“Là một người kinh doanh, lợi ích là trên hết. Kể cả bán cô, tôi cũng không ngại!”
Thiên Thiên nước mắt như mưa nhìn như nhìn một con quái vật. Bán cô? Anh lại có thể tàn ác như vậy sao?
“Dương Thế Minh, anh nói vậy là có ý gì? Anh tính hi sinh tôi để đạt được mục đích của mình sao? Anh không phải con người!”
“Tôi có nói với cô, tôi là con người sao?”
Thế Minh lạnh lùng châm biếm, giọng nói trầm thấp lại lạnh như băng, tràn
vào tận xương tủy người đối diện. Đúng! Từ trước đến giờ, anh chưa bao
giờ nhận mình là một con người. Anh chính là quỷ! Là một con quỷ giữ
không có tình người!
Anh lôi cô kéo ra chiếc xe hơi sang trọng của mình, đẩy Thiên Thiên ngã mạnh về phía cốp xe mặc cho cô giãy giụa:
“Dương Thế Minh, anh tính đưa tôi đi đâu? Tên chết bầm nhà anh, mau thả tôi ra. Đồ khốn nạn!”
Anh nhìn cô một cách hờ hững, như vô tình cố ý nhục mạ phẩm chất của cô:
“Cô hét cái gì? Coi chừng mất giọng đó! Đợi lát nữa khi cô dưới thân của mấy chục thằng trai bao, tôi sẽ cho cô hét đủ!”
Thiên Thiên mắt mở lớn, không ngừng lắc đầu giãy giụa. Chồng cô... anh điên rồi!
Thế Minh nhét cô vào trong cốp xe như nhét một món hàng. Đóng chặt cốp, anh phóng xe rời đi, để lại một làn khói mỏng nơi vừa đứng. Nhếch môi cười
thú vị, anh nắm lại bàn tay của mình. Triệu Thiên Thiên, cô ta sẽ rất
nhanh phải nếm mùi đau khổ. Dương Thế Minh tôi tuyệt đối sẽ không bao
giờ để cho cô yên ổn dù chỉ là một giây!
Mà sau khi chiếc xe hơi
sang trọng vừa lao đi, từ sau cánh cửa của bãi đỗ, Bảo Khánh bước ra với vẻ mặt lo lắng. Thật không ngờ những việc làm của cậu đã chọc giận tới
ba ba. Cậu rất sợ... ngộ nhỡ vì cậu nên mami mới xảy ra chuyện... Bảo
Khánh vô cùng hối hận. Không được, cậu nhất định phải bảo vệ mami.
_______________
Tại một khách sạn sang trọng, một người con gái đang bất tỉnh trên chiếc
giường lớn, đôi bàn tay mảnh khảnh bị trói chặt trên đỉnh đầu, mày cô
khẽ nheo lại, đầy bất an.
“Cô tỉnh?”
Thiên Thiên mở mắt, nhìn hoàn cảnh xa lạ xung quanh mà không khỏi giật mình. Cô là đang ở đâu đây?
Nhìn chằm chằm người đàn ông anh tuấn trước mặt, nước mắt cô bỗng chốc lại
đong đầy nơi khóe mi. Anh đối với cô... Thật tàn nhẫn!
“Dương Thế Minh, anh mau cởi trói!”
Đôi lông mày Thế Minh tựa như màn đêm, đôi mắt hờ hững dần tối lại, giọng nói trầm thấp lộ ra sự nguy hiểm:
“Dương Thế Minh? Hôm nay đã là lần thứ ba cô gọi như vậy. Tên tôi mà lại có
thể để cho loại người dơ bẩn như cô nhắc tới? Cô có tư cách sao?”
Cùng với tiếng nói cất lên, cánh tay hữu lực của anh từ từ đưa đến trước mặt cô, nâng lên chiếc cằm thon gọn, dùng lực bóp chặt.
Thiên Thiên cố nén đau đớn, cô giương ánh mắt kinh hãi nhìn anh. Anh không
phải là người. Anh chính xác là một con quỷ dữ tàn nhẫn, độc ác, máu
lạnh!
