Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 173: 173: Từ Giờ Con Không Có Mẹ Nữa





Không khí trong căn phòng trùng hẳn xuống, bà Nhung cho rằng điều mình nói là hợp tình hợp lý, lâu nay bà ta luôn biết Sầm Cảnh Đình luôn trông mong đến tình thương của bà ta lại không được, cho nên mới tự tin nói ra điều kiện này.
Dương Ái Vân cảm nhận được cơ thể của Sầm Cảnh Đình có chút run rẩy, anh im lặng không nói gì nhưng cô biết anh đã tổn thương sâu sắc.

Đôi khi một câu nói cũng đã đủ để gi ết chết một người, bà Nhung lại năm lần bảy lượt nói ra lời cay độc, nhẫn tâm, cho dù Sầm Cảnh Đình có mạnh mẽ hơn nữa cũng khó lòng chịu được.
Cô nắm chặt tay anh lại nhìn người phụ nữ ăn mặc cao quý ngút ngàn nhưng ánh mắt lại châm chọc mỉa mai hỏi: “Mẹ, rốt cuộc thì Cảnh Đình có phải con của mẹ không?”
Nghe câu hỏi này bà Nhung hơi chấn động lại cay nghiệt nói: “Dương Ái Vân, ở đây không có chỗ cho cô nói chuyện, Cảnh Đình không phải con của tôi thì con của ai, cô tốt nhất ngậm miệng lại, đừng chia rẽ mẹ con tôi, từ ngày cô vào là cái nhà này loạn lên, đứa con trai nào của tôi cô cũng dụ dỗ cho được, cô đúng là không có liêm sỉ.”
“Con chỉ hỏi một câu thôi Cảnh Đình làm cái gì sai khiến mẹ đối xử với anh ấy như vậy? Hừ, ai nhìn vào còn tưởng anh ấy chỉ là con ghẻ của mẹ.” Dương Ái Vân cười mỉa một tiếng.
Bà Nhung có chút chết lặng lại buông lời châm chọc: “Dương Ái Vân, sao cô không nói mẹ mình ấy, bà ta cũng là mẹ ruột của cô đúng không? Nhưng bà ta có xem cô là con gái không?”
Bà Nhung châm chọc người khác lại không biết mình đang nói cái gì, Dương Ái Vân cười lạnh: “Ý mẹ là gì vậy? Mẹ đang muốn nói với con mẹ và cả mẹ ruột của con là cùng một người, không quan tâm gì đến con của mình, chỉ biết lợi ích của bản thân thôi đúng không? Phải, mẹ ruột con không tốt đẹp nhưng mẹ cũng chẳng hơn kém gì bà ấy.

Con và Cảnh Đình chỉ mong chút tình thương của người mẹ nhưng xem ra trong mắt các người chúng con giống như tôm tép không đáng để mẹ mình để trong mắt.


Khi cần thì đưa ra điều kiện, không cần thì vứt bỏ một xó, mặc kệ sống chết.”
“Cô đủ rồi đó Dương Ái Vân, có con dâu nào lại cãi mẹ chồng nhem nhẻm như cô không, nếu ba chồng tôi không bảo vệ cô thì cô có thể đứng trong căn nhà này sao?” Bà Nhung bị cô chỉ trích đến đỏ mặt.
“Mẹ thôi đi, đừng có đụng đến vợ con.” Sầm Cảnh Đình chết lặng một hồi cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nói trầm khàn lạnh lùng.
Bà Nhung không ngờ anh lại lên tiếng lúc này, hừ lạnh: “Cảnh Đình, con lại còn bảo vệ nó sao? Không thấy từ nãy đến giờ nó hỗn với mẹ à?”
“Con chỉ biết cô ấy đang quan tâm mà thôi.

Còn mẹ, chút tình thương mà mẹ nói con cũng không hiếm lạ, mẹ cứ cất giữ cho người con mẹ thương yêu đi, từ giờ đừng có nói điều kiện gì với con, mẹ không xứng.” Sầm Cảnh Đình có chút trào phúng, đúng là anh trông chờ tình thương của bà ấy nhưng không phải là loại bố thí này.
Dứt lời anh cùng Dương Ái Vân đi lên cầu thang, được ba bậc thì người phía sau quát lên: “Sầm Cảnh Đình, con nói mẹ không xứng là ý gì hả?”
Bước chân của hai người khựng lại, Sầm Cảnh Đình không quay người chỉ đứng trên cầu thang mà nói: “Con nói chưa đủ rõ sao, vậy để con nói thẳng, từ giây phút này trở đi Sầm Cảnh Đình con coi như không có mẹ.

