Tên đại ca vô cùng đắc ý sắp cởi xong quần của mình, thứ bên trong dần dần hiện ra nhưng ngay lúc hắn không để ý Dương Ái Vân đột nhiên đứng dậy đạp thật mạnh vào chỗ đó của hắn.
“Á.” Trong màn đêm tiếng thét đau điếng của hắn vang vọng khắp căn nhà hoang, làm đám quạ đen đậu bên ngoài cành cây cũng giật mình bay tứ tung trên bầu trời đêm.
Đám đàn em đang đánh hăng say nghe thấy tiếng kêu của đại ca mình thì đồng loạt dừng động tác nhìn về phía Dương Ái Vân, trong mắt người nào cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Dương Ái Vân không để chúng kinh ngạc quá lâu, tiện tay cầm lấy cái ghế cứ thế bên cạnh ném vào mặt tên đứng gần nhất, trong phút chốc lại vang lên tiếng thét như bò rống của hắn.
Những người còn lại nhìn vậy trợn ngược con mắt, tên mập phản ứng nhanh nghiến răng ken két: “Con đàn bà khốn kiếp, tao phải giết mày.”
Hắn dứt lời hô to: “Anh em cùng xông lên chơi chết con đàn bà này.”
Hắn cầm gậy xông lên đầu tiên, năm sáu tên còn lại cũng buông tha Sầm Cảnh Đình mà tiến về phía cô.
Người đàn ông nằm dưới đất cắn răng chịu đựng, anh nghe động tĩnh nhưng không biết chuyện gì xảy ra, miệng chỉ có thể thì thào: “Ái Vân.”
Bên này thằng mập đã giơ gậy muốn nện xuống người Dương Ái Vân nhưng chưa đánh trúng đã bị cô dùng tay chặn lại, hắn sững sờ hai giây, Dương Ái Vân kéo mạnh cây gậy về phía mình lôi cả tên mập theo lại đạp vào bụng hắn một cú khiến hắn ngã lăn xuống đất.
Cô cầm lấy cây gậy, đôi mắt đỏ rực ẩn chứa sự tức giận lẫn lạnh lẽo làm đám còn lại có chút run rẩy, do dự, không dám tiến.
Dương Ái Vân không cho bọn chúng có một chút cơ hội nào, cô giơ gật lên gặp tên nào nện thẳng gậy vào mặt của tên đó.
Bọn chúng lần lượt kêu oai oái, có người lấy lại bình tĩnh đối đầu với cô nhưng chưa kịp hành động đã bị Dương Ái Vân bẻ gãy tay.
Trong màn đêm tiếng xương và tiếng người la hét hòa quyện vào nhau khiến tinh linh cũng phải giật mình hoảng hốt.
Chỉ còn lại ba tên nhưng ai nhìn cảnh tượng vừa rồi cũng sợ hãi chưa dám lên, thậm chí còn nuốt nước miếng muốn xin tha nhưng Dương Ái Vân quyết không bỏ qua cho một người, cô tiếp tục dùng gậy đánh gãy vai của từng tên.
Thân thể vốn dĩ chưa hồi phục nhưng cơn tức giận và phẫn nộ đã tiếp thêm sức mạnh cho cô, cứ mỗi cú giáng xuống cô đều dùng lực tối đa không để bất cứ người nào có thể lành lạnh đứng dậy.
Đánh tới không còn tên nào nữa cô cũng đến được chỗ Sầm Cảnh Đình, nhìn cả người anh chồng chất vết thương khóe miệng còn có vết máu đang chảy ra cả người cô phút chốc run rẩy, cây gậy trong tay rơi thẳng xuống mặt đất, thân thể cô cũng quỵ xuống, ôm lấy Sầm Cảnh Đinh.
“Đình, anh sao rồi, chắc anh đau lắm phải không, anh yên tâm, em sẽ đưa anh ra khỏi đây nhanh thôi.” Cô vừa khóc vừa nâng người anh lên ôm vào trong lòng.
Sầm Cảnh Đình ngửi được mùi hương quen thuộc lại được người ôm ấp trong lòng cũng an tâm một chút, mặc dù đang rất đau đớn nhưng vẫn đưa tay lên muốn chạm vào mặt của cô.
Dương Ái Vân nhìn hành động của anh biết anh muốn gì cô nắm lấy tay anh áp vào mặt mình, lúc này giọng nói yếu ớt của Sầm Cảnh Đình vang lên: “Ái Vân, em không làm sao chứ, chúng đã làm gì em rồi?”
“Không, bọn chúng không làm gì được em, em đã đánh cho chúng không còn ngóc đầu lên được, anh yên tâm đi.” Dương Ái Vân nhẹ nhàng nói, cô nguyên bản không bị cái gì cả, chỉ là thân thể suy nhược một chút mà thôi.
Sầm Cảnh Đình nghe vậy vẫn còn chưa an lòng, Dương Ái Vân lại hỏi: “Đình, anh đứng dậy được không, em đưa anh rời khỏi đây.”
“Được.” Sầm Cảnh Đình động đậy thân thể ngồi dậy khỏi lòng cô, anh dù có đau đớn nhưng vẫn có thể đi được, anh không muốn cô phải lo lắng về mình.
