Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 214: C214: Xoay chuyển tình thế




Sầm Cảnh Đình khoác lên người bộ âu phục màu đen với khí thế ngút trời khiến người ta phải run sợ. Vẻ mặt ai nấy cũng trợn to sững sờ, căn phòng phút chốc lặng thinh không một tiếng động.

“Anh họ.”

“Anh hai.”

Hai giọng nói đầu tiên thốt lên từ vị trí tổng giám đốc và giám đốc điều hành. Âm điệu của cả hai đều không giấu được sự vui mừng hoan hỷ.

Sầm Cảnh Đình từng bước tiến về phía Minh Tường đang đứng, ông ta nhìn thấy anh vẫn còn chưa định hình được sự việc, dường như không tưởng tượng được anh vẫn còn sống, quan trọng là đang hiện diện ngay trước mặt ông ta.

“Minh Tường, lâu rồi không gặp, xem ra ông sống thật tự tại.” Sầm Cảnh Đình lành lạnh nói ra câu đầu tiên.

Đám vệ sĩ theo anh lần lượt đứng nghiêm trang quanh phòng, đột nhiên có nhiều người khiến căn phòng trở lên áp lực bộn bề.

Nghe được giọng nói của anh Minh Tường như được thức tỉnh, ông ta đối diện với Sầm Cảnh Đình đôi mắt kinh ngạc dần chuyển thành sâu thẳm, lại nở nụ cười nói: “Đình thiếu, thật may mắn cậu vẫn còn sống, chào mừng cậu quay trở lại.”

“Còn ông, cút khỏi đây được rồi.” Sầm Cảnh Đình dứt khoát nói, ánh mắt thâm trầm đến cùng cực.

Bốn mắt phút chốc nhìn nhau, không ai chừa đường sống cho ai.


Minh Tường bỗng cười nhạt: “Cậu vừa về còn không biết hiện tại tôi chính là tổng giám đốc của Sầm Gia.”

“Ai nói, tôi mới là tổng giám đốc Sầm Gia và bây giờ tôi sẽ chuyển hết cổ phần của mình cho anh hai, ông không còn quyền gì ở đây nữa.” Sầm Cảnh Đông đứng bật dậy tức giận nói, sự trở lại của Sầm Cảnh Đình đã giúp cậu có thêm can đảm chống đối lại Minh Tường, bao lâu qua bị ông ta điều khiển cậu vẫn chưa có cơ hội bật lại.

Minh Tường nghe cậu nói lại bình thản bảo: “Cảnh Đông à, con thật quá ngây thơ, bản chuyển nhượng cổ phần kia của con chỉ là bản giả để ta tạm đối phó đám người này mà thôi, bản chính thức ghi rõ cổ phần được chuyển cho ta, cho nên tổng giám đốc chân chính là ta mới đúng.”

“Ông, ông thật trơ trẽn.” Sầm Cảnh Đông là một người non nớt không hiểu gì về cuộc chiến thương trường, cho nên hoàn toàn không lường trước được chuyện này.

Sầm Cảnh Đình thấy ông ta dương dương tự đắc như phần thắng ở trong tay cười lạnh nói: “Bản chuyển nhượng mà ông nói là cái này sao?”

Khải Nam đứng bên cạnh đưa cho anh một bản tài liệu, Sầm Cảnh Đình ném thẳng lên bàn, Minh Tường vừa nhìn sắc mặt lập tức thay đổi cầm bản chuyển nhượng lên.

“Cái này, làm sao có thể, cậu, từ khi nào mà…”

Trong bản chuyển nhượng không có tên của Minh Tường mà là tên của Sầm Cảnh Đông. Lúc trước ông ta đã sửa thành tên mình cất giấu cẩn thận trong phòng riêng để chờ ngày lấy ra. Thế nhưng chưa kịp lấy thì Sầm Cảnh Đình đã đi trước một bước trộm lấy bản chuyển nhượng, lại dùng kế của ông ta trả cho ông ta.

