Edit: Lựu Đạn
Diệp Tử không thể tin được mà nhìn Diệp Chanh, vừa rồi là cô ra ở trong văn phòng của Mộ Dạ Lê?
Sao Mộ Dạ Lê lại có thể mang cô ra đến đây.
Diệp Tử mang vẻ mặt ai oán nhìn Mộ Dạ Lê, đôi mắt giống như dính luôn trên người anh.
Ánh mắt đầy oan ức và khổ sở kia, ngầm mang theo ý tứ như trách móc, giống như Mộ Dạ Lê là tên đàn ông phụ bạc cô ta không bằng.
Mà Diệp Chanh lẳng lặng đứng một bên, sao với Diệp Tử chỉ lo ai oán thì càng khí chất hơn nhiều.
Mọi người còn kinh ngạc thì Imie đã đi đến trước mặt Diệp Chanh “Phu nhân, cô sao lại ra đây, đồ ăn bên trong không đủ sao?”
Diệp Chanh tự nhiên là nhìn ra được, Imie là đang cố ý nói tiếng ‘phu nhân’ này ra để thông báo với mọi người.
Lập tức, tất cả mọi người đều biết được cô gái xinh đẹp tuyệt trần đứng trước mắt này rốt cuộc là ai.
thì ra, cô chính là cô vợ mới cưới trong truyền thuyết của Mộ Dạ Lê, Mộ phu nhân vừa mới nhận chức.
Này cũng là quá…
Quá đẹp đi…
cô im lặng đứng nơi đó, dường như tỏa ngát hương hoa ngọc lan, tuy là thái độ không quan tâm nhưng lại mang theo hơi thở thấu lòng người, tinh khiết như băng như ngọc, đẹp đến động lòng người, làn da so với người thường còn trắng hơn một bậc so với người thường, Diệp Tử bên kia đều có chút kém, trênmặt cô nhìn không tìm ra được dấu vết qua phẫu thuật chỉnh hình, lại hoàn mỹ không tì vết, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng, chiếc cổ cao xing đẹp còn mang theo vòng trang sức, làm cho xương quai xanh tinh tế hơn, càng xinh đẹp hơn, trang điểm nhạt, nhìn giống như không hề trang điểm qua, rõ ràng là yếu ớt nhu nhược nhưng lại làm cho người ta cảm thấy một kiểu ngạo nghễ tự tại, xinh đẹp thoát tục, làm cho người khác đều phải đưa ánh mắt mắt nhìn sang.
cô đứng ở đó, thì Diệp Tử còn điểm nào có thể nào đáng nói.”
Hoàn toàn bị trấn áp không còn chút khí thế.
không so sánh còn tốt, đã so rồi thì… Quả nhiên so người với người sẽ tức chết đó, đặc biệt là đứng bên cạnh người đẹp tựa tiên nữ như Diệp Chanh.
Tất cả mọi người đều khộng nhịn được đồng cảm cho Diệp Tử, gặp đối thủ nào cũng được, cố tình lại gặp đúng ngay người xinh đẹp đến tận xương cốt như thế chứ.
Diệp Chanh cười cười nhìn Imie, “không có, tôi nghe thấy bên ngoài ồn ào, cho nên ra nhìn xem thế nào, bây giờ không có gì thì tôi đi vào trước đây.”
Diệp Chanh quay người đi vào trong, Imie nhìn thoáng qua Diệp Tử, âm thầm lắc đầu, Diệp Tử này, thấy vậy mà còn chưa chịu đi, so với phu nhân nhà họ thật không có khí chất mà, nếu mà Diệp Chanh được gọi là tiểu thư khuê cát thì cô ta cũng chỉ là ngọc tốt mà thôi.
Mộ Dạ Lê thấy vậy cũng xoay người.
Nhìn thấy Mộ Dạ muốn đi, Diệp Tử nhanh tay nắm lấy tay anh, “Dạ Lê, em có việc muốn nói với anh, sau khi quay phim xong em sẽ sang Mỹ trị liệu.”
Diệp Chanh chỉ để lại cái dáng lưng, đi thẳng vào trong.
Mộ Dạ Lê cũng không được tự nhiên hất tay Diệp Tử ra “Qua kia nói chuyện.”
Diệp Tử buông tay, bước chân nhỏ đi theo anh vào bên kia.
Mộ Dạ Lê nói một lượt “Chuyện trị liệu, em nên nói với Âu Dương, còn không có việc thì anh đi trước, anh còn việc phải làm.”
Diệp Tử cảm thấy mình lại chọc cho anh không vui.
cô nhanh nói “Dạ Lê, có phải em lại làm sai cái gì không…thật xin lỗi, bất kể là em làm gì sai, cũng đều là vì quá để ý đến anh.”
“không có, không liên quan đến em, anh còn có việc.”
Mộ Dạ Lê xoay người, đút tay vào túi quần, vừa muốn đi vào văn phòng thì chuông điện thoại reo lên.
“Thưa ngài, kho vũ khí bên Châu Phi, quả nhiên đã xẩy ra chuyện.”
Đáy mắt Mộ Dạ Lê trầm xuống.
Diệp Chanh đợi bên trong một hồi lâu, cũng không thấy Mộ Dạ Lê đi vào.
Imie đẩy cửa đi vào.
“Phu nhân, Tổng tài có việc gấp đi trước, căn dặn tôi đưa cô về nhà.”
Diệp Chanh thở dài.
Rốt cuộc cũng là cô gái anh yêu, sao có thể nỗi giận được, còn không phải là đang muốn ở cùng sao.
Lúc này thì Mộ Dạ Lê gọi điện đến, Diệp Chanh nhìn lướt qua, hừ lạnh một cái không nhận máy.
Bên kia, Mộ đại gia chửi thầm, đồ đáng chết, vậy mà dám không nghe điện thoại của mình, thật là nuông chiều sinh hư mà.
Chính là.
Lúc này, bọn họ đã lên máy bay, Mộ Dạ Lê chỉ có thể gọi điện dặn dò người khác “Nhớ đi theo chăm sóc phu nhân cho tốt, cô ấy ngày thường có thể gây loạn, cẩn thận chú ý một chút, chớ gây ra chuyện gì lớn.”