Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh

Chương 68: Thư kí của anh(p2)




Dương Thế Minh mệt mỏi dựa vào ghế. Nhớ lại ánh mắt lạnh lùng xa cách của cô, trái tim anh không nhịn được mà khẽ dâng lên một trận run rẩy. Cô tại sao lại hờ hững với anh như vậy? Lẽ nào vụ tai nạn năm đó cũng là ngày anh mất đi cô? 

Tai nạn... 

Đợi chút! Là tai nạn! Khi đó máu từ đầu cô không ngừng chảy ra,chảy rất nhiều,rất nhiều, đỏ thẫm,loang lổ cả thân hình bé nhỏ của cô. Lẽ nào... 

__________________

___________

Dương Thế Minh nhận lấy tập hồ sơ trong tay Trần Cảnh Đường, anh tức giận hất đổ hết tất cả mọi thứ, đồng thời lại đau lòng không thốt nên lời. 

Ba năm qua, cô vẫn luôn ở gần anh, vậy mà anh lật tung khắp mọi nơi đều không tìm thấy dấu chân cô. 

Ba năm qua, anh ngu ngốc không nhận ra kẻ đứng sau mọi chuyện là ai, chỉ biết ngây thơ cho rằng cô thật sự chán ghét anh, không muốn gặp mặt anh. 

Hoá ra chỉ là một sự sắp đặt, một sự sắp đặt hoàn hảo khiến anh chìm trong bóng tối u mê. 

Triệu Thiên Kỳ, tôi tuyệt đối sẽ không để yên cho anh! 

Đáy mắt Dương Thế Minh xẹt qua lửa giận, bàn tay vô thức vò nát tập tài liệu trong tay. 

Ba năm... Thời gian thật dài. Ba năm Tiểu Thiên của anh phải sống như người thực vật, ba năm tồn tại mà tưởng như đã chết. Ba năm bên cạnh anh không có cô... 

Ba năm, Triệu Thiên Kỳ được ở gần cạnh cô ba năm, như vậy là quá đủ rồi! Đã đến lúc anh phải đòi lại tất cả mọi thứ! 

Là anh ta che giấu đi Tiểu Thiên của anh. Là anh ta lợi dụng Tiểu Thiên mất trí nhớ mà cướp cô khỏi bàn tay anh. Là anh ta! Tất cả đều là anh ta! 

"Tôi phải giết chết anh ta! "

Dương Thế Minh gào ầm lên giận giữ, trong con ngươi lộ ra sát khí nồng đậm không chút che giấu. Anh phải giết chết anh ta, anh phải cho anh ta nếm trải cảm giác đau đến thấu xương thấu thịt! 

Trần Cảnh Đường nhàn nhạt liếc nhìn anh, không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói trầm thấp lại để lộ ra sự mỉa mai:

"Dương Thế Minh, từ khi nào cậu lại trở nên nóng giận dễ dàng như vậy? "

Dương Thế Minh của trước kia luôn bình tĩnh đối mặt với tất cả mọi chuyện, Dương Thế Minh của bây giờ lại nóng nảy cực độ khiến anh nghi ngờ liệu đây có phải cùng là một người hay không? 

Thay đổi lớn đến như vậy, có lẽ tất cả đều xuất phát từ Thiên Thiên. 

Phải nói như thế nào? Anh vẫn yêu cô, nhưng tình yêu đó không còn đủ cuồng nhiệt để khiến anh thay đổi. Có lẽ tại vì anh chưa lún sâu vào lưới tình, hoặc cũng có thể là do anh ngộ nhận đó chính là tình yêu? 

Nhìn đến tình yêu của Dương Thế Minh, anh không khỏi lắc đầu. Hai người yêu nhau như vậy, cho dù anh cố tìm cách cướp đi cô thì như thế nào? 

Dây tơ hồng có được đều là do sự sắp đặt của ông trời, đâu phải ai muốn là đều có thể thuận theo? Giữa anh, Dương Thế Minh và Triêu Thiên Kỳ, ai có thể ở cạnh Thiên Thiên đến trọn đời đều là quyết định bởi duyên phận. Có duyên nhưng không phận, rốt cuộc nhận lại cũng chỉ là sự vô duyên mà thôi. Cố gắng cách mấy, giành giật cách mấy cũng không thể nào thoát khỏi ý trời... 

