Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 31: 31: Rủ Đi Công Viên





Sầm Hạo Nhiên nhìn theo bóng dáng của cô, khóe môi nhếch lên, người chị dâu này của hắn quả là thú vị, không uổng công hắn tìm hiểu một phen.
Dương Ái Linh nhìn bóng dáng của cô hậm hực, lại thấy Sầm Hạo Nhiên cứ mãi nhìn cô càng thêm tức tối nói: “Chị Ái Vân là người thực dụng lại hay ghen tị, cái gì em có chị ấy cũng muốn, anh đừng để chị ấy lừa.”
“Theo lời cô nói, Dương Ái Vân gả cho anh tôi là do cô nhường sao?” Sầm Hạo Nhiên cuối cùng cũng chịu nói một câu với Dương Ái Linh.
Cô ta vui mừng lại bồn chồn đáp: “Vâng, lúc đó chị ấy đã cầu xin em, em không còn cách nào khác, chỉ có thể nhường anh Đình cho chị ấy.”
“Nói vậy cô không thật sự yêu anh họ tôi rồi.” Sầm Hạo Nhiên trào phúng.
“Em…” Dương Ái Linh nhất thời không biết nói sao, nếu cô ta nói yêu Sầm Cảnh Đình thì làm sao có thể theo đuổi Sầm Hạo Nhiên, còn nói không yêu khác nào thừa nhận thời gian qua đã lừa Sầm Cảnh Đình.
“Hừ.” Sầm Hạo Nhiên thấy vẻ khó xử của cô ta hừ nhẹ một tiếng, cất bước rời đi.
Dương Ái Linh vội vàng đuổi theo: “Anh Hạo Nhiên, nghe em nói đã, em chẳng qua chỉ có chút cảm tình với anh Đình mà thôi, về sau em phát hiện tình cảm ấy không phải là tình yêu, em…”
“Cô không cần giải thích với tôi.” Sầm Hạo Nhiên từ chối nghe, đối với người phụ nữ như Dương Ái Linh hắn đã sớm nhìn thấu, chỉ tội nghiệp cho người anh kia của hắn, bị người ta lừa cũng không biết.
Bên này Dương Ái Vân trở lại xe thì Sầm Cảnh Đình cũng đã thay đồ xong, anh mặc lên áo sơ mi trắng giống như thiếu niên tuổi xuân, đẹp đẽ mà tinh khiết, nếu như không bày ra bộ mặt lầm lì mà nở nụ cười tươi thì đúng là hoàn hảo.

Lại nói bình thường Sầm Cảnh Đình cũng chỉ mặc đồ tối, có hai màu xám đen thay đổi nhau, tủ quần áo của anh cũng không xuất hiện thêm một màu sắc nào khác, cho nên lúc nãy khi vào mua đồ Dương Ái Vân mới lấy cái áo màu trắng này.
“Anh mặc màu trắng rất hợp, lần sau tôi lại mua cho anh mấy cái.” Dương Ái Vân không khỏi tấm tắc nói, lại bỏ ly nước vào tay anh.
“Trời có chút lạnh, uống cà phê nóng cho ấm người, tôi cắm ống hút rồi đấy, anh mau uống đi.”
Nói xong Dương Ái Vân cũng uống ly nước của mình, mắt lại nhìn ra cửa sổ, hai người kia cũng đã đi rồi.
Cô thấy bầu trời bên ngoài trong xanh đẹp đẽ lại đột nhiên nghĩ tới cái gì đó hỏi người bên cạnh: “Bên ngoài trời rất đẹp, anh có muốn tới công viên hóng gió một chút rồi về không? Tôi nhớ ở đây có một công viên mới xây rất đẹp đó, mình đến nhé!”
Về nhà cũng chán chi bằng đi dạo một chút cho khuây khỏa.
“Tùy cô.” Sầm Cảnh Đình không từ chối như mọi khi làm Dương Ái Vân có chút vui vẻ bảo: “Tài xế, đến đường số 2, khu đô thị Duyên Khởi nhé.”
“Vâng, đại thiếu phu nhân.”
“Mấy lần tôi tính đến đó xem thử nhưng chưa có dịp, hôm nay đúng là ngày tốt, anh nói đúng không?” Dương Ái Vân nói chuyện với anh, không để người đàn ông này quá tẻ nhạt.
Sầm Cảnh Đình vân vê ly cà phê nóng trong tay, cảm thấy ấm áp lạ thường lại không trả lời cô câu nào.
Dương Ái Vân cũng đã quen điệu bộ này của anh, cô cũng chẳng mong anh đáp lại nhưng vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm.
“Anh biết không, mỗi lần không vui tôi thường đến công viên, ở đó không khí tốt, con người thân thiện, lại có đám trẻ con vui đùa, nhìn chúng tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.

