Sầm Hạo Nhiên bị chất vấn hừ mũi nói: “Liên quan đến anh à?”
“Tất nhiên không liên quan nhưng nếu tôi theo đuổi cô An lại là chuyện khác.” Triệu Thiên Long như có như không nói.
Câu nói này đủ khơi mào sự tức giận của ai đó, một giọng nói như hổ gầm vang lên: “Anh dám.”
“Theo đuổi cô gái mình thích có gì không dám?” Triệu Thiên Long đưa một tay đẩy gọng kính, nụ cười như gió xuân ấm áp mà tươi trẻ.
Hắn lại nhìn Liễu Khánh An hỏi: “Cô An, không biết tôi có vinh hạnh được theo đuổi cô hay không?”
Đột nhiên có người ngỏ ý Liễu Khánh An đơ người tại chỗ, cô biết phải trả lời người đàn ông này làm sao?
Thấy người trong lòng không lên tiếng phản đối cũng không có bất cứ phản ứng gì Sầm Hạo Nhiên không nói hai lời xốc người cô lên để trên vai sau đó cứ thế lướt qua người Triệu Thiên Long mà đi, còn để lại một câu nói: “Anh cứ nằm mơ đi.”
Liễu Khánh An bị người vác như vậy không ngừng la lối: “Buông tôi ra, Sầm Hạo Nhiên.”
“Im lặng, còn nói một câu thì đêm nay nằm sấp.” Sầm Hạo Nhiên buông lời cảnh cáo tay còn lại đặt lên mông Liễu Khánh An như chuẩn bị muốn đánh.
Đây là chỗ đông người cô không thể bị mất mặt nên đành ngậm ngùi không nói gì.
Hiện trường chỉ còn lại Triệu Thiên Long cùng cô gái lạ mặt.
“Thế này là thế nào chứ?” Cô gái nói một câu lại giận dữ bỏ đi.
Triệu Thiên Long nhìn bóng lưng hai người đi xa chỉ nở nụ cười, động lòng rồi sao?
Liễu Khánh An bị đưa vào một căn phòng vip, Sầm Hạo Nhiên ném mạnh cô xuống giường, ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Liễu Khánh An vừa cảm thấy nóng mặt vừa rợn người muốn đứng dậy thì Sầm Hạo Nhiên đã nhanh chóng đè lên người cô.
“Anh muốn làm gì?” Liễu Khánh An có chút hoảng sợ.
Sầm Hạo Nhiên không nói chỉ hành động, nhanh chóng cúi người điên cuồng giày vò đôi môi nhỏ của Liễu Khánh An.
“Ưm.” Cả đầu óc của cô quay cuồng, dây thần kinh cũng như bị người kéo ra, rất muốn đẩy người nhưng cơ thể yếu ớt của cô căn bản không đẩy được người này.
Bất chợt lưỡi cô cũng bị một cái lưỡi nóng bỏng quấn lấy, hai người kịch liệt một hồi lâu Sầm Hạo Nhiên mới buông tha cho cô.
Liễu Khánh An thở hổn hển lại lớn tiếng quát: “Sầm Hạo Nhiên anh có ý gì, năm lần bảy lượt trêu chọc tôi, anh xem Liễu Khánh An tôi là gì đây?”
Sầm Hạo Nhiên cũng thở mạnh vài nhịp, đột nhiên nói: “Hổ nhỏ, hẹn hò với tôi đi.”
“Cái gì? Hẹn, hẹn hò.” Liễu Khánh An không tin vào tai mình, người đàn ông này đang ngỏ lời với cô sao?”
“Đúng vậy, hãy làm người phụ nữ của tôi, được không?” Sầm Hạo Nhiên dịu giọng hỏi, ánh mắt nhìn cô cũng có chút dịu dàng.
Liễu Khánh An nhất thời không tìm được giọng nói của mình ánh mắt của hắn lại làm cô bối rối, Liễu Khánh An hỏi: “Tại, tại sao chứ?”