"Đường, cậu nói tôi phải làm như thế nào? Tiểu Thiên của tôi là do anh ta cướp lấy, là anh ta cướp đi ba năm cuộc đời của tôi! "

Dương Thế Minh khổ sở vò vò mái tóc. Anh nóng giận, đúng vậy, anh từ khi nào lại có thể thay đổi nhiều đến như thế? Vì cô... Vì anh yêu cô... Vì anh sợ mất cô... 

Rơi vào lưới tình, mấy ai mà không chìm trong mộng mị? Yêu, tình yêu làm con người ta vui mừng đắm chìm trong hạnh phúc. Nhưng yêu...cũng khiến trái tim của một con người tan nát vì những đớn đau. 

"Cậu muốn hãm hại anh ta? Hiện tại Thiên Thiên đang mất trí nhớ, Triệu Thiên Kỳ lại là người thân duy nhất bên cạnh cô ấy. Nếu bây giờ chỉ vì sự tức giận nhất thời lấn át đi lí trí của cậu, cô ấy liệu còn có thể trở về bên cậu sao? Chỉ sợ rằng cô ấy sẽ hận không bóp chết được cậu! "

Trần Cảnh Đường nhấp lấy một ngụm rượu đỏ, tầm mắt nhìn xuống ly rượu sóng sánh. 

Ly rượu này cũng tựa hồ như một biển máu. Chỉ cần nó vỡ, rượu sẽ tràn hết ra ngoài. Cũng như con người, đi nhầm một bước sẽ hủy hoại hết tất cả những gì mà mình đang nắm trong tay. 

"Đường, tôi hiểu ý cậu muốn nói là gì. Tôi cũng không phải chưa từng nghĩ qua chuyện này. Chỉ là, có một số việc không thể chỉ giải quyết bằng đầu óc, mà nó cần thực hiện bằng hành động. Tiểu Thiên không phải là một món hàng, không thể dùng tiền là có thể mua được! "

"Chúng ta có thể dùng đến cách khác"

Dương Thế Minh nhíu mày đầy nghi hoặc:

"Cách khác? "

____________________

____________

"Thiên nhi, em thật sự muốn kiếm việc sao? "

Thiên Kỳ nửa nằm nửa ngồi ở trên giường ngắm nhìn Thiên Thiên, tầm mắt rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp đang khẽ nhăn mày. 

Thiên Thiên hơi ngước mắt lên nhìn Thiên Kỳ, sau lại dịu dàng mỉm cười cúi đầu xuống tiếp tục tìm việc:

"Thiên Kỳ ca, em đâu thể suốt ngày chỉ ăn và nằm mãi như vậy? Anh nuông chiều em quá, như vậy sẽ làm hư em! "

"Thiên nhi"- Thiên Kỳ bước đến cạnh bàn làm việc của cô ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay mảnh khảnh của cô như đang nắm giữ trân bảo:

"Cho dù chiều hư thì đã sao? Anh cũng sẽ vẫn yêu em. Anh không muốn khiến em phải mệt nhọc. Nếu như em muốn, anh có thể sắp xếp một vị trí cho em trong Âu Thị"

Âu Thị là công ty do Âu Đình Vĩ làm nên từ hai bàn tay trắng, cũng là cha nuôi của anh. Ba năm trước, toàn bộ tài sản của Triệu gia đều bị tịch thu thuộc quyền sở hữu của nhà nước. Mất nhà, mất tiền,anh chẳng còn gì cả. Trong lúc đi lang thang trên đường, anh lại vô tình giúp Âu Đình Vĩ bắt cướp, đồng thời lấy luôn được cả lòng của ông. Đáng tiếc, khi ấy Âu Đình Vĩ cũng đã già lại không có con nối dõi, một năm sau đó qua đời nhường lại cho anh vị trí CEO. 

Anh tiếp quản Âu Thị đến nay cũng đã là hai năm, Âu Thị ngày một phát triển và đi lên tầm cao mới, đứng trong top một trăm công ty hưng thịnh nhất trên toàn quốc. Tuy vậy nhưng là vẫn kém xa Dương Thị của Dương Thế Minh. 

Thiên Thiên khẽ dựa vào lòng anh để cảm nhận hơi ấm, đôi tay mềm mịn vẫn để mặc cho anh cầm nắm. 

"Thiên Kỳ ca, em muốn tự mình có thể đứng vững trên đôi chân của mình, em không muốn anh phải nhọc lòng. Hơn nữa, ngộ nhỡ sau này anh không còn cần em, em đã quen dựa dẫm vào anh, vậy làm sao em có thể tự mình nuôi sống bản thân được? "

Không có chuyện gì là không thể xảy ra. Cô mặc dù là vị hôn thê của anh thì đã sao? Ngộ nhỡ sau này anh đem lòng đi thương một người con gái khác, vậy cô phải như thế nào mới có thể tồn tại? 