“Sao? Khômg nói gì nữa à? Không dám nói hay là không còn gì để nói? Cũng đúng! Tôi chân thành khuyên cô nêm để lại chút sức lực của mình để làm cho những tên đàn ông đang đứng ngoài kia được thỏa mãn!”
Toàn thân Thiên Thiên nổi da gà. Anh nói vậy là sao? Không lẽ...
Cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa. Cô ngẩng đầu nhìn ra, ngây ngốc, đôi mắt
to tròn mở lớn. Anh không có gạt cô, những gì anh nói... đều hoàn toàn
là sự thật!
Bước vào phòng là mấy tên đàn ông cao tầm mét tám,
nhìn cô bằng ánh mắt dơ bẩn, thèm thuồng như nhìn lấy một con mồi, cười
một cách vô cùng nham nhở. Bọn chúng quay ra nhìn anh bộ dạng đầy sự
cung kính:
“Lão đại”
Dương Thế Minh không nói gì, anh yên
lặng nhìn nét mặt của Thiên Thiên, cô đang nuốt nước miếng đầy sợ hãi.
Cũng phải thôi, từ trước đến giờ, cô chưa bao giờ rơi vào tình trạng
thảm hại như vậy.
Dương Thế Minh nhếch môi, cười như không cười, phất tay hạ lệnh cho bọn đàn em dưới trướng của mình hành động.
Nhận được sự chỉ thị từ anh, bọn chúng cười tà rồi tiến đến gần cô, bàn tay
không an phận di chuyển chu du khắp nơi trên cơ thể nhỏ bé. Cô giãy giụa không ngừng, chân ra sức đạp loạn xạ. Một tên đàn ông kẹp chặt lấy hai
chân cô, không cho cơ hội nhúch nhích, một tên vươn tay lên vuốt ve
khuôn mặt kiều mị của cô.
“Phập”
Thiên Thiên cắn mạnh lên tay người đàn ông đó. Hắn ta ôm tay, la lên vì đau đớn.
“Chát...”
“Con khốn, mày dám cắn tao? Nhất định tao sẽ lột bỏ da mặt mày, không cho
mày được yên. Cứ chờ đó, mày sẽ phải cầu xin tao tha thứ!
Mặt
Thiên Thiên bỏng rát, năm vết ngón tay in hằn lên gương mặt trắng noãn
không tì vết, khóe môi, màu máu đỏ thẫm không ngừng rịn ra làm mọi người chói mắt. Cô nhìn anh, ánh mắt căm hận, gào thét trong nôi thống khổ,
tuyệt vọng:
“Dương Thế Minh, đồ ác quỷ! Anh là đồ ác quỷ!”
Nghe lời này từ miệng cô, tâm Thế Minh bỗng xẹt qua một tia đau nhói, ngỡ
như vừa bỏ lỡ mất một thứ gì đó rất quan trọng. Đáy mắt thâm thúy dần
nổi lên tia phức tạp không rõ. Một lúc lâu sau, bàn tay nắm chặt của anh từ từ thả lỏng, đôi mắt lại tỏa ra sự lạnh lẽo nhìn trò chơi thú vị
trước mặt:
“Ác quỷ? Đúng! Tôi chidnh là ác quỷ, là Diêm la vương đến từ địa ngục. Ân, vậy thì sao? Cô có thể làm gì được tôi?”
Giọng nói lạnh băng của Thế Minh như cây roi quất mạnh lên người Thiên Thiên. Ở anh toát lên sự ngạo mạn, lạnh lùng xen lẫn vẻ khinh thường, tà ác,
đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn tới cô.
Thiên Thiên lệ tràn đầy
nơi hốc mắt đã sưng lên vì khóc, nước mắt lã chã rơi trên chiếc nệm
trắng tinh khôi. Nhìn những bàn tay dơ bẩn không an phận trên người
mình, cô bất lực. Anh sẽ không ra tay cứu cô. Nhưng tại sao? Ai đó làm
ơn, hãy nói cho cô biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại hận cô tới như vậy?
