[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 9




“Ta tên là Thượng Quan Khiêm.” Y biết mục đích La Thái y hỏi, Thượng Quan Khiêm thẳng thắn thành khẩn trả lời, tử lúc tám tuổi tên y chỉ có duy nhất là Thượng Quan Khiêm.

“Thượng Quan Khiêm.” La Thái y lặp lại một lần, không khiến cho Tử Yên nhận thấy được gì khác thường. Người kia mẫu thân cũng họ Thượng Quan, là theo họ mẹ sao. Năm đó y là bị lột thân phận, thậm chí ngay cả dòng họ cũng không thể có. Một cái tên mà hắn đã khẳng định được đến tám phần, cuối cùng còn lại hai phần, lại hỏi.”Thượng Quan công tử có nắm chắc giải được độc cho Phượng công tử?” Đứa nhỏ này là hận sao? Muốn trả thù sao? Phải biết rằng Tương Tư độc nhiều năm khó giải, cho dù đứa nhỏ này thiên phú nhiều tới đâu cũng chưa chắc có thể giải? Nếu là vì báo thù mà đến, hắn nhất định ngăn cản.

“Có.” Quân Hành Tuyệt trúng độc đối những người này mà nói là khó giải, nhưng là với y mà nói cũng rất đơn giản, sở dĩ giúp Quân Hành Tuyệt giải độc là bởi vì có hứng thú với độc của hắn.

“Không biết Thượng Quan công tử giải như thế nào?” La Thái y hỏi, hắn thật sự lo lắng đứa nhỏ này là vì báo thù mà đến, Hoàng Thượng cũng không phải một người dễ đối phó, phía sau hắn là cả một quốc gia, còn có hai vị tông sư.

Thượng Quan Khiêm đem giải pháp nói sơ qua, La Thái y ở một bên đưa ra câu hỏi, hai người trò chuyện, mặt trời cũng dần ngã về tây.

“Thượng Quan công tử y thuật tinh xảo, lão phu bội phục.” La Thái y vuốt chòm râu nói, phương pháp Thượng Quan Khiêm nói có thể làm được, cách dụng dược quả thật hơn hắn rất nhiều. Trong lòng không khỏi có chút tự hào, đứa nhỏ này đã lớn thành như vậy.

“Quá khen.” Thượng Quan Khiêm khiêm tốn trả lời.

“Không hề nói quá, lão phu già rồi, cũng có nhiều năm kinh nghiệm, không ngờ Thượng Quan công tử tuổi còn trẻ, y thuật đã cao hơn cả lão phu.” La Thái y cảm khái.”Cùng Thượng Quan công tử nói chuyện ngày hôm nay thực có nhiều ích lợi. Lão phu còn có mấy vấn đề muốn hỏi công tử, những chuyện này đã làm lão phu khốn nhiễu (phức tạp) nhiều năm.” La Thái y hưng trí rất cao.

“Xin hỏi.” Thượng Quan Khiêm không cự tuyệt.

“Lão phu từng gặp phải nhiều chứng bệnh như nhau, phải.....” La Thái y tiếp tục hỏi, Thượng Quan Khiêm nhẫn nại nghe.

“Thượng Quan công tử, La Thái y, sắc trời đã muộn, hai vị nên dùng cơm rồi.” Tử Yên lúc này mới mở miệng. Nàng không thể để cho khách nhân đói bụng a. Lúc này cũng đã chậm lắm rồi.

“Nga, tán gẫu rất cao hứng nên đã muốn quên sắc trời.” La Thái y nhìn sắc trời bên ngoài, thái dương đã xuống núi, “Như vậy đi, lão phu cùng Thượng Quan công tử tiếp tục tán gẫu. Tử Yên a, ngươi đi đem cơm bưng tới. Phượng công tử có hỏi cứ nói lão phu bảo vậy.” Một chuyện nhỏ như vậy Hoàng Thượng nhất định sẽ cho.

“Tử Yên đã biết.” Tử Yên chỉ có thể rời đi, nàng đi truyền lời, đồng thời cũng hướng chủ tử báo cáo một chút tình hình. Với La Thái y nàng cũng yên tâm, hướng hai người cúi chào rồi đi ra ngoài.

“Vị tiểu ca này cũng đi ăn cơm đi.” La Thái y nghĩ muốn bảo Diêm La rời đi.

“La Thái y có chuyện cứ nói thẳng.” Thượng Quan Khiêm biết La Thái y bảo Tử Yên đi là có lời muốn nói với y.

La Thái y trầm mặc một hồi, có thật sự y không? Sau đó trực tiếp mở miệng, “Thượng Quan công tử vốn tên không phải là Thượng Quan Khiêm phải không?”

“Phải” Thượng Quan Khiêm trả lời không chút do dự.

“Là họ của mẹ ngươi sao?” La Thái y tiếp tục hỏi.

“Phải” Thượng Quan Khiêm trả lời giống như vừa rồi.

“Là ngươi phải không?” La Thái y hỏi một cách mập mờ.

Nhẹ nhàng cười, Thượng Quan Khiêm nói, “Không thể gạt được người, ở nơi này cũng chỉ có ngươi còn có thể nhớ rõ ta, La gia gia.” Thượng Quan Khiêm cũng không giấu diếm, nói ra từ xưng hô lúc trước với La Thái y.

