Lại nói Sầm Hạo Nhiên bị người sờ mó cơ thể cũng có chút rục rịch, ngay lúc bàn tay của Dương Ái Linh sờ vào da thịt hắn ánh mắt hắn lóe lên nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô ta siết thật chặt.
Không để Dương Ái Linh kêu la hắn đã quay phắt người lại bóp lấy cổ cô ta, lạnh lùng nói: “Dương Ái Linh, cô nghĩ mình có bao nhiêu bản lĩnh để tính kế tôi?”
“Ưm, ưm… Hạo… Hạo…” Dương Ái Linh bị bóp chặt đến nỗi không thể nói thành câu.
Nhìn khuôn mặt người phụ nữ dần tím tái Sầm Hạo Nhiên vẫn chưa buông tha, đến khi người gần như muốn tắt thở hắn mới ném mạnh xuống đất, mặc cô ta rên rỉ.
Làm xong hết thảy Sầm Hạo Nhiên cũng thấy tỉnh táo hơn, lại lấy một điếu thuốc ra bỏ vào miệng nhân tiện châm lửa hút một hơi rồi ngửa mặt nhả khói lên không trung, một tay nới lỏng cà vạt, tháo ra hai cúc áo.
Dương Ái Linh đau đớn đến tê dại, còn không thể nhúc nhích được người, Sầm Hạo Nhiên phẩy phẩy tay vào đầu thuốc, tàn thuốc cứ thế rơi lên người cô ta, Dương Ái Linh nóng đến cháy da muốn kêu cũng không thể kêu thành tiếng.
Nằm mơ cũng không nghĩ Sầm Hạo Nhiên lại đối xử với mình như vậy, nước mắt nước mũi cứ thế chảy xuống.
“Anh… Hức… Hức…”
“Dương Ái Linh, kẻ tính kế tôi sẽ không thể sống mà bước ra khỏi đây đâu.
” Sầm Hạo Nhiên nói xong thì ném điếu thuốc còn đang hút dang dở xuống, cô ta đau đến nỗi thở không thông chỉ có thể quằn quại.
Sầm Hạo Nhiên lại rút điện thoại ra bấm số gọi người tới: “Sau hoa viên phía tây, cho các người một phút.
”
Dứt lời Sầm Hạo Nhiên cũng không thèm nhìn người phụ nữ một cái cất bước rời đi.
……………
Từ biệt thự phía đông quay về nơi dự tiệc Liễu Khánh An bị lạc đường, vốn dĩ đi cùng người hầu nhưng do phong cảnh ở đây quá đẹp nên cô đã bảo cô hầu không cần theo, lại tự tin mình nhớ đường về nên cứ một mạch mà đi, có đâu ngờ đến ngã tư lại quên mất lối rẽ, không biết nên đi hướng đông hay hướng tây.
Đi một hồi vẫn không thấy nơi diễn ra buổi tiệc mà cô cũng mệt mỏi nên hậm hực giậm chân: “Đây là nơi quỷ nào vậy, đến một người cũng không có, chỉ là biệt thự thôi có cần xây rộng như vậy không?”
Đang lúc Liễu Khánh An muốn lấy điện thoại ra gọi Dương Khánh Vân cầu cứu thì một tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai cô.
Liễu Khánh An đứng hình, trong đầu nghĩ ra vô số điều kinh dị, không phải là ma đó chứ? Cô nuốt nước miếng nhắm mắt cảnh giác hỏi: “Ai bên đó, người hay ma?”
“Muốn biết người hay ma thì cũng nên mở mắt mà nhìn.
” Giọng nói cợt nhả truyền vào tai cô.
Liễu Khánh An lúc này mới từ từ hé mở đôi mắt của mình ra, ngơ ngác.
Trước mặt cô là một người đàn ông đang đứng tựa vào gốc cây, quần áo có chút xộc xệch, trên tay còn cầm một điếu thuốc đang hút dang dở, ánh đèn neon chiếu xuống khuôn mặt cười nham nhở của anh ta khiến Liễu Khánh An kinh hoàng thảng thốt.
“Anh, anh… Sầm… Hạo Nhiên, sao lại là anh, không đúng, sao anh ở đây?” Cô lắp bắp hỏi, giọng điệu có chút oán hận, cô vẫn còn chưa quên nụ hôn đầu của mình là do anh ta cướp.
Sầm Hạo Nhiên nhìn cô gái nhỏ bé đang run rẩy trước mắt nói: “Đây là nhà tôi, cô nói xem sao tôi lại ở đây?”
Nghe anh ta nói Liễu Khánh An mới ý thức được mình hỏi vấn đề ngu ngốc, cô đã dặn lòng mình nếu gặp lại người đàn ông này sẽ cho anh ta một bài học, nhưng bộ dạng của anh ta lại khiến cô có chút không dám đến gần.
Cuối cùng Liễu Khánh An quyết định rẽ phải mà đi, thế nhưng chưa được mấy bước giọng nói phía sau vang lên: “Bên đó là nhà hoang đã bỏ được mấy năm.
”
Bước chân của Liễu Khánh An chững lại quay người đổi hướng, Sầm Hạo Nhiên lại thản thừng lên tiếng: “Bên đó là nhà thờ tổ của Sầm gia.
