, còn Mộ đại đại nhà này có bảy bóng đèn cực lớn và tám tảng đá cực ngây ngô thêm một khúc gỗ cố ý cắt điện.