Cho nên sau này mẹ không có tư cách xen vào chuyện của con, cũng không có tư cách chỉ trích Ái Vân, nếu mẹ còn gây hiềm khích với cô ấy con chỉ có thể đưa mẹ ra khỏi nhà họ Sầm.”

Sầm Cảnh Đình nói xong lời cần nói thì tiếp tục đưa Dương Ái Vân đi mặc kệ bà Nhung trố hai mắt nhìn theo, thân hình của bà ta xém chút đứng không vững, miệng lắp bắp: “Con, con lại dám nói vậy với mẹ.

Không, không thể nào…”
“Bà chủ.” Bà Minh đứng ở bên cạnh muốn đi đến đỡ người thì bà Nhung hét lên: “Sầm Cảnh Đình, con đứng đó cho mẹ, con dám đối xử với mẹ như vậy sao? Mẹ là mẹ của con đấy, đứa con bất hiếu này, con thử đuổi mẹ mà xem.”
Bà Nhung nói gì Sầm Cảnh Đình và Dương Ái Vân cũng không nghe thấy, bọn họ đã đi đến phòng của mình.
Chỉ có Sầm Cảnh Đông đứng nhìn mẹ mình trong chết lặng, cậu cũng không rõ anh có phải là con của mẹ không mà hết lần này đến lần khác mẹ lại đối xử với anh như vậy.
Trên phòng Sầm Cảnh Đình gục trên vai Dương Ái Vân, cô biết lòng anh đang rất khó chịu nhưng không khuyên bảo điều gì cả chỉ yên lặng ôm anh.
“Ái Vân.” Một hồi lâu anh mới gọi tên cô.
Dương Ái Vân nhỏ nhẹ nói: “Em đây.”
“Anh không muốn chờ đợi nữa, anh mệt rồi, từ giờ anh chỉ có em thôi, đừng bỏ anh, đừng không quan tâm đ ến anh được không?” Sầm Cảnh Đình khàn giọng hỏi, từ từ ngước mặt lên nhìn cô, chiếc kính của anh đã được tháo xuống, trong phòng cũng chỉ để đèn ngủ nên không ảnh hưởng quá nhiều đến tầm nhìn của anh.
Cô nhìn người đàn ông trước mắt, bình thường đôi mắt anh không có cảm xúc gì nhưng lúc này lại hiện lên vẻ chua chát, đau xót giống như đứa bé nhỏ bị vứt bỏ giữa đường không ai ngó ngàng tới.

