Hoa Uyên Sơn - Biệt thự tư nhân của Sầm Hạo Nhiên.
“Đùng… Đoàng…”
Lúc này khắp biệt thự đều bị một nhóm người cầm súng bao vây, đã có không ít tiếng súng vang lên ầm ĩ, vô cùng rối loạn.
Sầm Hạo Nhiên ôm theo Liễu Khánh An chạy dọc theo suối nước nóng đằng sau biệt thự, đến một tảng đá lớn hắn đặt cô xuống cởi áo sơ mi của mình ra khoác lên người cho cô.
Lúc này trên người Liễu Khánh An chỉ có duy nhất một bộ bikini mà thôi.
Sau khi cài nút áo xong hắn lại nói: “Ở yên đây, đừng đi đâu cả.”
Dứt lời Sầm Hạo Nhiên nhìn tình thế muốn rời đi thì cánh tay bị Liễu Khánh An kéo lại: “Sầm Hạo Nhiên, anh đi đâu đừng để tôi một mình.”
“Tôi đi xử lý một chút rồi sẽ quay lại, ngoan, sẽ không có việc gì đâu.” Sầm Hạo Nhiên coi như an ủi cô.
Liễu Khánh An cũng hiểu tình hình lúc này cô mím môi hỏi: “Anh sẽ không gặp nguy hiểm chứ?”
“Lo cho tôi sao?” Sầm Hạo Nhiên nhếch môi hỏi, cảm giác được người khác quan tâm đúng là không tệ chút nào.
“Ừm.” Liễu Khánh An cũng không dối lòng, nhưng có chút giận vì giờ phút này hắn còn có thể cười.
Thật đáng ghét!
Sầm Hạo Nhiên dĩ nhiên không có tâm tình vui vẻ lâu, bởi vì hắn đã nghe thấy tiếng súng rất gần ở đây, lại nhìn người con gái bảo: “Yên tâm, tôi lo liệu được, nhanh thôi tôi sẽ tới tìm em.”
Trước khi đi Sầm Hạo Nhiên lại hôn trán cô một cái, Liễu Khánh An không biết chuyện gì đang xảy ra, cô đang ngâm mình trong suối nước nóng thì nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài, sau đó có đám người áo đen cầm súng xông vào, đúng lúc Ái Vân gọi điện cô đã không nhịn được kêu cứu nhưng chưa kịp nói nhiều đã bị bắn rơi điện thoại, xém chút nữa cũng bị bắn trúng may mắn Sầm Hạo Nhiên chạy tới kịp lúc mới không việc gì.
Cô nhìn hắn đôi mắt sợ hãi nhưng vẫn kiên cường nói: “Sầm Hạo Nhiên, tôi chờ anh, nhớ quay lại.
Còn nữa, đừng để bị thương.”
Nghe lời này Sầm Hạo Nhiên hơi sửng sốt lại chỉ có thể nói một câu: “Thật ngốc.” Hắn biết làm sao với cô gái này đây?
Sầm Hạo Nhiên không thể nán lại lâu, giao phó với Liễu Khánh An vài câu xong thì rời đi, trên tay đã cầm sẵn khẩu súng lục màu bạc.
Chỉ còn lại một mình Liễu Khánh An, cô đứng trong suối nước nóng nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo, bên tai vẫn văng vẳng tiếng súng, cùng vài tiếng la hét thất thanh.
Liễu Khánh An không nhịn được ngồi thụp xuống nước, sóng nước có chút lay động, cô không hề hay biết bên này có hai tên áo đen đang dò la ở đây.
Thấy dưới nước có động tĩnh một tên nói: “Hình như bên này có người, nào, để tao xem kẻ nào ở bên này.”
Giọng nói của người đàn ông gần sát bên tai Liễu Khánh An, cô theo bản năng lấy tay bịt miệng để không phát ra tiếng, thân hình bắt đầu run rẩy.
Lúc này bước chân của hai người đàn ông cũng càng lúc càng tiến lại gần, Liễu Khánh An không biết làm sao chỉ có thể ôm thân mình.
Trong đầu thầm nói đừng có tới đây.
Thế nhưng sự việc luôn không như người mong muốn, đột nhiên một giọng cười ha hả vang lên: “Tao tưởng là ai, hóa ra là con nhỏ tình nhân của thằng khốn đó, xem này, nó chẳng mặc gì ngoài bikini, chà chà, cô em tính quyến rũ bọn anh sao? Được thôi, vậy để bọn anh phục vụ cô em hết mình.