Thế nhưng biểu hiện đau đớn của anh lại không thoát khỏi tầm mắt của cô, Dương Ái Vân vội nói: “Đình, để em cõng anh.”
“Không…” Anh còn chưa kịp nói xong câu thì bên kia giọng nói của tên đại ca vâng lên: “Không người nào có thể thoát khỏi đây, chúng mày dám đánh tao thì phải trả giá.”
“Đoàng.” Hắn vừa dứt lời một tiếng súng vang lên, viên đạn bay ra khỏi nòng xét gió bay thẳng về phía trước, bắn trúng bả vai của Dương Ái Vân.
“A.” Cô kêu nhỏ một tiếng, Sầm Cảnh Đình sợ hãi hô to: “Ái Vân.”
“Em không sao.” Sắc mặt cô tái đi lại gắng gượng nói.
“Khốn kiếp, bắn trật sao, được, viên thứ hai ông đây sẽ bắn nát óc chúng mày.” Hắn nói xong lại bóp còi, tiếng súng vang lên, vành tai Sầm Cảnh Đình giật giật mấy cái ôm cô tránh về phía bên phải, lúc này viên đạn vừa vặn xẹt qua mang tai của anh tạo ra một đường máu.
“Cảnh Đình.” Dương Ái Vân nhìn thấy hai mắt nhói đau.
Tên đại ca bắn hụt hai lần càng thêm tức giận, làn này hắn không để bọn họ có thời gian th ở dốc lại b ắn ra viên thứ ba.
Dương Ái Vân nhìn viên đạn bay tới không kịp nghĩ nhiều chồm lên che chắn cho anh.
Viên đạn bắn trúng sườn phải của cô, ngay sau đó viên thứ tư, thứ năm cho đến viên cuối cùng.
Những lúc đạn b ắn ra Dương Ái Vân đều ôm anh nghiêng người tránh né nhưng ít nhiều vẫn bị trúng thêm một viên ngay đùi phải, lúc máu từ các chỗ lần lượt chảy ra ướt đẫm áo sơ mi trắng của cô.
Sầm Cảnh Đình bị cô ôm vào lòng né ngang né dọc lăn lộn một hồi mới không nghe thấy tiếng đạn nữa.
Anh hốt hoảng cất tiếng gọi: “Ái Vân, em thế nào rồi.”
Anh vừa dứt lời thì thấy tay mình đụng vào thứ gì đó nhớp nháp, mũi cũng vô thức ngửi được mùi tanh nồng nặc của máu, trái tim của Sầm Cảnh Đình như muốn ngừng đập hô lên: “Ái Vân, em trúng đạn!”
“Không có, em không việc gì, em đều né được đạn.” Hơi thở của Dương Ái Vân có vẻ dồn dập.
Sầm Cảnh Đình đảo ngược tư thế ôm lấy cô sờ khắp thân thể, lại không ngờ sờ đến đâu nhớp nháp đến đó, cả người Sầm Cảnh Đình run lên từng nhịp.
Anh không nhìn thấy thể trạng của cô nhưng chắc chắn một điều, thứ anh sờ phải chính là máu.
Dương Ái Vân rất đau nhưng vẫn cố gắng an ủi anh: “Em không sao đâu, Đình, đừng lo lắng.”
“Em đừng nói dối, tôi có thể cảm nhận được em đã chảy máu rất nhiều, Ái Vân, nói cho tôi biết em bị gì sao? Tôi không thể nhìn thấy, em cũng muốn khi dễ tôi sao?” Sầm Cảnh Đình vừa tức giận bản thân vô dụng vừa lo sợ không ngừng.
Nói thật Dương Ái Vân đau đến nhăn mặt nhưng nhìn thấy anh vì mình mà tỏ ra bất lực cô lại không nỡ.
“Cảnh Đình, em chỉ chảy máu chút xíu thôi, thật đấy, nên là anh đừng, đừng…” Dương Ái Vân đưa tay lên chạm nhẹ má anh, nói được mấy câu thì hơi thở yếu dần không nói được nữa, tay cũng trượt khỏi mặt anh.
Sầm Cảnh Đình sợ hãi hét lớn tên cô: “Ái Vân, Ái Vân.”
Hai người ở đây chật vật, đau đớn thì tên đại ca bên kia đã đứng dậy, trên tay cầm lấy cây gậy thật to đi về phía bọn họ, khuôn mặt nhếch nhác nở nụ cười quỷ dị.
Bóng dáng của hắn càng lúc càng tiến về phía này.
Dương Ái Vân không muốn Sầm Cảnh Đình lo lắng cô gắng mở mắt ra thì vừa vặn nhìn thấy hắn giơ cao cây gậy muốn nện xuống người bọn họ.
Hai mắt Dương Ái Vân mở to vội hô lên: “Không, Đình, cẩn thận phía sau.”
Cô dùng lực hét lên một tiếng lại ngất xỉu trong lòng anh, Sầm Cảnh Đình cũng cảm nhận được nguy hiểm phía sau mình, khuôn mặt anh trầm lặng trong màn đêm u ám, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười trầm thấp..