Tên có thể làm giả nhưng con dấu chủ tịch thì không thể, cho nên bản chuyển nhượng này đã chặt đứt tính toán tiếp theo của ông ta.

Sầm Cảnh Đình trở về quá bất ngờ ông ta không có kế sách đối phó tức thì, chỉ biết ngơ ra giữa phòng như thiên lôi giáng xuống đầu.


Sầm Cảnh Đình nghiễm nhiên ngồi vào ghế chủ trì bên cạnh Sầm Cảnh Đồng. Rõ ràng Sầm Cảnh Đông mới là người đứng đầu Sầm Gia nhưng lại chỉ như con rối ngồi một chỗ, mọi sự tình đều do Minh Tường làm chủ. Nay anh đã trở về lại nắm trong tay 45% cổ phần cho nên anh hoàn toàn có thể ngồi vào cái ghế này.

Sầm Cảnh Đình nhìn xuống toàn thể mọi người dõng dạc nói: “Sầm Cảnh Đình tôi tuyên bố, từ hôm nay trở đi tôi sẽ chính thức là chủ tịch của Sầm Gia, những người không liên quan tất cả đuổi ra ngoài, không chừa một người.”

Dứt lời anh lại ra lệnh: “Khải Nam, Phong Đại, làm việc đi.”

Bọn họ nghe lệnh anh vui vẻ đi đến chỗ vài người phía dưới, Phong Đại đến chỗ một người giữ vị trí giám đốc chi nhánh không khách khí nói: “Người anh em, tự đứng dậy hay để ông đây ra tay.”

Tên kia còn trẻ tuổi nên đầy tham vọng, hắn không cam nói: “Tôi là giám đốc được chính tổng giám đốc bổ nhiệm, các người không thể đuổi tôi.”

“Ái chà, còn ngoan cố à, vậy đừng trách ông đây không khách khí.” Phong Đại dứt lời lập tức khiêng người lên như khiêng bao tải, sau đó ném thẳng ra bên ngoài rồinói với đám vệ sĩ ngoài đó: “Thu dọn hết đống rác này đi.”

“Vâng, anh Đại.”

Đám vệ sĩ làm việc vô cùng nhanh nhẹn, mấy người kia không kịp phản kháng đã bị đưa đi. Lại nói người bị đuổi đa số là người của Minh Tường đưa vào. Từ ngày lấy danh là quản lý của tổng giám đốc ông ta đã tìm cớ đuổi hết người của Sầm Cảnh Đình đưa người của mình vào.

Nay anh đã trở về những người này không cần thiết phải ở đây nữa, Minh Tường còn bị đuổi huống chi là bọn họ.


Nhìn người của ông ta chỉ trong năm phút bị đưa đi không sót một người, đám người Sầm Thanh Phong vô cùng hả hê, hắn lại thở nhẹ một tiếng, anh họ còn sống Sầm Gia coi như được cứu rồi, hắn cũng không cần phải đau đầu nghĩ cách nữa.

Sắc mặt của Minh Tường càng thêm âm trầm. Mọi tính toán của ông ta vô cùng hoàn hảo lại không tính đến việc Sầm Cảnh Đình còn sống quay trở lại.

Khốn kiếp!

Phong Đại nhìn ông ta hất cằm nói: “Lão già ông còn không cút là muốn để tôi mời ông đi sao?”

Minh Tường nghe vậy hừ nhẹ một tiếng: “Đình thiếu, ông trời đúng là chiếu cố cậu, tôi coi như đã tính sai một bước, thế nhưng sự tình hôm nay chưa dừng ở đây đâu, chưa đến phút cuối thì không biết ai là vua ai là giặc.”

Minh Tường dứt lời thì xoay người rời đi, vừa ra ngoài ông ta lập tức gọi điện cho bà Nhung, âm trầm nói: “Con trai em còn sống quay lại rồi.”

“Anh nói ai cơ, Cảnh Đình sao?” Bà Nhung đang chuẩn bị ra ngoài nghe thấy lời này thì sững cả người.

