Trong phòng hiệu trưởng, Sầm Tuệ Nhi để Nguyên Khải cho vệ sĩ trông coi còn mình lại nói chuyện với hiệu trưởng.
Trong đây còn có thêm hai bảo vệ canh gác cổng sau cùng cô giáo của Nguyên Khải.
Sầm Tuệ Nhi nhìn đám người mặt mày lạnh lùng chất vấn: “Cô hiệu trưởng, một trường học lớn đẳng cấp lại còn là trường mẫu giáo mà bảo vệ lại lỏng lẻo như vậy sao? Một đứa bé chạy ra ngoài cũng không biết, cô giải thích sao về chuyện này?”
Hiệu trưởng trán đã đầy mồ hôi lại nhìn hai bảo vệ hỏi: “Các cậu rốt cuộc đang làm cái gì?”
Hai bảo vệ nhìn nhau, một người ngập ngừng lên tiếng: “Chuyện này, chuyện này, thưa tiểu thư, tôi thật sự xin lỗi, lúc đó đang canh cổng thì tôi nhìn thấy có người gặp nạn bên kia đường nên chạy ra giúp đỡ một tay không biết có một đứa trẻ chạy ra ngoài.”
“Cậu giúp người gặp nạn còn người còn lại thì sao?” Sầm Tuệ Nhi nhìn bảo vệ bên trái hỏi.
Hắn lại nói: “Trước đó tôi đi vệ sinh nên không, không biết chuyện gì xảy ra.”
“Hừ, tốt lắm, ai cũng có lý do chính đáng cho mình, cô hiệu trưởng, cô tính xử lý chuyện này thế nào? Đứa bé chạy ra ngoài may mắn là không xảy ra chuyện, nếu xảy ra chuyện các người có chịu trách nhiệm được hay không?” Sầm Tuệ Nhi lạnh lùng nhìn cả đám.
Cô hiệu trưởng càng thêm căng thẳng nói: “Tổng giám đốc, là trường học tắc trách, tôi thành thật xin lỗi cô, tôi đảm bảo lần sau không có chuyện này xảy ra nữa, còn về hai bảo vệ này, làm việc không giữ đúng trách nhiệm của mình tôi sẽ kỷ luật rồi đuổi khỏi trường, tôi sẽ tìm người mới tuyệt đối không xảy ra chuyện này nữa.”
“Hiệu trưởng, tổng giám đốc, xin đừng đuổi tôi mà, tôi chỉ là đi vệ sinh không phải tắc trách đâu, các vị đuổi tôi tôi không biết phải lấy tiền đâu nuôi con đi học, xin các vị thương xót.” Bảo vệ phía bên phải nói.
Người bên trái cũng lên tiếng: “Chuyện này là do tôi sai, các vị kỷ luật và đuổi tôi là được, anh Trung không có lỗi gì.”
Sầm Tuệ Nhi nhìn hai người, cô rất tức giận bọn họ tắc trách nhưng cũng không phải không nói lý lẽ, lại bảo: “Tôi không muốn làm lớn chuyện này, chỉ là nhắc nhở các người một chút, một đứa trẻ mất tích là chuyện lớn, không phải ai cũng có thể bình tĩnh khi con bị mất tích.
Các người nếu không muốn gánh chịu hậu quả nghiêm trọng thì làm việc cho nghiêm túc, hãy nhớ nhiệm vụ của mình là gì, đừng có mà lơ là dù chỉ một phút.”
“Vâng, tôi đã biết thưa tiểu thư.” Hai bảo vệ cùng đồng thanh nói.
Sầm Tuệ Nhi lại nghiêm mặt bảo: “Lần này coi như tôi bỏ qua cho các người nhưng tuyệt đối không có lần sau.”
“Dạ, cảm ơn tiểu thư.”
Sầm Tuệ Nhi nói chuyện với bọn họ xong thì ôm Nguyên Khải ra ngoài, vừa vặn gặp Sầm Cảnh Đình đi đến.
Anh hỏi: “Thằng bé làm sao?”