Cô buông xuôi, ngừng xuống giãy giụa, cam
chịu số phận nghiệt ngã. Đôi môi anh đào mịn màng khẽ mím chặt, hàm răng trắng đẹp ấn lấy nơi đầu lưỡi. Hừ! Nếu sống mà phải chịu đựng sự nhục
nhã như vậy, chết sẽ là một sự giải thoát tốt nhất!
“Mau dừng tay lại! Các người là đang làm gì vậy?”
Bảo Khánh đạp cửa bước vào, một bộ dáng lo lắng kèm theo sự tức giận. Ba
cậu cư nhiên lại tàn ác như vậy? Đôi mắt cậu đỏ ngầu, hằn lên tia máu,
cực kì giận dữ, hệt như một phiên bản thu nhỏ của Dương Thế Minh.
Thế Minh nhìn Bảo Khánh, khóe môi từ từ cong lên. Được! Rất có chí khí của
đàn ông! Nhưng nghĩ đến việc cậu giương nanh múa vuốt để bảo vệ người
phụ nữ độc địa Triệu Thiên Thiên kia, đôi mắt dần trở nên lạnh băng như
trước, lại thêm phần tinh tế, u trầm.
Mà lúc này, sau khi nhìn
thấy khí thế bức người của tiểu thiếu gia Bảo Khánh, mấy tên đàn ông giơ bẩn kia bỗng chốc sợ hãi thu tay lại. Chỉ là một thằng nhóc miệng còn
hơi sữa mà đã làm cho người ta áp lực đến vậy, nếu thế, sau này đủ lông
đủ cánh, có quyền sinh sát trong tay thì... thật không dám nghĩ nữa.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc của Bảo Khánh, tim Thiên Thiên 'thình thịch'
một tiếng. Cô theo bản năng nhìn về phía anh, thấy đôi mắt lạnh lùng nay đã trở nên quay cuồng, thâm thúy đến đáng sợ, tựa như có thể giết chết
cô bất cứ lúc nào.
Dương Thế Minh cười lạnh, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm như muốn đốt cháy linh hồn cô, đôi môi bạc khẽ mấp máy:
“Bảo Khánh, con không ngoan, dám làm cản trở cuộc vui của ta!”
Thằng bé nhíu mày nhìn ba ba. Cái gì mà 'cuộc vui'?
“Ba, mami cũng không phải là một món hàng. Chị ấy là con người, là mami của
con! Ba không cần chị ấy, nhưng con cần! Muốn động đến mami, trừ phi ba
bước qua xác con!”
Anh tối sầm mặt. Đây rốt cuộc là con trai anh
sao? Bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh. Tốt! Rất tốt! Triệu Thiên Thiên
cô ta dám lợi dụng con trai anh!
“Con trai, con là đang chống đối ta? Được! Vậy ta sẽ chờ coi con còn tiếp tục chống đối đến bao giờ?
Lần này vì con nên cô ta mới được sống, nhưng ta không dám chắc cô ta
lần sau sẽ toàn mạng như vậy đâu. Thuận ta thì sống, nhưng nếu ngược ta, chết cũng không có chỗ chôn thân. Hãy nhớ kĩ điều đó!”
Anh đứng
lên khỏi chiếc ghế da cao cấp, bước từng bước trầm ổn ra ngoài. Bọn
thuộc hạ thấy vậy cũng vội vã chạy theo. Đùa họ à? Nếu còn tiếp tục ở
lại đây, chắc chắn mắt thằng bé kia có thể giết chết người đó. Họ cũng
không có ngu ngốc mà lao đầu vào biển lửa!
“Mami, người không sao chứ?”
Bảo Khánh cởi trói cho cô, bày ra bộ mặt lo lắng cùng ăn năn. Tất cả cũng chỉ tại cái miệng thối của cậu mà ra!
“Thật xin lỗi, mami. Nếu như không phải tại con, người cũng sẽ không chịu khổ như vậy. Là con có lỗi, là con không tốt!”