Người anh em, tao với mày cùng hưởng phúc thôi.”
Liễu Khánh An nghe thấy lời nói ghê tởm của hai tên trước mắt thì tức giận nói: “Các người mau cút đi, đừng có đến gần tôi.”
“Thế sao được, cô em có thân hình nóng bỏng như vậy bọn anh phải thưởng thức chút chứ.” Nói rồi hắn nhảy xuống dưới làm nước văng tung tóe, rồi từng bước tiến về phía Liễu Khánh An.
Cô càng lúc càng thêm sợ hãi hét lên: “Tránh ra, đừng có đến dây, Hạo Nhiên, Sầm Hạo Nhiên, cứu, cứu… Á.”
“Xoẹt…” Liễu Khánh An chưa kịp kêu cứu thì bị một bàn tay bịt miệng, chiếc áo sơ mi cũng bị người đàn ông xé ra.
Bên này Dương Ái Vân đã nhận được báo cáo từ Phong Đại mới biết Liễu Khánh An đang ở đảo Jeju cùng với Sầm Hạo Nhiên, cô không biết vì sao hai người này ở cùng nhau, Khánh An cũng không nói gì với cô.
Cho nên Dương Ái Vân chỉ có thể gọi điện cho Sầm Hạo Nhiên, thế nhưng hiển nhiên không ai bắt máy.
Cô lại hỏi: “Bên đó có xảy ra chuyện gì không?”
“Tình hình bên đó tôi chưa xác định được, còn phải cho người tra thêm, dẫu sao Nhiên thiếu làm việc cũng khá kín kẽ không cho ai tra hành tung của mình nên có chút khó.” Phong Đại ngại ngùng nói.
Dương Ái Vân nghe vậy trong lòng càng thêm lo lắng: “Sầm Hạo Nhiên là con người thế nào?”
Đây là lần đầu tiên cô hỏi về người này, cô cứ cảm thấy con người hắn như một con số bí ẩn không tài nào tìm ra, mỗi lần nói chuyện đều khiến người ta bất an, khó chịu.
Cũng chính vì vậy mà cô không muốn Khánh An qua lại với người này quá nhiều, nhưng cố tình sự việc lại vượt xa suy nghĩ của cô.
Phong Đại nghe cô hỏi thì nói: “Nhiên thiếu có thể nói là một người khó đoán trong nhà họ Sầm, ban đầu tôi cho rằng anh ta cũng muốn vị trí gia chủ và tổng giám đốc của Sầm Gia nên để ý nhất cử nhất động.
Thế nhưng cuối cùng anh ta lại khiến cho tôi có chút bất ngờ.”
“Có gì bất ngờ?” Dương Ái Vân tò mò.
Phong Đại lại tiếp lời: “Đáng lẽ ra anh ta có thể dùng chút thủ đoạn để lên vị trí tổng giám đốc, với khả năng của mình anh ta cũng có thể khiến Sầm Gia đi lên không thua kém gì thiếu gia nhưng dường như Nhiên thiếu lại không hành động như vậy.
Mấy vị giám đốc theo anh ta cũng đang sốt ruột vì hành động không rõ ràng này.”
“Xem ra con người này không đơn giản, vậy cậu ta có thân phận bí mật gì không? Chẳng hạn như Đình vậy?” Dương Ái Vân nghi hoặc, Sầm Cảnh Đình có thể là anh cả của Bạch Long vậy Sầm Hạo Nhiên cũng rất có thể ở trong một tổ chức ngầm nào đó mà không ai biết đến.
Phong Đại không chút do dự trả lời: “Không đâu, thiếu phu nhân có thể không biết Bạch Long đứng đầu các tổ chức ngầm trong nước, dường như không có tổ chức nào vượt qua, bọn họ chúng tôi đều biết toàn bộ, thế nhưng Nhiên thiếu không thuộc một tổ chức nào trong đây cả.”
Dương Ái Vân cũng không nghĩ Bạch Long lại là tổ chức đứng đầu, cô chỉ nghĩ nó đơn thuần là huận thuẫn của Sầm Cảnh Đình khi cần, xem ra cô suy nghĩ đơn giản rồi.
