“Cô ấy là vợ con đương nhiên con phải bảo vệ cô ấy.” Sầm Cảnh Đình không lạnh không nhạt nói.
“Hừ, bị vợ cắm sừng mà còn bảo vệ được sao? Con nhìn xem trên đầu mình mọc bao nhiêu cái sừng rồi? Mù không nhìn thấy thì cũng đừng ngu ngốc như vậy chứ?” Mặt của bà Nhung đã sung huyết, cơn tức dâng lên đến tận não.
Sầm Cảnh Đình nghe được lời này của mẹ mình trong lòng trùng xuống, anh trầm giọng nói: “Mẹ nói con thế nào cũng được nhưng đừng xúc phạm cô ấy.”
“Có gì gọi là xúc phạm, nó không làm ra chuyện hổ thẹn mẹ có thể nói nó sao?” Bà Nhung càng thêm mỉa mai: “Con đấy, không nhìn thấy thì để mẹ nói cho mà nghe chứ đừng để vợ nó lừa lên đến đỉnh đầu, tình nhân của nó cũng đến tận đây rồi con còn lừa mình dối người cái gì?”
Bà Nhung càng nói càng khiến người ta khó mà nhịn nổi, Sầm Cảnh Đình vốn dĩ không muốn gây hấn với mẹ mình nhưng lời nói của bà lại chọc vào tim gan anh.
Có lúc anh thầm nghĩ người này là mẹ mình sao?
Tâm trạng của Sầm Cảnh Đình đi xuống Dương Ái Vân đương nhiên nhìn ra, cô nhẹ nhàng nắm lấy tay anh xoa xoa vài cái, lại nhìn bà Nhung nói: “Con không biết mẹ nghĩ thế nào về con nhưng con chưa từng phản bội Đình, hiện tại không, tương lai càng không có chuyện này.
Anh ấy tuy mù nhưng tâm anh ấy vẫn còn rất sáng, hoàn toàn có thể nhìn ra được con sạch hay không?”
“Dương Ái Vân, cô nói vậy là ý gì, muốn tôi mắt sáng mà như mù sao?” Bà Nhung tức giận trừng mắt với cô.
Dương Ái Vân điềm tĩnh đáp: “Là mẹ tự suy diễn con cũng chưa nói vậy, con không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, chỉ cần Đình tin tưởng con là đủ.”
Như vậy cô cũng không cần phải giải thích với từng người về sự trong sạch của mình.
Tuy nhiên không có nghĩa là cô sẽ tha cho kẻ đứng sau.
Cô vẫn sẽ lôi kẻ giở trò với mình ra trước ánh sáng.
Chap mới luô???? có ????ại == ????RuM ????R????????e????﹒V???? ==
“Cô còn dám nói.” Bà Nhung hai mắt đỏ bừng: “Cô lén lút ở sau lưng con trai tôi làm ra chuyện đê tiện với người đàn ông khác không biết xấu hổ thì thôi còn bày ra dáng vẻ đoan chính cho ai xem? Cô đúng là trơ trẽn mất hết liêm sỉ.”
Dương Ái Vân cũng không muốn nói nhiều với mẹ chồng, cô quay người nhìn về phía ông Sầm nói: “Thưa ông, chắc ông cũng rõ chuyện gì xảy ra, hiện tại cháu chưa thể giải thích rõ ràng với ông được, nhưng hãy cho cháu chút thời gian để tra rõ chuyện này, cháu sẽ cho ông một câu trả lời thích đáng.”
“Tra cái gì mà tra, sự thật đã rành rành trước mắt, Dương Ái Vân, cô cút đi là vừa rồi, đừng có làm xấu mặt nhà họ Sầm.” Bà Nhung kịch liệt phản đối, sau đó chuyển hướng nói với ông Sầm.
“Ba à, con nghĩ chuyện này nên kết thúc ở đây thôi, đuổi Dương Ái Vân đi là xong, sau đó họp báo tuyên bố cô ta lừa dối Cảnh Đình, thằng bé là người bị hại, như vậy sẽ không còn ai nói ra nói vào nhà ta nữa.”
Ông Sầm thấy con dâu cả sốt sắng đưa ra phương pháp lại trầm giọng nói: “Chị Nhung, chị đã từng suy nghĩ cho con trai chị chưa?”
“Ba nói vậy là sao ạ? Sao con không suy nghĩ cho thằng bé chứ.” Bà Nhung không thể hiểu nổi ý tứ trong lời nói của ba chồng.
Ông Sầm cười lạnh bảo: “Nếu chị quan tâm đến thằng bé tại sao không để con dâu chị có cơ hội phân trần? Hay chị thật sự muốn con trai mình bị cắm sừng?”
“Con, sao con lại có suy nghĩ đó chứ? Ba nói quá rồi.” Bà Nhung có chút chột dạ, bà ta không biết dùng cách nào để đuổi Dương Ái Vân nên phải dựa vào chuyện này để, cho nên bà ta không thể để mất cơ hội.
Mặc kệ Dương Ái Vân có phản bội con trai mình hay không bà ta cũng phải đuổi được người.
“Tôi nói quá sao? Chị Nhung, đừng tưởng tôi không biết chuyện chị làm thời gian qua.
