[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 92




“Gần đây có chuyện trọng yếu gì sao?” Thượng Quan Khiêm hỏi, mỗi khi thời điểm có chuyện trọng đại gì phát sinh thì chính là dịp ở trước đó sẽ phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn cùng âm mưu. Bất luận là ở nơi nào thì đều như nhau, y đã chứng kiến qua rất nhiều.

“Tín vương không biết?” Phương Thiên Hữu lá gan lớn nhất kinh ngạc nói, ngữ khí thực không chút lễ phép.

Sau đó hai cỗ khí tức băng hàn phóng tới khóa trên người hắn. Một cỗ là đến từ Quân Hành Tuyệt mắt lạnh đang nhìn hắn, cứ nhiên dám đối với Khiêm vô lễ. Một cỗ đến từ lãnh túc Diêm La, cư nhiên dám đối với chủ nhân bất kính.

Phương Thiên Hữu lập tức bị hai cỗ uy áp áp chế quỳ trên mặt đất, thở dốc, không thể đứng lên. Lãnh Vô Ngân cùng Dương Ưng biết là Phương Thiên Hữu nói bậy chọc giận hai người kia, nhưng ở dưới áp lực cường đại, vẫn luôn đứng ở bên người Phương Thiên Hữu, vậy mà không có cảm nhận được áp bách gì.

“Tuyệt, Diêm La.” Thượng Quan Khiêm bản thân cũng không để ý giọng điệu của Phương Thiên Hữu.

“Dạ, chủ nhân.” Lấy mệnh lệnh của chủ nhân làm chỉ thị cao nhất, Diêm La lập tức thu liễm phóng khí.

Quân Hành Tuyệt cũng thu liễm, “Nói chuyện cẩn thận một chút a, Phương Thiên Hữu.” Mang theo ngữ khí lạnh như băng cảnh báo.

Dương Ưng cùng Lãnh Vô Ngân nhẹ nhàng thở ra.

Phương Thiên Hữu ngoan ngoãn đứng ở phía sau Lãnh Vô Ngân cùng Dương Ưng, tỏ ý hắn sẽ không lắm miệng nữa, vừa rồi kia chỉ một chút thôi nhưng cũng thực là khủng bố.

“Tiếp tục, vấn đề vừa rồi của ta.” Thượng Quan Khiêm nói.

“Dạ, Tín vương, gần đây Dương gia Du Châu ta sẽ tổ chức võ lâm đại hội.” Dương Ưng lập tức trả lời.

“Võ lâm đại hội?” Nghe được danh từ thú vị, Thượng Quan Khiêm lại hỏi.

“Nguyên lai là lại bắt đầu võ lâm đại hội.” Quân Hành Tuyệt nhớ tới trước kia muốn tham gia, thế nhưng một lần trước lại không có duyên.

“Là luận võ sao?” Thượng Quan Khiêm nghi vấn.

“Không hoàn toàn chính xác, trước muốn chọn ra võ lâm minh chủ, lần trước là Dương Hùng được chọn làm minh chủ. Sau khi chọn ra được minh chủ, sẽ có đại hội luận võ, ai cũng đều có thể tham gia, sau đó đề ra bảng khai, tại trên giang hồ cực kỳ có danh tiếng. Bất quá, cũng có vài vị cao thủ khinh thường tham gia.” Quân Hành Tuyệt giải thích.

“Võ lâm đại hội a, ta năm đó cùng A Phong, Tố Linh cũng tham gia qua. Thời điểm kia còn trẻ tuổi, muốn tham dự náo nhiệt. Năm đó ta cùng A Phong tương đương, thật sự là thống khoái.” Nghe được danh từ quen thuộc, Quân Thường Hằng nhớ lại.

“Ta năm đó cũng là ở tại võ lâm đại hội cùng nàng nhận thức.” Phượng Cửu rốt cục tại bàn cờ cao thấp một phen, nghe được võ lâm đại hội, cũng nhớ lại. Tại khi bản thân niên kỉ còn nhỏ hết sức lông bông, cũng là thời điểm đó cùng nàng quen biết.

Nguyên lai hai vị tông sư ở thời điểm tuổi trẻ đều tham gia qua võ lâm đại hội a.