”
Liễu Khánh An không dám đi thêm bước nào nữa, hai hướng không đúng lại chuyển sang hướng thứ ba, tuy nhiên không để cô đi được suôn sẻ thì giọng nói kia tiếp tục văng vẳng bên tai cô: “Hướng đó là nơi ở của tôi, chưa gì đã muốn đến chỗ tôi rồi sao?”
Nghe giọng điệu giễu cợt này của anh ta Liễu Khánh An không nhịn được nữa cuối cùng đối diện với Sầm Hạo Nhiên: “Bên này không đúng, bên kia cũng không đúng, anh chơi tôi sao?”
“Không tin cô có thể đi thử, hậu quả tự gánh, đường đi nhà họ Sầm không dễ, trên đường còn có đặt bẫy, cô cứ tự nhiên, không tiễn.
” Sầm Hạo Nhiên nói xong lại hút thêm một hơi nữa, tàn thuốc cháy hết mới ném xuống đất giậm chân mấy cái, ánh mắt sâu không đáy nhìn cô gái.
Liễu Khánh An tức muốn nổ phổi lại không thể phác tác, cô cố gắng hít thở thật sâu lấy lại bình tĩnh, chợt nhớ tới điều gì đó, ba đường đều không đúng vậy thì đường còn lại chắc chắn đúng.
Nghĩ vậy Liễu Khánh An vui vẻ đi về hướng còn lại, nhưng mà cô đi được vài bước thì phát hiện phía trước tối đen như mực, còn có tiếng gió rít gào nghe vô cùng đáng sợ.
Nó khiến bước chân của cô muốn tiến cũng không tiến được, đành phải quay lại vị trí cũ.
Người đàn ông thấy bộ dạng hốt hoảng của cô mỉm cười nói: “Không đi sao?”
“Anh, anh thừa biết tôi không rành đường còn cố tình làm vậy với tôi.
” Liễu Khánh An vừa thở vừa nói.
Sầm Hạo Nhiên như có như không nhìn cô: “Hửm? Tôi làm sao?”
“Anh… Mau nói cho tôi biết đâu mới là đường ra.
”
“Muốn tôi chỉ đường sao? Vậy cô cầu xin tôi đi.
” Sầm Hạo Nhiên bày ra bộ mặt vô sỉ lại có chút nham hiểm.
“Cầu xin? Nằm mơ.
” Liễu Khánh An không khuất phục.
Sầm Hạo Nhiên chậc lưỡi: “Vậy thì tiểu thư cứ từ từ tìm đường ra.
”
“Anh…” Liễu Khánh An nghiến răng, cuối cùng nói: “Tôi cầu xin anh, thế đã được chưa?”
“Muốn cầu xin phải thể hiện thành ý.
” Sầm Hạo Nhiên dường như không màng đến bộ dạng tức đến xì khói của cô.
“Thế nào mới là thành ý, tôi đã xin anh rồi còn chưa được sao?”
“Ai muốn cầu xin Sầm Hạo Nhiên tôi cũng phải trả một cái giá lớn, không ra giá được cũng đừng ở trước mặt tôi bày ra giọng điệu này.
”
“Anh… Được thôi, anh muốn thế nào cứ nói.
”
Sầm Hạo Nhiên nở nụ cười lại bảo: “Cô qua đây.
”
“Qua… Anh muốn làm gì?” Liễu Khánh An cảnh giác, không dám bước qua.
“Nếu không qua tôi sẽ đổi ý.
” Sầm Hạo Nhiên nhắc nhở.
Liễu Khánh An biết người này nguy hiểm nhưng cũng không còn cách khác, từng bước đi về phía anh ta, chưa gì đã ngửi thấy mùi thuốc lá khiến cô phải nhíu mày.
Thấy cô rề rà hắn cũng rất có kiên nhẫn, đợi cô tới nơi Sầm Hạo Nhiên nhanh chóng kéo cô vào lòng mình.
Liễu Khánh An kinh sợ dãy dụa: “Anh, anh muốn làm gì?”
“Không phải muốn cầu xin à? Chí ít cũng phải thỏa mãn tôi chứ?” Dứt lời Sầm Hạo Nhiên không hề báo trước đã chiếm lấy đôi môi nhỏ xinh xắn của cô.
Thần kinh của Liễu Khánh An căng ra, đây là lần thứ hai cô bị người đàn ông này xâm chiếm mà không báo trước.
Cô cố gắng dãy dụa nhưng không thành, sức lực của Sầm Hạo Nhiên lớn hơn cô tưởng, anh ta kìm kẹp cô nằm gọn trong vòng tay của anh ta, không cách nào thoát được.
Liễu Khánh An chỉ có thể chịu đựng cái lưỡi của Sầm Hạo Nhiên thăm dò khắp khoang miệng mình, đùa giỡn tự do với các lưỡi của cô.
Đôi môi cả hai dần trở nên ướt át, Sầm Hạo Nhiên tham luyến hôn cô sâu hơn nữa khiến Liễu Khánh An thở không thông.
Đến khi hắn thấy mãn nguyện rồi mới buông cô ra còn nở nụ cười thỏa mãn.
Liễu Khánh An thở dữ dội, khiến đôi gò bồng đào trước ngực phập phồng lên xuống càng hấp dẫn đôi mắt của con sói nào đó.
.