Con nữa, chị để phóng viên lên đến tận phòng con trai mình nhốn nháo, đây là chuyện của một người mẹ nên làm sao?” Ông Sầm đanh thép nói, từ trước đến nay mọi chuyện con dâu làm nếu không quá đáng ông đều nhắm mắt cho qua, nhưng chuyện hôm nay tổn hại nặng nề đến Cảnh Đình ông không thể bỏ qua.
Bà Nhung không nghĩ ông Sầm lại biết chuyện này, bà ta lấp li3m nói: “Con, bọn họ tự ý xông lên con khó lòng cản nổi.”
“Khó lòng cản? Sao tôi lại nghe nói chị cho vệ sĩ cản người của Cảnh Đình mở đường cho đám phóng viên lên trên.
Chị Nhung, tôi cũng không thể hiểu nổi mục đích của chị là gì? Muốn bêu rếu con trai và con dâu mình cho bàn dân thiên hạ sỉ nhục sao? Chị ngu cũng nên ngu đến chốn, chị còn là mẹ của Cảnh Đình đấy, thằng bé xấu mặt cái mặt của chị cũng chẳng giấu vào đâu được đâu.” Ông Sầm lạnh lùng nói từng câu từng chữ.
Bà Nhung bị nói là ngu trong lòng thêm uất hận, đúng là bà ta muốn làm xấu mặt Dương Ái Vân nên mới dung túng cho đám phóng viên, thế nhưng chưa nghĩ sâu xa như vậy.
Bên này Dương Ái Vân chỉ chăm chú nhìn biểu hiện của Sầm Cảnh Đình, ông Sầm đúng là biết cầm gậy đánh người, câu nào câu nấy đều đâm chọt vào tim người ta.
Lâm Vĩnh An thấy sự việc đi xa mình mong muốn, hắn lại bị lu mờ nên không cam tâm mở miệng: “Chuyện nhà họ Sầm thật thú vị, có điều tôi lại không muốn nghe, chủ tịch Sầm, tiểu bối chỉ muốn hỏi ngài, ngài tin vào miệng lưỡi của Dương Ái Vân hay là đoạn video này?”
Nói rồi hắn lấy điện thoại của mình mở đoạn video quay cận cảnh chuyện hôm qua cho đám người ở đây cùng xem.
Hình ảnh ướt át lại lần nữa hiện ra trong mắt mọi người, vẫn là đoạn video ấy, mọi người ai cũng đã xem chỉ có ông Sầm còn chưa biết gì.
Nghe được âm thanh ái muội phát ra từ video sắc mặt của ông Sầm càng thêm khó coi, lại ra hiệu cho quản gia.
Ông Từ đứng bên cạnh đi tới tính tiếp nhận điện thoại từ tay Lâm Vĩnh An thì một bàn chân đá tới làm văng chiếc điện thoại ra xa, đồng thời tiếng nói âm lãnh cung vang lên: “Khốn kiếp Lâm Vĩnh An.”
Lâm Vĩnh An bị đá điện thoại không hề tức giận, ngược lại hắn nhìn người đàn ông cao lớn sắc mặt xám xịt trước mặt mình cười đắc ý: “Thế nào Sầm đại thiếu gia, nghe được tiếng vợ mình r3n rỉ dưới thân tôi thì tức giận sao?”
“Lâm Vĩnh An.” Sầm Cảnh Đình nghiến răng nắm lấy cổ áo của hắn nhấc cả người lên, lạnh lùng phát ra từng chữ: “Đó không phải vợ tôi, cậu thử bôi nhọ cô ấy một lần nữa thử xem, có tin tôi giết cậu tại chỗ không?”
“Đình.” Dương Ái Vân đi tới chỗ anh, không nghĩ anh lại kích động như vậy, cô khuyên nhủ: “Anh bình tĩnh đi đừng để hắn đắc ý, chỉ cần anh biết đó không phải em là được rồi, chúng ta từ từ giải quyết từng người một, đừng làm bẩn tay mình, nghe em.”
Sầm Cảnh Đình nghe cô nói cũng lấy lại chút an định, anh không thả Lâm Vĩnh An ra mà ném mạnh hắn xuống đất.
Một lần nữa Lâm Vĩnh An lại ăn đau, hắn hận nhưng khóe môi lại nở nụ cười.
Lúc này ông Sầm lại đi đến chỗ Sầm Cảnh Đình và Dương Ái Vân trầm giọng hỏi: “Cảnh Đình, ý cháu thế nào?”
“Vợ cháu vốn dĩ trong sạch lại bị người khác bôi nhọ đương nhiên cháu phải làm cho ra lẽ.
Ông nội, cháu sẽ đích thân tra chuyện này, ông không cần bận tâm đâu.” Sầm Cảnh Đình nói ra chủ kiến của mình.
Ông Sầm nghe vậy lại nhìn Dương Ái Vân nói: “Từ đầu ta luôn đặt niềm tin vào cháu, ta hy vọng mình sẽ không phải thất vọng.
Nếu Cảnh Đình đã tin tưởng cháu ta cũng không có gì nghi ngờ.
Chuyện này các cháu tự giải quyết cho tốt.”.