“Đúng vậy, nó đã đến công ty đuổi anh cùng người của anh.”

Bà Nhung chưa định hình được tin tức ông nói lại nghe điều này hai mắt trợn to: “Sao có thể chứ, dù gì anh cũng có cổ phần trong tay nó có về cũng không có quyền đuổi anh đi mới đúng.”

“Chúng ta bị nó chơi rồi, em còn nhớ đêm hôm trước nhà họ Sầm bị cúp điện đột ngột không? Có lẽ nó đã nhân cơ hội đó lấy đi bản chuyển nhượng anh cất giấu, bản in lẫn bản giấy đều trong tay nó.” Minh Tường trầm giọng nói, lúc đó ông ta lại không cảnh giác nên không kiểm tra lại.

Bà Nhung càng nghe càng sốc: “Sao, sao có thể như vậy, nó rõ ràng đã chết làm sao…”

“Kim Nhung, bây giờ không phải lúc chúng ta suy xét đến chuyện vì sao nó còn sống, em nghe anh nói đây, em hãy đến chỗ ông già, sau đó…” Minh Tường nói vài lời phân phó cho bà Nhung đi làm.


Bên kia bà ta nghe xong lục trong tủ lấy một cái bọc sau đó đi đến biệt thự trung tâm, bộ dạng vội vàng, hấp tấp.

Trong phòng họp, tất cả mọi người còn lại đều tỏ lòng vui sướng khi Sầm Cảnh Đình còn sống, bọn họ lại luân phiên nhau nói về tình hình của công ty cho anh nghe.

Cuối cùng giám đốc Son nói: “Phó chủ tịch, à không, chủ tịch, tài nguyên và khách hàng của công ty đều bị Minh Tường nẫng tay trên lấy về công ty mình, Sầm Gia bây giờ vô cùng khó khăn, bao nhiêu dự án chúng tôi đưa ra đều bị Minh Tường bác bỏ hoặc ém xuống, hắn cố tình chúng tôi đều biết nhưng không thể nào ngăn cản.”

Giám đốc Son dứt lời Sầm Thanh Phong cũng lên tiếng: “Anh họ, em xin lỗi anh và nhà họ Sầm, em đã không đủ bản lĩnh để bảo vệ công ty.”

“Anh hai, em cũng xin lỗi, em, em cũng thật vô dụng, tụi em đều bị ông Tường khống chế, chèn ép, em lại không biết gì về kinh doanh nên, nên…”

“Thanh Phong, Cảnh Đông, vất vả cho các cậu rồi.” Sầm Cảnh Đình lên tiếng ngắt lại em trai cùng em họ mình. Bọn họ đã cố gắng hết sức bảo vệ Sầm Gia anh lấy gì mà nhận lời xin lỗi của bọn họ.

Anh lại nói: “Các cậu cứ nghỉ ngơi đi phần còn lại để anh.”

Nghe được lời này Sầm Thanh Phong như trút được gánh nặng nói: “Vậy em sẽ chuyển cổ phần đang nắm cho anh, chuyện công ty tuy em không quá rành nhưng vẫn có thể hỗ trợ, anh muốn em giúp gì cứ nói.”

“Thanh Phong, cậu cứ trở về là mình đi, thời gian qua làm khó cậu rồi, sứ mệnh của cậu không phải ở Sầm Gia, bệnh viện và bệnh nhân còn đang chờ cậu.” Sầm Cảnh Đình nói, anh biết thời gian qua Sầm Thanh Phong đã vứt bỏ công việc và nhiệt huyết của mình để chống trụ Sầm Gia, bây giờ anh đã về nên để người quay về với lý tưởng của mình rồi.

Sầm Thanh Phong nghe vậy vô cùng cảm động.

Cuối cùng Sầm Cảnh Đình chủ trì tiếp cuộc họp này, ban xuống một số quyết định để lập lại trật tự của Sầm Gia.