“Vậy cậu ta có thù hằn gì với bên ngoài không?” Cô lại nghĩ sang hướng khác, không có trong tổ chức vậy thì thù hằn hẳn là có.
“Đời tư của Nhiên thiếu thì tôi không rành lắm.
Nhưng mà gần đây anh ta có chút khả nghi.”
“Thế nào?”
“Dạo gần đây có một nơi tên Phượng Túy Lâu mà Nhiên thiếu hay lui tới, theo như tôi điều tra được thì nơi này là trá hình của sòng bạc nhưng cũng có nhiều hoạt động kinh doanh khác, bao gồm đấu giá.
Rất nhiều người có tiền thường xuyên đến đây, tôi cũng đã đến thử vài lần, nó khác xa so với những sòng bạc tầm thường, ngay cả Mắt Ưng cũng không bì nổi.” Phong Đại có vẻ sốt sắng khi nhắc đến nơi này.
Dương Ái Vân nghe xong cái tên cũng lẩm bẩm trong miệng một hồi, lại cảm thấy có chút quen quen.
Thế nhưng cô cũng không có thời gian nghĩ quá nhiều về nó lại bảo: “Phong Đại, vậy cậu tiếp tục xem tình hình bên đó giúp tôi, có tin của Khánh An thì báo tôi ngay.”
Cô không quan tâm Sầm Hạo Nhiên thế nào cô chỉ quan tâm Khánh An.
“Vâng, thiếu phu nhân.” Phong Đại rời đi thì Sầm Cảnh Đình cũng trở về.
Anh nhìn thấy cô ngơ ngẩn trên giường thì hỏi: “Ái Vân, em làm sao vậy, có chỗ nào không khỏe sao?”
Giọng nói trầm ấm truyền vào bên tai khiến Dương Ái Vân bừng tỉnh, cô nhìn anh mỉm cười nhưng lại có chút gượng gạo.
“Anh về rồi sao? Mọi chuyện có tốt không? Em đã nghe tin tức rồi.”
“Em không cần bận tâm chuyện này, có anh đây mọi chuyện luôn ổn thỏa, ngược lại là em đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Ừm, có chút chuyện, Khánh An có khả năng gặp chuyện rồi nhưng em lại không biết cậu ấy xảy ra chuyện gì, gọi điện không được Phong Đại điều tra cũng chưa có kết quả gì.” Dương Ái Vân nói ra lo lắng trong lòng với anh.
Sầm Cảnh Đình thấy cô bất an như vậy lại bảo: “Yên tâm đi, anh sẽ kêu vài người nữa điều tra, sẽ không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng mà cậu ấy đang ở cùng Sầm Hạo Nhiên, hơn nữa em còn nghe thấy tiếng súng, sao có thể không có chuyện gì được, Cảnh Đình, anh nói xem Sầm Hạo Nhiên rốt cuộc đang làm cái quái gì?” Dương Ái Vân vì sốt ruột mà không suy nghĩ được nhiều, cô cứ rối tung cả lên.
Sắc mặt của Sầm Cảnh Đình cũng hơi âm trầm, đến tận lúc này anh cũng không hiểu ý định của Sầm Hạo Nhiên là gì, muốn đưa Ái Vân đi lại còn dây dưa với bạn của Ái Vân, Sầm Hạo Nhiên này rốt cuộc có mưu tính gì?
Thế nhưng mặc kệ thế nào anh cũng không để hắn đụng chạm đến vợ con mình, Sầm Cảnh Đình lại nhìn cô bảo: “Ái Vân, đừng gấp, em đang mang thai nên giữ tâm tình tốt nhất mới được, chuyện này cứ giao cho anh, được không?”
“Vâng.” Có anh bên cạnh Dương Ái Vân cũng an tâm phần nào.
Lúc này ở Hoa Uyên Sơn cuộc chiến đẫm máu cũng kết thúc Sầm Hạo Nhiên quay trở lại suối nước nóng để tìm Liễu Khánh An nhưng hiển nhiên không thấy cô đâu, ngược lại chỉ nhìn thấy một màu đỏ tươi cùng hai tên áo đen dính máu nằm trên đất.
Sầm Hạo Nhiên cảm thấy lồ ng ngực mình như muốn nổ tức, cả người toát ra khí lạnh, lần đầu tiên điên cuồng kêu tên một người.
“Khánh An, Liễu Khánh An.”.