Sầm Cảnh Đình nghe cô hỏi trầm tư hồi lâu không biết là suy nghĩ cái gì, Dương Ái Vân chờ mãi không thấy anh nói gì trong lòng cũng trùng xuống.
“Xem ra anh vẫn còn chưa quên được cô ta.”
“Không phải! Cô đừng nghĩ nhiều.” Sầm Cảnh Đình lúc này mới phản ứng lại trả lời cô.
Dương Ái Vân không tin bĩu môi nói: “Tôi cũng không muốn nghĩ nhiều đâu nhưng biểu hiện đắn đo của anh làm tôi không cách nào sáng tỏ được lòng anh.
Mỗi lần tôi nhắc đến tên cô ta anh đều trầm tư rất lâu, điều này chứng tỏ anh vẫn còn chưa dứt khỏi bóng dáng của cô ta, tôi nói đúng không?”
Về điểm này Sầm Cảnh Đình cách nào phản bác, đúng là trong lòng anh vẫn còn nghĩ về Dương Ái Linh nhưng tuyệt đối không phải là nhớ nhung, chỉ là anh chưa thể dứt bỏ hoàn toàn mà thôi.
Dương Ái Vân vẫn luôn chăm chú nhìn anh, giọng nói có chút khác thường: “Đấy anh xem, lại nhớ về cô ta rồi chứ gì?”
Phong Đại nhìn hai người đối qua đối lại hắn không khỏi thở dài trong lòng, ở bên cạnh thiếu gia nhiều năm đôi lúc hắn cũng khó lòng hiểu được tâm tư người này.
“Dương Ái Vân.” Sầm Cảnh Đình gọi cô một tiếng.
Dương Ái Vân không lạnh không nhạt nói: “Anh gọi tôi làm gì.”
“Cô ghen đấy à?” Anh hơi mỉm cười, như có như không hỏi.
Dương Ái Vân muốn trợn mắt há mồm với người này, cô lại sẵng giọng nói: “Tôi việc gì phải ghen, người đàn ông của tôi trước sau gì cũng là của tôi, còn nếu không thuộc về tôi thì…”
Cô nói đến đây lại không nói tiếp nữa, Sầm Cảnh Đình nhíu mày trong lòng có chút sốt ruột, trầm giọng hỏi: “Thì thế nào?”
Nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của người đàn ông cô cười tà ác nói: “Một là khiến người thuộc về tôi, hai là trả tự do cho người, Sầm Cảnh Đình, anh thích cái nào hơn?”
Dương Ái Vân nâng cằm anh lên một chút ánh mắt híp lại quan sát biểu hiện của anh.
Sầm Cảnh Đình rũ mi bắt lấy tay cô bất chợt hỏi: “Dương Ái Vân, những lời nói lúc trước là thật tâm sao?”
Người đàn ông dò hỏi, câu từ không có chút xác định nào, cô hiểu anh đang nói điều gì cũng hiểu anh đang thấp thỏm nên đưa tay còn lại lên chạm nhẹ vào má anh nói: “Thật hay giả anh không cảm nhận được sao? Lời nói có thể là gian dối, hành động cũng có thể là giả tạo nhưng anh nên nhớ sự quan tâm lo lắng hay thậm chí là bất an không bao giờ có thể ngụy tạo được.”
Cô nói đoạn lại dừng một chút, nhìn thẳng vào anh nói: “Nếu tôi không thật lòng sẽ chẳng lo anh đi đường bị té ngã, cũng chẳng thấp thỏm lo âu khi trong lòng anh còn bóng dáng người phụ nữ khác, cái này người ta gọi là lo được lo mất anh có hiểu không? Thế nhưng tôi còn chưa có được đã sợ mất anh nghĩ tình cảm của tôi là thật hay giả đây?”
Lời nói của cô đủ thổn thức trái tim của anh, mọi rào cản phòng bị dường như dần tan ra, anh không kìm được lòng mình khẽ siết chặt tay cô.
Dương Ái Vân nhíu mày lên tiếng: “Cảnh Đình, đau.”
Sám Cảnh Đình nghe một từ đau của cô vội vàng thả lỏng tay ra nhưng không buông, anh lại khàn giọng nói: “Dương Ái Vân, hãy cho tôi thêm chút thời gian được không?”
Không nghĩ anh lại hỏi câu này, Dương Ái Vân trong lòng mềm mại dứt khoát trả lời: “Được, bao lâu tôi cũng chờ anh.”
Thủ đô Paris nước Pháp.
Trong một khách sạn lớn trong trung tâm thủ đô có hai người đàn ông độ tuổi 50, 60 đang cùng ăn tối với nhau, một người để râu quai nón đeo kính lão, ăn mặc chỉn chu, gọn gàng, người còn lại nhiều tuổi hơn một chút, trên trán có nếp nhăn, mặc áo len cổ lọ bên cạnh có để cây gậy gỗ màu nâu.
Hai người đều rất nhã nhặn và nghiêm túc, khi ăn được một nửa người lớn tuổi để nĩa xuống lấy khăn lau khóe miệng, người đối diện dường như cũng đã ăn xong thấy động tác của người kia không khỏi hỏi: “Đồ ăn không hợp khẩu vị ngài sao?”
Người kia lắc đầu: “Mấy món ở đây đầu bếp làm đều hợp khẩu vị tôi chỉ có điều không có tâm trạng mà thôi, anh Thomas này, chắc hẳn anh cũng biết mục đích lão già tôi đến đây làm gì?”