Dương Ái Vân chạm vào má anh, dịu dàng nói: “Sao em có thể không quan tâm anh chứ, lúc nào em cũng đặt anh ở vị trí quan trọng nhất, cho nên anh không cần lo lắng điều này, mệt mỏi quá thì cứ dựa vào em là được, trước mặt em không cần phải chịu đựng, muốn cười cứ cười, muốn khóc cứ khóc, em đều ở bên cạnh anh, không rời không bỏ.”
Cô dùng sự chân thành nhất của mình xoa dịu anh, đây cũng không phải lời an ủi nhất thời, nó giống như một lời đảm bảo về tương lai của hai người.
Sầm Cảnh Đình nghe được những lời này không thể khắc chế bản thân mình, anh ôm ngược lấy cô hôn lên môi cô một cách nồng nàn, da diết, nụ hôn không quá cuồng nhiệt nhưng có sự luyến tiếc, dây dưa, đời này của anh không muốn rời xa cô.
Biệt thự phía Bắc.
“Hạo Nhiên, con nói cho mẹ biết rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy hả? Sầm Cảnh Đình quay lại thì con muốn nghỉ là sao? Con muốn tập đoàn Sầm Gia cứ thế quay trở lại trong tay nó sao?” Bà Liên điên đầu liên tục chất vấn con trai.
Sầm Hạo Nhiên ngồi trên ghế, tư thế dưng dưng khiến bà Liên càng thêm nóng ruột, hắn dường như không để lời mẹ mình trong lòng, chỉ bảo: “Con tự có tính toán.”
“Tính toán, tính toán cải gì, con nói mẹ nghe?”
“Mẹ cứ làm phu nhân của mẹ là được những chuyện còn lại không cần bận tâm.” Sầm Hạo Nhiên cuối cùng cũng nhìn mẹ mình một lần.
Bà Liên làm sao có thể ngồi yên lại bảo: “Con nói vậy mà được sao? Mẹ là vì ai hả? Lần trước thua bởi Tuệ Nhi cũng thôi đi, cả mấy tháng trời con lại vẫn ám binh bất động còn điều chú Lam đi, mẹ thật không hiểu con đang nghĩ gì.”
“Con nghĩ gì mẹ mãi mãi không thể hiểu.” Sầm Hạo Nhiên đứng dậy, không muốn nói nhiều.
“Con đi đâu?” Bà Liên thấy hắn sắp đi vội nói, chuyện còn chưa nói xong vậy mà thằng bé này dám phớt lờ bà như vậy.
Sầm Hạo Nhiên không trả lời mà một mạch rời khỏi biệt thự, hắn muốn đi chứng thực một điều nên tạm thời không muốn quan tâm đ ến chuyện này nữa.
Bên phía này bà Lê cũng vì con gái mà thấp thỏm toan tính: “Tuệ Nhi, con nói xem ông nội con sẽ cho Sầm Cảnh Đình chức vụ gì đây? Không phải là trao chức chủ tịch cho nó luôn chứ? Như vậy chúng ta khổ cực bao lâu sẽ thành công cốc sao?”

Sầm Tuệ Nhi ngược lại không lo lắng chuyện này mà thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng với lo lắng của mẹ mình cô lại đau đầu nói: “Con leo đến chức này coi như là đã tận lực, mẹ còn muốn con thế nào?”
“Thế nào là thế nào, tổng giám đốc cũng đâu bằng chủ tịch, con…”
“Con biết mẹ muốn nói gì, nhưng mà chúng ta bây giờ thân cô thế cô, con ngồi ở chức tổng giám đốc cũng không dễ dàng gì, huống chi hiện tại công ty cũng đang rối loạn, con chỉ có thể tận lực thôi.” Sầm Tuệ Nhi ngăn lời mẹ mình, cô không quá tham vọng nhưng mẹ cô lại khác.
“Công ty lại có chuyện gì sao? Không phải con bảo với mẹ chuyện của Nam Sơn được giải quyết rồi sao?”
Sầm Tuệ Nhi lắc đầu: “Không phải chuyện của Nam Sơn.”
“Vậy là chuyện gì?”
“Gần đây có một tập đoàn đang nổi lên, không biết họ dùng cách gì lại có được 5% cổ phần của Sầm Gia trở thành một cổ đông nhỏ, tên này từ khi vào công ty lại làm mọi chuyện rối tung rối mù, khiến ông nội vô cùng đau đầu.” Sầm Tuệ Nhi thở dài nói, hình như từ lúc cô lên chức chưa có ngày nào yên ổn.
Bà Liên có chút ngỡ ngàng: “Sao lại có chuyện này, tập đoàn đó ở đâu mà ra?”
“Thôi, mẹ không cần quan tâm đâu, mẹ để con nghỉ ngơi một chút, mai có cuộc họp cổ đông vào sáng sớm.” Sầm Tuệ Nhi không muốn dài dòng với mẹ mình, những gì bà ấy muốn cô sợ là không đạt được.
Bà Liên tuy nóng ruột nhưng thấy con gái như vậy cũng đành thôi, lúc này Sầm Cảnh Minh lại đưa vợ mình bước vào, nhìn đứa con này bà càng thêm ảo não, con trai người ta thì leo lên đến đâu rồi con trai bà lại cứ thích làm một tay bác sĩ quèn, như vậy làm sao khá nổi.
Lại nói nhìn thấy đôi mắt con dâu đỏ hoe bà nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy? Hai con lại có chuyện gì?”
Sầm Cảnh Minh muốn nói thì vợ hắn lại lên tiếng: “Anh Minh lại muốn đi nước ngoài tham dự hội thảo, lần này đi là 3 tháng.”.