“Năm năm trước ta cũng muốn tham gia, nhưng mà khi đó có việc, không thể tham dự.” Năm đó là bởi vì nghe được không hề thiếu cao thủ trẻ tuổi, bản thân muốn tìm được một đối thủ có thể cùng mình cạnh tranh, đáng tiếc, không đi được. Mà hiện tại, đã không còn tất yếu.

“Dương công tử, ta tham dự đại hội lần này có sao không?” Thượng Quan Khiêm ở tại bàn cờ cao thấp đánh cờ, làm cho lực chủ ý của Phượng Cửu lại chuyển dời tới bàn cờ, nhíu mày khổ tư. Nghe được lời nói của Thượng Quan Khiêm, bàn tay đang cầm cờ run lên, sau đó khôi phục bình thường.

“Tín vương muốn tham gia?” Có thể để cho Tín vương tham dự sao, đầu óc Dương Ưng nhanh chóng xoay chuyển. Có thể sao, không, phải tìm cớ gì cự tuyệt mới tốt.

“Không được sao?” Thượng Quan Khiêm ngữ khí vẫn ôn hòa như cũ nhưng không biết vì sao lại làm cho người ta cảm giác được nguy hiểm.

Quân Hành Tuyệt lập tức hướng Dương Ưng một đạo lãnh khí phóng tới.

“Đương nhiên là được, võ lâm đại hội bất luận là ai đều có thể tham gia.” Dương Ưng phi thường thức thời trả lời, sau đó lạnh lẽo khủng bố mới biến mất. Phụ thân, không nên trách hắn đem người dẫn tới, đứa con ta đây là mới vừa từ trong tay tử thân chạy thoát. Vừa mới cảm giác được còn sống thực tốt đẹp, tuyệt đối không nghĩ tới sẽ rơi vào trong tay tử thần lần nữa.

“Khi nào thì tiến hành?” Thượng Quan Khiêm vừa lòng hỏi.

“Ngày mai sẽ tuyển chọn minh chủ, đại hội luận võ hẳn là phải sau hai ngày nữa.” Dương Ưng rất nhanh trả lời, không dám có một chút bất mãn.

“Minh chủ là như thể nào tuyển chọn?” Thượng Quan Khiêm lại hỏi.

“Võ lâm các môn phái cùng nhau đề nghị ra người được đề cử, sau đó mọi người lựa chọn.” Dương Ưng nói đơn giản, có thể được chọn trúng thì nhất định là người ở trong chốn võ lâm có danh vọng, bất luận võ công cao thấp, phẩm đức vẫn là quan trọng nhất.

“Ta còn tưởng là dựa vào võ công cao thấp kia.” Nguyên lai không phải.

“Tín vương nói đùa, lấy võ công mà nói, hiện tại tự nhiên là Tín vương cao nhất. Tín vương nếu muốn nhậm chức minh chủ tất nhiên không người nào cự tuyệt. Nhưng mà cũng bởi vì võ công của Tín vương, sẽ không đem giang hồ để vào trong mắt. Vị trí minh chủ, Tín vương tự nhiên là không cần. Các vị tông sư trước kia cũng là như vậy, cho nên võ lâm minh chủ chưa bao giờ nói tới võ công cao thấp.” Nghe được lời nói của Thượng Quan Khiêm, Dương Ưng cho Thượng Quan Khiêm đối với vị trí võ lâm minh chủ có hứng thú, vội vàng liền uyển chuyển tán tụng muốn làm mất ý niệm trong đầu của Thượng Quan Khiêm.

Thượng Quan Khiêm hiểu được sầu lo của Dương Ưng, cũng không giải thích, “Ba ngày sau, ta sẽ tới tham dự võ lâm đại hội.”

Dương Ưng nhẹ nhàng thở ra, nếu vị này đối với vị trí minh chủ có hứng thú, ai dám cự tuyệt. Chưa nói tới thực lực của y. Bên cạnh y là Hoàng thượng cũng sẽ dùng hết thảy thủ đoạn để làm cho y đi lên vị trí võ lâm minh chủ.

“Các ngươi có thể rời đi.” Quân Hành Tuyệt mở miệng đuổi khách.

Dương Ưng ba người thực thức thời lui ra.

Bên trong, chỉ còn lại bọn họ.

Phượng Cửu tiếp tục ở trên bàn cờ tự hỏi.

“Tín vương, thật sự phải tham dự võ lâm đại hội?” Quân Thường Hằng cũng không đồng ý, vạn nhất có ai không cẩn thận làm người này tức giận, võ lâm đại hội kia kết cục sẽ không phải cùng Viêm quốc giống nhau sao?