Người đàn ông đan tay vào nhau để lên bài nói: “Tôi hiểu, ngài Sầm đây đang lo cho cháu trai mình.”
“Đúng vậy!” Ông Sầm nặng nề gật đầu, chuyến đi đến Pháp này nói là vì công việc nhưng thực chất ông đang tìm cách chữa trị đôi mắt cho cháu trai mình.
Người tên Thomas lại nói: “Tôi nghĩ ông nghe được tin tức từ bác sĩ Hoàng nên mới đến đây, tuy nhiên tôi rất tiếc phải nói điều này, đôi mắt kia tuy tương thích với mắt của cậu Đình nhưng tiếp nhận ánh sáng yếu, nếu ghép mắt thành công cậu ấy không thể tiếp xúc trực tiếp với ánh sáng, cả đời phải đeo kính.”
Ông Sầm nghe vậy rơi vào trầm tư lại bảo: “Như anh nói chỉ là không thể trực tiếp thấy ánh sáng thôi đúng không?”
“Trên lý thuyết là như vậy nhưng khi phẫu thuật xong còn phải xem xét các vấn đề khác.
Ở đây tôi muốn nói khả năng nhìn thấy cũng không tính là cao, dù có thấy cũng chỉ mờ ảo lúc có lúc không.
Đứng ở phương diện một bác sĩ tôi khuyên không nên thực hiện ca ghép mắt này, ông có thể chờ cơ hội khác.” Thomas nghiêm túc nói.
“Cơ hội.
anh nghĩ còn cơ hội nào khác cho cháu trai tôi không?” Ông Sầm có chút thất vọng hỏi.
Thomas khó lòng trả lời chỉ nhủ: “Cơ hội sẽ tới với người tốt, ông không cần quá tuyệt vọng.”
“Anh Thomas, tôi cần biết phần trăm thành công của ca phẫu thuật này là bao nhiêu?” Ông Sầm hỏi.
“Chỉ 30% thôi.” Thomas ăn ngay nói thật.
“Được, tôi sẽ xem xét lại, đến lúc đó đành phải nhờ anh ra sức rồi.” Ông Sầm có vẻ kiên quyết.
Thomas cũng ngầm hiểu lại bảo: “Nếu ông quyết định tôi sẽ cố gắng hết mình.”
Nhà trọ ngoại ô thành phố Ban Mai.
Trong căn phòng lụp xụp một người phụ nữ đang gấp gáp chuẩn bị đồ đạc thì đột nhiên cánh cửa phòng bị người gõ liên tục.
Người phụ nữ đang bận rộn tay chân nghe thấy thì hốt hoảng không thôi, tay chân càng nhanh chóng hơn, vội vàng cầm lấy túi xách muốn chuồn qua cửa sổ.
Thế nhưng bà ta còn chưa kịp làm gì thì cửa phòng bị đạp một cái, trước mặt xuất hiện người phụ nữ ăn mặc diêm dúa cùng người đàn ông cao to lực lưỡng.
“Liễu Thu Hằng cô tính trốn tôi sao?” Giọng điệu của người phụ nữ đứng ngoài cửa lạnh lùng xen lẫn tức giận.
“Chị, chị Mai, tôi, tôi làm sao lại trốn chứ, tôi chỉ xếp đồ thôi, cô cũng thấy đấy đồ đạc lộn xộn quá.” Bà Hằng tìm có nói.
Người phụ nữ bước vào trong hừ lạnh: “Cô tưởng tôi sẽ tin lời cô nói sao? Nực cười, không cần biết thế nào hôm nay một là trả nợ cho tôi, hai là để một bộ phận trên người cô lại.”
Bà Hằng nghe vậy sợ hãi đổ mồ hôi lạnh lại bảo: “Chị cho tôi thêm vài ngày được không? Tôi đi tìm con gái lấy tiền rồi trả nợ cho chị, con gái tôi là thiếu phu nhân họ Sầm, nó có rất nhiều tiền.”
“Xì, cô tưởng tôi không biết gì sao? Mấy ngày nay cô năm lần bảy lượt đến nhà họ Sầm đều bị đuổi ra ngoài, ngay cả mặt con gái cũng không gặp được còn lấy tiền cái gì, có mà cô muốn trốn thì có.” Người phụ nữ vạch trần bà ta.
Bà Hằng trong lòng càng thêm rén, đúng là như lời bà Mai nói mấy ngày nay bà tính tìm con gái nhưng vệ sĩ của nhà họ Sầm không cho vào, đứng canh bên ngoài cũng không thấy con gái đi ra mà người này năm lần bảy lượt đòi nợ bà ta chỉ có thể ôm đồ bỏ trốn.
“Chị đừng nói thế, tôi làm sao phải trốn chứ, chị cho tôi nốt ngày hôm nay đi, tôi sẽ tìm cách gặp con gái, đến lúc đó sẽ có tiền trả cho chị.”
“Ha, cô nói nghe đơn giản nhỉ, tôi đã cho cô một tuần cô không gặp được thì thôi thêm một ngày nữa cũng vô dụng, không cần nói nhiều, đã không có tiền trả thì để bàn tay lại, Hùng, mày chặt tay phải của cô ta cho tao.” Người phụ nữ không cho bà Hằng thêm một cơ hội nào ra lệnh cho người bên cạnh..