“Bị bạn nói vài câu lại cảm thấy nhớ mẹ nên đã chạy ra ngoài đi tìm, nó khóc rất dữ vừa mới ngủ rồi.” Sầm Tuệ Nhi vừa trần thuật vừa đưa Nguyên Khải vào tay anh.
Sầm Cảnh Đình ôm lấy thằng bé, dư quang còn thấy mí mắt của nó còn dính vài giọt nước mắt.
Anh không hỏi những chuyện sau đó vì anh biết Tuệ Nhi có thể giải quyết nên chỉ đưa thằng bé rời khỏi trường.
Sầm Tuệ Nhi đi bên cạnh không nhịn được nói: “Anh họ, cứ như vậy không phải cách.”
Sầm Cảnh Đình chỉ im lặng không nói, làm sao anh không hiểu chứ, nhưng mà anh còn cách nào sao? Anh không tin Ái Vân đã chết nên chỉ nói với thằng bé cô đang ở nơi xa, đợi một ngày nào đó thích hợp anh sẽ mang cô về.
Thằng bé cứ mang theo niềm tin này mà sống vui vẻ mấy năm nay, bị bạn học nói cũng vô cùng mạnh mẽ chưa khóc lấy một lần, nhưng không hiểu sao thời gian gần đây nó trở nên nhạy cảm hơn.
Khi ra đến xe Sầm Cảnh Đình chợt nói: “Tuệ Nhi, phiền em mấy ngày này ở bên cạnh thằng bé nhiều một chút, chuyện ở công ty em không cần phải bận tâm nữa.”
“Anh họ, em biết rồi, mấy năm nay cực cho anh rồi, chị dâu…” Sầm Tuệ Nhi muốn nói lại thôi, chuyện của chị dâu hai năm nay người trong nhà luôn tránh hỏi đến vì sợ anh kích động, đau lòng.
Cô cũng biết anh họ vẫn còn hy vọng rất nhiều cũng không muốn nói lời dập tắt hy vọng của anh ấy.
Ba người lại lên xe trở về nhà họ Sầm.
Phượng Túy Lâu.
Sầm Hạo Nhiên đưa Liễu Khánh An về nhà vài hôm lại trở về Phượng Túy Lâu, cũng không có ý định ghé qua nhà họ Sầm.
Dương Ái Vân thấy hắn thì hỏi: “Khánh An ở lại nhà mẹ đẻ sao?”
“Ừm, cô ấy dù sao cũng phải trở về nhà.” Sầm Hạo Nhiên gật đầu mặc dù có chút không nỡ.
Dương Ái Vân thấy tâm tình của hắn không đúng nhưng tuyệt nhiên không muốn hỏi nhiều, qua mấy ngày ở Đại Hoa Ngàn cô cũng nhìn ra tấm chân tình của hắn dành cho Liễu Khánh An.
(Đại Hoa Ngàn là đồng hoa dưới thung lũng Sương Mù, nơi mà Đan Phương cứu Dương Ái Vân)
Dương Ái Vân lại hỏi điều mình muốn biết: “Sầm Gia thế nào rồi? Tôi nghe nói Minh Tường đang chèn ép Cảnh Đình.”
“Chuyện này anh họ tôi sẽ giải quyết được chị cần gì bận tâm?” Sầm Hạo Nhiên liếc mắt nhìn cô một cái.
“Dĩ nhiên tôi không quá bận tâm chuyện của công ty, dẫu sao tôi cũng không am hiểu chuyện thương trường, điều tôi quan tâm là mục đích của Minh Tường.
Còn mẹ chồng tôi nữa, không có tin tức gì sao?”
“Nếu chị muốn biết tôi có thể giúp chị tra một chút nhưng sau đó chị tính làm gì?” Sầm Hạo Nhiên ngồi xuống cái ghế bên cạnh hỏi.
“Trước tiên tôi cũng phải biết mục đích của bọn họ mới biết mình nên làm cái gì.
Tôi không tin bà Nhung là mẹ ruột của Cảnh Đình lại có thể hại anh ấy đến mức này, tai nạn hai năm trước có lẽ cũng không phải là ngẫu nhiên.” Dương Ái Vân nghĩ lại tai nạn hai năm trước trong lòng vẫn còn thấy run sợ, nếu anh và cô đều chết không phải nhà họ Sầm và con trai cô sẽ sống trong khống chế của bà Nhung suốt đời sao.