“Đương nhiên, ta cảm thấy thực hứng thú.” Luận võ đại hội, người Vô Xá cũng đã từng tham gia qua. Bất quá kết quả đều là thảm kịch, thi thể lan tràn khắp nơi. Lần này, không biết sẽ như thế nào đây?

“Năm đó không có cơ hội, lúc này đây cùng Khiêm tham gia đi.” Quân Hành Tuyệt bật người báo danh, tuy rằng không cần thiết phải như vậy bởi vì Thượng Quan Khiêm ở đâu thì hắn liền theo sát nha, nói lời này là dư thừa.

Quân Thường Hằng trong lòng nghiêm trọng cảnh giác, quyết định lát nữa trở lên trên bờ sẽ lập tức đi Dương gia bố trí nhân thủ, nhắc nhở Dương gia an bài địa phương tốt, giám hộ hội trường luận võ, cũng phải bí mật phòng ngừa mấy kẻ tạp vụ. Cẩn thận a cẩn thận, còn muốn đi gọi thêm một đám tông sư nữa tới đây. Ừ, cẩn thận sẽ không có nhiều sai phạm.

Quân Thường Hằng rất có ý thức gian nan khổ cực.

Rất nhanh, Thượng Quan Khiêm và Phượng Cửu hạ cờ xong, kết quả đương nhiên là Phượng Cửu hoàn toàn thất bại.

Sau khi mọi việc kết thúc, Quân Hành Tuyệt lập tức lôi kéo Thượng Quan Khiêm đi tới trên đầu thuyền, ôm lấy thân mình của Thượng Quan Khiêm, hưởng thụ từng trận gió mát, thưởng thức phong cảnh hai bờ sông. Đối với Quân Hành Tuyệt mà nói, còn là hưởng thụ cả tư vị tốt đẹp của noãn ngọc ôn hương trong ngực.

Hôm nay thực sự là một ngày thời tiết tốt để du ngoạn.

Thuyền du đãng một ngày, về tới Du Châu, ba người Lãnh Vô Ngân lập tức rời đi. Đương nhiên Quân Thường Hằng cũng theo bọn họ rời đi.

Trở lại chỗ ở, Quân Hành Tuyệt chịu khó xuống bếp chịu khó tôi luyện trù nghệ, sau đó là tiếng nổ mạnh chấn động. Thượng Quan Khiêm nghe thấy, cười mà không nói gì, tiếp tục trầm ổn nhìn sách trên tay.

Phượng Cửu cùng An Thịnh, còn có một đám thị vệ vẻ mặt đồng tình nhìn vẻ mặt trắng bệch của Huyễn Ảnh. Phượng Cửu lấy ra một lọ dược đưa cho Huyễn Ảnh, đây là ông cùng Thường Hằng tìm La thái y chuẩn bị trước dược, hi vọng Huyễn Ảnh có thể chịu đựng.

Bọn thị vệ không có gì để đưa, chỉ cố động Huyễn Ảnh sẽ không chết được, chỉ cần nếm qua một miếng sẽ bất tỉnh linh tinh các loại.

Quân Hành Tuyệt đêm nay làm ra đồ ăn theo thường lệ thất bại, nhưng mà, Huyễn Ảnh miệng tốt chống được tới lần ăn thứ ba thì ngã xuống. Quân Hành Tuyệt một chút cũng không vừa lòng với kết quả như vậy, bất quá cũng coi như có tiến bộ.

Nhìn sau khi Huyễn Ảnh ngã xuống, mặt khác Quân Hành Tuyệt bưng đồ nhóm ngự trù làm ra hướng phòng ngủ của chính mình xuất phát, vẫy lui mọi người, cùng Thượng Quan Khiêm hai người đút xong bữa tối ngọt ngào mật mật. Tuy rằng đây là Quân Hành Tuyệt đơn phương cảm giác, nhưng mà cũng không ngăn chặn lại được tâm tình tốt của Quân Hành Tuyệt.

Sau khi ăn xong, ở trong sân nhàn rỗi tản bộ, thưởng thức một chút ánh trăng xinh đẹp.

