Diệp Ninh bị ném liền lăn một vòng trên giường mềm.
Dùng sức như vậy á!
Diệp Ninh ngẩng đầu lên nhìn thấy chính là gương mặt lão Mộ đang chán ghét nhìn mình.
Cứ như là hận đến nỗi không thể ăn tươi nuốt sống mình.
Diệp Ninh nghĩ là bây giờ cô nên chạy trốn là tốt nhất, bằng không thật sự sẽ bị anh ta giận quá hóa nuốt sống.
cô xoay người chạy về bên phải, lại bị lão Mộ kéo cổ quay về.
Diệp Ninh thấy chạy không thoát liền hung ác xoay người lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Mộ Dạ Lê trực tiếp đem cô ép vào tường, cúi đầu, ánh mắt sắc bén nhìn mặt cô, đáy mắt đen nhánh, mang theo uy hiếp, bất ngờ anh liền phát hiện, với khoảng cách gần đến vậy, nhưng mà trên mặt côngay cả một lỗ chân lông cũng không hề có.
Đẹp đến kinh người.
Lập tức bị hơi thở nam tính của anh vây lấy, từ góc độ này nhìn đến gương mặt anh, thì càng thấy anhthật gợi cảm, hơn nữa anh lại mang theo hương vị nam tính, đặc thù chỉ thuộc vè riêng anh.
Đàn ông khác có lẽ thật xấu.
Hoặc chính là xịt thêm nước hoa, hương vị khó ngửi, nhưng mà trên người anh, hương thơm này đặc biệt dễ ngửi làm cho người ta rất thoải mái rất vui vẻ.
anh càng tới gần, hơi thở càng phả lên mặt cô, gương mặt kia không hề có một điểm xấu, càng tới gần càng mang theo cảm giác kinh ngạc như đang cảm thán về một tác phẩm nghệ thuật. làm người kinh ngạc cảm thán nghệ thuật mỹ.
A, không được, sắp tắt thở rồi~~`
yêu nghiệt ơi yêu nghiệt, Diệp Ninh sống hai đời, cũng chưa có gặp qua tên đàn ông nào yêu nghiệt đến mức này.
Chỉ cần nhìn gương mặt thôi cũng đã là hoang mang lòng người, hơn nữa cơ bắp cứ lồ lộ từng khối thế kia, anh ta thật sự là do ông trời phái xuống để chỉ để nhằm gãi đúng chõ ngứa của phái nữ mà.
Mà Diệp Ninh cô dù sao cũng là một cô gái.
“anh dựa gần thế làm gì? anh muốn gì hả?.” Diệp Ninh trực tiếp sáp đến gần một chút, “Đêm qua muốn em còn chưa đủ sao, bây giờ còn muốn làm thêm lần nữa hả?”
“Em……”
Con nhỏ này~~`
Thoắt cái thay đổi, con người vẫn thô bỉ như vậy.
Mộ Dạ Lê thật sự là chưa gặp qua đứa con gái nào, ngay giờ phút này còn không biết xấu hổ nói ra được những lời như vậy.
Trong lòng oán hận nghĩ, nhưng mà ánh mắt lại không tự chủ, cứ ngắm nhìn người trong ngực.
không xong……
Vừa rồi đã tắm qua nước lạnh, vậy mà bây giờ không chịu nỗi khiêu khích.
Mộ Dạ Lê nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt bây giờ toàn là hình ảnh của cô gái dám bỏ thuốc mình đangở trong ngực.
Làm sao lại không phát hiện ra, cô nàng này lại là cô gái dám bỏ thuốc người ta chứ.
anh tức giận dời ánh mắt
“Em khi nãy nói cái gì? Ai yêu cầu thuốc hổ trợ hả?”
Trong giọng nói tràn đầy uy hiếp, anh kéo chặt cổ áo của cô lại.
“Em không có ý này…… Cái này còn không phải vì muốn tốt cho anh sao, chị cả như vậy là không đúng, để mọi người biết em bỏ thuốc cho anh, vậy người bị cười nhạo không phải là anh sao?”
Ha ha, cái này còn muốn anh cảm ơn sao?
“Em còn không biết xấu hổ mà nói bỏ thuốc!”
Đời này của anh, còn chưa có chịu nhục đến vậy!
“Chúng ta, chúng ta cái này không phải là đã xong rồi sao, hơn nữa, em thấy buổi tối anh lăn lộn cũng rất thoải mái, mà nữa anh cũng có bị thiệt cái gì đâu, bây giờ người bị đau là em nè, em chính là bị anhlăn qua lộn lại thiếu nữa là chết rồi, chuyện này chúng ta huề nha.”
Diệp Ninh cười lấy lòng.
không có gì bị thiệt?
anh lại túm cổ áo cô,
Còn thiếu chút nữa bị lăn lộn đến chết.
Vậy sao không lăn lộn cho cô chết ngủm luôn đi.
Bây giờ thì hại cả mình, bị cô làm nhục như vậy còn chưa nói, còn……
Thân thể vẫn còn ham muốn cô đây nè~~~
Đáng chết.
Mắt thấy trên mặt anh tức giận sắp nhịn hết nỗi, cô thật sự cũng không biết mình nói sai cái gì nữa.
“anh hiện đang nghĩ cái gì, sao có thể…… Chẳng lẽ anh còn muốn lăn lộn nữa? Thuốc như vậy cũng mạnh quá……”
Diệp Ninh lẩm bẩm, đôi mắt châu tròn mang theo hoài nghi.
“Diệp Ninh!” Mộ Dạ Lê hận không thể xé nát cái miệng quạ này của cô.
Nhưng mà nhìn thấy cái lưỡi nho nhỏ trong khóe miệng, hồng nhuận đáng yêu, nhờ chút ánh sáng…… anh nhận thấy hồi qua anh gặm cắn quá độ còn sưng đỏ.
Đầu lập tức lâm vào rối rắm.
Mộ Dạ Lê dùng cách tốt nhất, nhanh nhất đó là trực tiếp ngậm lấy cái miệng nho nhỏ đó.