Thế nhưng thật may bọn họ đều còn sống, ông trời đúng là rủ thương người tốt.
“Chị cho rằng bà Nhung không phải mẹ của anh họ sao?” Sầm Hạo Nhiên hỏi.
“Không hẳn, ông nội đã xác định họ là mẹ con rồi tôi cũng không có gì nghi ngờ mối quan hệ này.
Chỉ là thái độ của bà ta với Cảnh Đình và Cảnh Đông quá khác biệt nên tôi mới nghi ngờ mà thôi, có lẽ nào Cảnh Đông…” Dương Ái Vân nói đến đây thì dừng lại.
Sầm Hạo Nhiên lại cười nhạt: “Chị đoán đúng rồi đấy.”
“Ý cậu là gì?” Dương Ái Vân nhìn hắn một cái, người này chắc hẳn đã sớm điều tra được cái gì đó.
“Chị có biết trước khi kết hôn với bác cả tôi bà Nhung đã từng có một người yêu tên Đào Chí Vỹ nhưng hai người không thành đôi vì bác tôi đã cưỡng chế đưa bà Nhung đi, còn cưới bà ta làm vợ.”
“Ừm, chuyện này tôi đã được nghe ông nội nói rồi, bà Nhung hình như rất hận ba chồng tôi, kéo theo đó cũng hận cả Cảnh Đình nhưng với Cảnh Đông thì lại khác.” Dương Ái Vân nhíu mày nói.
Sầm Hạo Nhiên cầm cốc trà lên cười nói: “Đây chính là vấn đề cần phải suy xét.”
“Cậu đã điều tra được cái gì sao?” Dương Ái Vân đoán Sầm Hạo Nhiên đã tìm ra cái gì mới nói như vậy.
“Trước tiên chị xem cái này đi.” Sầm Hạo Nhiên lấy ra một tờ giấy đẩy về phía cô.
Dương Ái Vân nghi hoặc cầm lên xem, vừa nhìn hai mắt đã trợ ngược: “Đây, đây là…”
Cô nuốt nước miếng lại hỏi: “Kết quả này đúng chứ?”
“Không sai đâu.” Sầm Hạo Nhiên khẳng định.
Lúc này Dương Ái Vân đã hiểu vì sao bà Nhung đối xử khác biệt với hai đứa con trai của mình.
Còn một vấn đề nữa cô chưa hiểu nên hỏi tiếp: “Vậy bà Nhung và Minh Tường muốn đạp đổ Sầm Gia là để trả thù sao? Hay muốn độc chiếm tài sản nhà họ Sầm?”
“Dù mục đích là gì cũng không quan trọng, vấn đề là anh họ tôi vẫn còn chưa tìm ra chứng cứ tố tội Minh Tường, con người này làm việc kín kẽ lại xử lý mọi chuyện gọn gàng, hai năm nay đúng là làm khó anh ta.” Sầm Hạo Nhiên gõ ngón tay vào chén trà thản nhiên nói.
Dương Ái Vân không biết hai năm qua anh vất vả thế nào, cô suy nghĩ một chút lại nói: “Hạo Nhiên, tôi nhờ cậu điều tra thông tin về Minh Tường giúp tôi.”
“Chị muốn giúp sức cho anh họ tôi sao?” Sầm Hạo Nhiên không đoán cũng biết.
Dương Ái Vân đúng là có ý này, trước khi cô chết chí ít cũng nên làm cái gì đó giúp anh.
Nghĩ đến việc thời gian càng lúc trôi qua càng nhanh cô lại thấy lòng mình như muốn nghẹn lại.
Sầm Hạo Nhiên lại nói một câu: “Sư phụ đang đi tìm thuốc rồi.”
“Ừm, tôi biết sư phụ đang cố gắng hết sức vì tôi.” Dương Ái Vân vẫn luôn biết điều này nhưng cô cũng đặt quá nhiều hy vọng..