“Tại sao cái gì?”
“Tại sao lại muốn hẹn hò với tôi, anh, anh thích tôi sao?” Liễu Khánh An đang tránh né thì nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.
Đối diện với ánh mắt của cô mí mắt của hắn hơi rủ xuống, không trả lời.
Hắn thích cô sao? Từ trước đến nay Sầm Hạo Nhiên hắn có quan tâm cái gì cũng chưa từng quan tâm đ ến chuyện tình cảm, nay nghe được từ thích lại cảm thấy phức tạp, hỗn độn.
“Sầm Hạo Nhiên.” Không thấy hắn trả lời Liễu Khánh An nôn nóng gọi một tiếng.
Hắn nhất thời lấy lại ý thức khóe môi giương lên đang định trả lời thì điện thoại reo lên.
Sầm Hạo Nhiên tạm thời rời khỏi người cô nghe máy, bên kia truyền đến giọng nói lành lạnh của một người phụ nữ: “Con đang ở đâu?”
“Xem mắt, nhà hàng.” Sầm Hạo Nhiên trả lời.
“Qua chỗ ta một chuyến, còn nữa nhớ lời ta hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định, đừng để mình phải hối hận.” Giọng nói nhắc nhở của người phụ nữ truyền vào tai hắn.
Sầm Hạo Nhiên có chút phập phồng trả lời: “Con biết rồi.”
Người bên kia không nói thêm nữa mà cúp máy, sắc mặt của Sầm Hạo Nhiên âm trầm khó thấy.
“Sầm Hạo Nhiên, anh…”
“Tôi phải đi rồi.” Sầm Hạo Nhiên cướp lấy lời cô lại đứng bật dậy đi một mạch về phía cửa.
Liễu Khánh An ngơ ngác nhìn hắn không kịp nói gì, ra đến của Sầm Hạo Nhiên chợt nhớ tới điều gì đó lại quay người bảo: “Đừng giao du với Triệu Thiên Long, nếu để tôi biết cô chết chắc.”
Nói rồi cánh cửa đóng lại, Liễu Khánh An phục hồi tinh thần hét lên: “Khốn kiếp, anh là gì của tôi mà đòi quản tôi hả, tôi đồng ý hẹn hò với anh sao?”
………….
10h sáng Paris, Pháp.
Chuyến bay từ thành phố Ban Mai cất cánh lúc đêm khuya lại hạ cánh ở đất nước lãng mạn Pháp vào đúng 10h sáng.
Dương Ái Vân và Sầm Cảnh Đình cùng nhau bước xuống máy bay, theo đó là năm vệ sĩ cao to đi sau, ra đến cổng sân bay trợ lý của ông Sầm đến đón bọn họ.
Vì phải chuẩn bị một số thủ tục ghép mổ mắt nên ông Sầm đi trước bọn họ hai ngày, hôm nay Sầm Cảnh Đình chỉ việc phẫu thuật mà thôi.
Bọn họ được đưa đến bệnh viện chuyên khoa mắt ở thủ đô Paris, bác sĩ chủ trì mổ mắt cho Sầm Cảnh Đình là người Pháp, dáng người cao to, trắng trẻo, tuổi tác cũng chỉ tầm 40, 50.
Dương Ái Vân không rành về tiếng Pháp nên cuộc hội thoại đều là Sầm Cảnh Đình và ông Sầm lên tiếng, cô nghe không hiểu một chữ nào.
Thấy cô ngồi bên cạnh tỏ vẻ khó khăn người đối diện lên tiếng: “Vị này là vợ của cậu Đình sao?”
“Ông biết tiếng nước tôi?” Dương Ái Vân hơi kinh ngạc.
Người đàn ông gật đầu: “Một chút thôi tôi nói không rõ lắm, nước các bạn câu từ đều có dấu mà.”