Bóng đêm xinh đẹp như thế, hai người trải qua tốt đẹp như thế, bất qua bên trong thành Du Châu lại không vui vẻ như vậy. Không biết binh sĩ từ nơi nào tới, khí thế mười phần đi vào trong thủy quân Du Châu, tuyên bố thánh chỉ, sau đó đem người trong danh sách bắt đi. Người phản kháng, nhanh chóng giết chết, không hỏi nguyên do, tàn nhẫn quyết tuyệt, làm cho kẻ nhát gan câm như hến, ngoan ngoãn đi theo.

Du Châu quan viên thủy quân, thu nhận hối lộ phóng túng cường đạo tiến vào trong đất Du Châu nguy hại dân chúng, đây là cách nói đối với bên ngoài.

Trên thực tế, tất cả quan viên thủy quân Du Châu toàn bộ đều bị thanh lý sạch sẽ, bởi vì ở quan viên thủy quân Du Châu có vài người nội tình cũng không sạch sẽ, không ít người thân phận là thủy phỉ (cường đạo trên nước). Tình huống này bị Nội các biết được, bị dọa một cái. Nguyên lai nội bộ Nguyên quốc có nhiều bất an như vậy, may mắn Hoàng thượng phát hiện. Bất quá, những người cũng thực xúi quẩy, vì sao cố tình lại gặp phải thời điểm Hoàng thượng cùng Tín vương du ngoạn làm ra sự tình. Người trong Nội các đồng tình một chút nhưng mà không trở ngại bọn họ quả quyết hạ xuống mệnh lệnh, giết, những người này không tất yếu phải lưu lại, mạo phạm thánh thượng chết còn chưa hết tội.

Trải qua tay của Diêm La, hết thảy mệnh lệnh đều cùng ngày là có thể thi hành, hơn nữa thông qua cửa ở kinh thành, một bộ phận người thuộc về cấm quân tiến vào Du Châu. Bọn họ đều là lấy mệnh lệnh của Quân Hành Tuyệt làm cao nhất, bọn họ có một ít người đã từng trải qua trận chiến ở Viêm quốc, đại bộ phận ở kinh thành tận mắt đã thấy được thần uy của Quân Hành Tuyệt, đối với Quân Hành Tuyệt độ trung thành tương đối cao. Chấp hành mệnh lệnh cũng quả quyết, tuyệt đối không kéo dài.

Liên đới không thuộc bọn quan viên thủy quân ở Du Châu cũng bị hung hăng tẩy sạch một phen, tra ra rất nhiều vấn đề, làm cho Nội các kinh hãi không thôi. Tiếp theo liền trong toàn quốc cũng dấy lên một trận sóng gió, mỗi người đều cảm thấy bất an, thực đúng là tra ra không ít người có vấn đề. Nhưng mà Nội các không lo lắng làm như vậy sẽ khiến cho náo động, Diêm La cùng cánh cửa kia tồn tại, khiến cho bọn họ có thể đúng lúc nắm chắc được tình huống mọi nơi, sẽ không lo không ăn khớp. Không đủ người, dễ xử lý, trong kinh thành nhiều không có việc gì làm như vậy, phái người tới quản lý một hồi, nghĩ muốn lưu thì liền lưu lại, không nghĩ lưu lại thì chờ người kế nhiệm tới. Trải qua lần này, nội bộ Nguyên quốc an ổn rất nhiều.

Một đêm, Du Châu đã bình phục trở lại, đương nhiên cũng có người phản kháng, bất quá dưới triệu tập thực lực tông sư, hết thảy phản kháng đều là vô dụng. Du Châu thuận lợi thay đổi triểu đại. Vấn đề còn lại, về sau chậm rãi giải quyết.

Tốc độ như thế làm cho đám người Dương Hùng cảm kích âm thầm kinh hãi. Triều đình biến hóa rất lớn, tốc độ nhanh như vậy thi hành, tốc độ nhanh như vậy giải quyết vấn đề. Thực lực triều đình đến tột cùng là như thế nào? Đêm nay, Dương Hùng mấy người ngủ thực không an ổn, cùng lúc phỏng đoán thực lực triều đình, cùng lúc đau đầu Thượng Quan Khiêm cùng Quân Hành Tuyệt sẽ tham gia võ lâm đại hội.

Bên trong thành Du Châu một mảnh náo động, nhưng mà ở trong trạch tử của Quân Hành Tuyệt, mọi người vẫn ung dung thoải mái. Nên ngủ liền ngủ, nên tu luyện liền tu luyện, tiểu đội trực ban, nên nói chuyện tình cảm liền nói chuyện tình cảm.