Phải rồi, còn có mấy nhóm sinh viên ôm đàn ghi ta múa hát rồi có mấy lão niên mở nhạc khiêu vũ, vô cùng nhộn nhịp.” Giọng điệu của Dương Ái Vân vui vẻ lại kích động.
Sầm Cảnh Đình nghe cô nói tâm tình cũng sóng trào, thật sự vui đến vậy sao? Thế nhưng vui thì thế nào, anh cũng không thể nhìn thấy những cảnh đó.
Chút sóng trào trong lòng anh bỗng chốc lặng dần đi, vô thức nắm chặt ly cà phê còn chưa uống hớp nào.

Hôm nay là một ngày tồi tệ với anh nhưng không hiểu sao người phụ nữ này xuất hiện lại khiến tâm trạng của anh từng chút một thay đổi lên xuống.
Năm phút sau chiếc xe dừng trước công viên khu đô thị Duyên Khởi, Dương Ái Vân bước xuống xe trước lại đi vòng qua cửa bên cạnh, mở cửa giúp Sầm Cảnh Đình đồng thời nói: “Chàng hoàng tử này thiếp có thể mời chàng đi dạo không?”
Sầm Cảnh Đình nghe lời chào mời của cô khuôn mặt thoáng chốc giật giật, hiển nhiên anh không quen xưng hô và cách trêu chọc này.

Dương Ái Vân thấy anh không nhúc nhích gì bèn tự mình hành động, cởi dây an toàn cho anh lại nắm lấy bàn tay to lớn có chút gầy guộc kia.
“Đi thôi nào.” Dương Ái Vân dẫn dắt anh ra ngoài, ánh nắng vừa vặn chiếu xuống thân hình hai người, Sầm Cảnh Đình cảm nhận được cái ấm của tia nắng cũng ngửi được mùi thiên nhiên dễ chịu mà khoan khoái.
Anh cũng nghe được tiếng huyên náo của con người, có người hô to gọi nhỏ buôn bán, có tiếng cười khanh khách của đám nhỏ, cũng có tiếng nói chuyện của biết bao nhiêu người đang hiện diện ở đây.

Từng tiếng động của thế giới anh nghe vô cùng rõ ràng.
“A, bên kia có một vườn hoa lily rất đẹp, mùi hương của nó chắc rất thơm, tôi đưa anh qua đó nhé.” Bỗng nhiên bên tai anh vang lên tiếng nói vui vẻ của Dương Ái Vân.
Cô dứt lời cũng kéo anh bước đi, còn dặn tài xế và vệ sĩ: “Các anh cứ đi dạo tùy thích, tôi và anh ấy tự đi là được, không cần theo đâu.”
“Vâng, đại thiếu phu nhân, tôi sẽ ở đây, hai người có chuyện gì cứ gọi cho tôi.” Trần Khải Nam không dám rời vị trí của mình, lại nghiêm trang đứng ở bên cạnh chiếc xe.
Dương Ái Vân cùng Sầm Cảnh Đình nắm tay đi cùng nhau, mỗi bước đi đều bị người chú ý.
“Ê, cô xem kìa, anh chàng này thật đẹp trai.”
“Ừ, ừ, đúng thế, có điều cô gái bên cạnh anh ta nhìn thật xấu xí, bọn họ có phải một đôi không, nhìn không xứng chút nào, chí ít cũng phải là hoa hậu, người mẫu, sao lại sánh đôi với một người phụ nữ xấu xí như vậy.”
“Hây, hây, nhìn họ nắm tay là biết một đôi rồi nhưng cô nói đúng, người phụ nữ kia thật xấu, chàng trai này mù hay sao lại đi quen biết cô ta.”
Lời nói của hai cô gái đều được Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình nghe thấy, cô không để ý người khác nói mình thế nào chỉ nhìn biểu cảm của anh.


Một trong hai cô gái nói anh mù không biết anh nghe thấy sẽ thế nào, cô có chút lo lắng.
Cô thấy anh im lìm, mí mắt rủ xuống lại bảo: “Sầm Cảnh Đình, có lẽ anh không biết mặt tôi có một vết bớt màu đỏ trông rất đáng sợ, ai nhìn cũng cách xa, nếu anh thấy có lẽ cũng sẽ ghét bỏ tôi thôi.

Nhưng mà đôi lúc tôi lại cảm thấy may mắn vì anh không thấy.”
Giọng nói của cô có chút nhẹ nhõm, Sầm Cảnh Đình bỗng dừng bước, mím môi, Dương Ái Vân nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
Sầm Cảnh Đình không nói gì, Dương Ái Vân nghĩ anh để ý lời của đám người nên bảo: “Anh lại thế rồi, người ta chỉ nói anh mù mà thôi, có gì đáng sợ, tôi đây này, không những phải nghe tiếng khinh chê mà còn phải nhìn ánh mắt dè bỉu của người khác.

Anh thì hay rồi, chí ít còn được khen đẹp trai phong độ, tôi không buồn thì thôi, anh bày đặt buồn cái gì?”
“Đi thôi, đi ngửi hương vị của thiên nhiên, đừng làm mất hứng.” Dương Ái Vân tiếp tục kéo anh đi đến vườn hoa, càng đến gần mùi hoa lily càng thêm đậm đặc..