Nếu như làm trong Âu Thị, có mấy ai có thể suy nghĩ theo chiều hướng tích cực? Cô không muốn chính mình bị mang cái tiếng là dựa vào danh nghĩa "vị hôn thê" của anh, đi bằng cửa sau mới có thể đặt chân vào công ty. 

"Thiên nhi, em nói gì kì vậy? "

Thiên Kỳ khẽ cau mày, ôm lấy cô thật chặt. Anh yêu cô như vậy, làm sao có thể không cần cô? Mấy chục năm sống trên đời, trái tim anh lúc nào cũng chỉ hướng về phía cô mà thôi. Trái tim anh đã bị cô cướp mất, vậy bảo sao anh còn có thể đem lòng đi yêu một người khác? 

"Em đó, không cần phải thử lòng anh biết chưa? Anh lúc nào cũng kề cạnh em, tuyệt không bao giờ có suy nghĩ gì khác! "

"Thiên Kỳ ca, em cũng không có gạt anh. Nếu như một ngày nào đó anh không còn yêu em nữa, em sẽ thật lòng chúc phúc cho anh"

Anh đã hi sinh vì cô quá nhiều rồi, chỉ cần anh được vui, cô nguyện sẽ làm tất cả mọi chuyện. 

Cô hiện tại không còn người thân thích, chỉ có anh làm chỗ dựa. Ba năm qua anh luôn chăm sóc cô, luôn bên cạnh cô, cô rất cảm kích anh. 

Thiên Kỳ hôn lên mái tóc thơm mượt mà của cô, vòng tay càng ôm chặt lấy cô hơn như muốn cùng cô hoà làm một thể. Hiện tại có cô bên cạnh, như vậy không phải quá tốt rồi sao? 

"Thiên nhi, vậy nói cho anh biết, em có yêu anh không? "

"..."

Thiên Thiên cúi đầu yên lặng. Cuối cùng ngày hôm nay cũng đã đến, cô thực sự rất sợ anh sẽ hỏi mình câu đó. 

Yêu? Cô có yêu anh không? Chính cô cũng không biết cảm giác của bản thân mình lúc này. Cô muốn trốn tránh cái câu hỏi đó, càng chẳng bao giờ muốn nghĩ đến nó. Nó khiến cô cảm thấy thật khó chịu và bứt rứt khi phải đối mặt với anh. 

"Thiên Kỳ ca, chẳng phải chúng ta sắp kết hôn rồi sao? Anh hỏi như vậy thì có ý nghĩa gì? Ngoan, để em tiếp tục kiếm việc làm! "

Cô một mực trốn tránh khiến anh thực sự sợ hãi. Cô lẽ nào vẫn không có một chút rung động với anh? Tại sao? Anh đã làm rất nhiều việc để có thể chiếm lấy trái tim cô, nhưng kết quả nhận lại lại không hề như anh mong muốn. 

Như cô nói, hai người đã sắp tiến tới hôn nhân rồi, không phải sao? Vậy anh còn cần bận tâm đến những vấn đề này để làm gì? 

"Thiên Kỳ ca, anh thấy công ty Thiên Dương này như thế nào? "

Cô chỉ vào màn hình máy tính, xoay người nhìn anh. 

"Em đã xem qua rất nhiều nơi rồi, nhưng đây có lẽ là công việc phù hợp với em nhất. Anh nhìn coi, lương thực sự rất là cao! "

Thiên Kỳ chỉ khẽ mỉm cười nhìn Thiên Thiên. Đôi mắt cô sáng ngời đẹp như những vì sao tinh tú, niềm vui hớn hở hiện rõ lên khuôn mặt xinh đẹp. Thư kí? Có lẽ đây là công việc mà cô yêu thích. 

"Được, tùy ý em lựa chọn! "

Chỉ cần là bất cứ thứ gì cô thích, anh nhất định sẽ giành lấy cho cô. Niềm ước ao lớn nhất trong cuộc đời anh chỉ là mong cô sẽ thật vui vẻ và hạnh phúc. Có như vậy, anh mới hạnh phúc, mới có thể cảm nhận ý nghĩa của cuộc sống. 

"Vậy em sẽ chọn công việc đó! "