“Là vậy sao, thật ngại quá tôi không hiểu tiếng Pháp?” Dương Ái Vân thành thật nói, người đàn ông thấy mặt cô cũng không phản ứng như những người khác, ngược lại vô cùng bình tĩnh.
Thomas lại nói: “Không sao, tôi có thể nói tiếng của các bạn, chắc cô cũng lo lắng cho cậu Đình.”
“Vâng.” Dương Ái Vân không giấu được sự lo lắng của mình.
Thomas không nhanh không chậm bảo: “Tôi sẽ thuật qua về quá trình một chút.
Trước tiên tôi sẽ kiểm tra tổng quát cho cậu Đình, nếu không có gì xảy ra ca phẫu thuật sẽ thực hiện vào sáng mai, tối nay cậu ấy phải ở bệnh viện để làm thêm vài kiểm tra nữa.
Nếu ca phẫu thuật thành công cậu ấy sẽ nhìn thấy ánh sáng nhưng mức độ thấy chỉ 30%, khi ra sáng cần đeo kính.
Thêm một điều nữa là tôi cũng không rõ đôi mắt này có thể sử dụng được bao lâu.”
“Nói vậy anh ấy sẽ có khả năng mù lần nữa sao.” Dương Ái Vân nắm chặt tay anh căng thẳng hỏi.
Thomas gật đầu: “Khả năng này là cao đấy, cho nên tôi muốn xác định một lần nữa, cậu Đình, cậu thật sự muốn phẫu thuật sao?”
Người đàn ông nhìn Sầm Cảnh Đình một cách nghiêm túc, là bác sĩ ông phải dẫn dắt và tư vấn cho người bệnh một cách tốt nhất.
Khi họ đưa ra quyết định cũng phải xác nhận thêm vài lần tránh hối hận sau này.
“Đúng vậy, tôi muốn làm ca phẫu thuật này.” Sầm Cảnh Đình không chút do dự trả lời.
Thomas nhìn anh hồi lâu lại bảo: “Cậu có thể chờ một đôi mắt khác tốt hơn, tuy hiếm nhưng không phải là không có cơ hội.”
“Tôi biết, nhưng thời điểm này tôi đã quyết định.”
Dương như thấy không thể xoay chuyển được anh Thomas bảo: “Được rồi, tôi tôn trọng quyết định của cậu, gia đình chuẩn bị đi.”
Nói chuyện xong với Thomas Sầm Cảnh Đình được đưa vào phòng bệnh đặc biệt, bộ đồ tây của anh cũng được thay thế bằng đồ bệnh nhân.
Dương Ái Vân nằm bên cạnh ôm chặt lấy anh thì thào: “Đình, anh không cần suy nghĩ lại sao?”
“Ừm, anh sẽ phẫu thuật.”
“Có phải vì em không? Nếu vậy thì…”
“Ái Vân, không cần nói, anh biết mình đang làm gì, cho dù không vì em anh cũng muốn vì chính mình một lần, sau lần này anh sẽ không phải hy vọng rồi thất vọng nữa.” Sầm Cảnh Đình phải đắn đo rất lâu mới có quyết định này, anh không muốn phải lo âu, thấp thỏm nữa.
Dương Ái Vân hiểu cảm nhận của anh nên không nói thêm nữa, chỉ cần anh muốn, chỉ cần anh không hối hận cô đều sẽ ủng hộ anh.
Một đêm trôi qua không nhanh không chậm, đúng tám giờ hôm sau Sầm Cảnh Đình được đưa vào phòng phẫu thuật, Dương Ái Vân và ông Sầm ở bên ngoài lo lắng sốt ruột không thôi.
Mặc dù dư định là ba tiếng đồng hồ nhưng dường như thời gian lại kéo dài hơn dự định.
Quá 11h trưa rồi phòng phẫu thuật vẫn còn sáng đèn, không ai biết bên trong xảy ra chuyện gì..