“Thật là ngươi.” Thanh âm La Thái y có chút run rẩy, trong mắt hiện lên lệ hoa (nước mắt lưng tròng). Cách gọi La gia gia này chỉ có y mới gọi, đó là bí mật giữa bọn họ.

“Là ta.” Thượng Quan Khiêm xác nhận lại với La Thái y.

Mười mấy năm trước, khi đó y còn ở trong cung, có một lần sau khi bị mẫu hậu trách đánh, trên người rất đau,buổi tối ngủ không được, vì không muốn khiến cho cung nhân chăm sóc y lo lắng nên y đứng dậy trộm chạy tới Thái y viện, sau đó gặp La Thái y. La Thái y sát dược cho y, giấu giếm giúp y. Ở trong lòng y, La Thái y là một gia gia rất ôn hòa. Từ từ quen thuộc lẫn nhau, La Thái y phát hiện y rất có thiên phú về y thuật nên đã vì y dạy những thứ căn bản. Nếu không khi bị đẩy ngã xuống vách núi, y cũng sẽ không thể hiểu được các sách thuốc của sư phụ, lại càng không thể ở Ma Phương học tâp thêm một bước.

“Ngươi trưởng thành rồi.” Cảm động một hồi, La Thái y mới nói ra được một câu như vậy. Đứa nhỏ yếu đuối thiện lương năm đó bây giờ đã trưởng thành thành một nam tử ôn nhuận như ngọc, hơn nữa y thuật lại rất cao siêu. Năm đó khi hắn nhìn thấy vết thương trên người đứa nhỏ này đã rất tức giận, đối Hoàng hậu lúc đó rất bất mãn, với con của mình cũng có thể xuống tay, như thế nào xứng làm mẫu nghi thiên hạ. Mà đứa nhỏ này một chút cũng không bi thương, nói rằng mẫu hậu thật tốt làm cho hắn rất là đau lòng. Hắn biết trong cung có chút chuyện không thể nói. Việc này trở thành bí mật của hắn cùng đứa nhỏ kia. Sau đó phát hiện đứa nhỏ này ở phương diện y thuật rất có thiên phú, từng có ý tưởng muốn truyền học cho nó. Đáng tiếc không lâu sau, đứa nhỏ này bởi vì chuyện của Hoàng Hậu mà bị đuổi ra khỏi Hoàng cung.

“Là người thì nhất định phải lớn lên.” Thượng Quan Khiêm trả lời.

“Ngươi sống tốt không?” La Thái y hỏi, đứa nhỏ này rời khỏi Hoàng cung hẳn là đã chịu không ít khổ sở rồi

“Tốt lắm.” Thượng Quan Khiêm trả lời, hiện tại hắn thật sự tốt lắm, khinh thường tất cả luân lý nơi đây, trọng yếu chính là đồng bạn. Trốn chết cùng đuổi giết đều đã là quá khứ.

“Vậy là tốt rồi.” La Thái y biết đứa nhỏ này khẳng định là đã nếm qua đau khổ, bất quá đều là quá khứ, hiện tại tốt là được rồi.”Phượng công tử là ai ngươi biết không?” Nghiêm mặt hỏi, đối với vấn đề này La Thái y rất quan tâm, đứa nhỏ này có tâm trả thù không?

“Ta biết, cặp mắt kia là của người trong Phượng tộc, ta như thế nào có thể không nhận thức được.” Thượng Quan Khiêm không gạt La Thái y.

“Ngươi hận không?” La Thái y hỏi gay gắt.

“Có tất yếu hận không, Phụ hoàng đã chết, Phượng Hậu cũng đã chết, đầu sỏ năm đó cũng đã chết, không phải sao?” Thượng Quan Khiêm trả lời. Hận, không, không hận, bởi vì không đáng. Đã trải qua nhiều như vậy, ngay cả hận y cũng đã quên hận như thế nào, đâu còn gì đáng hận.

“Lúc Phượng Hậu biết mẫu hậu ngươi là bị hãm hại liền xử tử kẻ hãm hại mẫu hậu ngươi. Lúc sắp lâm chung còn kêu Tiên hoàng nhất định phải tìm ngươi trở về, bồi thường ngươi. Nàng nói nàng cả đời này đã làm chuyện thất bại nhất chính là đã không phát hiện chân tướng, hại mẫu hậu ngươi uổng mạng, hại ngươi lưu lạc dân gian. Tiên hoàng cũng như vậy, phong ngươi làm Tín Vương, ý nói là ngài ấy tin rằng ngươi không có chết, tin mẫu hậu ngươi không có làm.” La Thái y nói nhiều chuyện chút, hy vọng khiến cho đứa nhỏ này cảm thấy tốt hơn một chút.

“Vậy sao?” Biểu tình của Thượng Quan Khiêm làm cho người ta không nhìn ra suy nghĩ của y.Thông tin này hắn không có đi tìm hiểu. Tín Vương, nguyên lai là ý tứ này. Sự tình đều đã xảy ra, tín thì làm sao, lúc ấy vì sao không tín. Giáo dục nhiều năm khiến cho La Thái y biết cảm ơn, nhưng y thì không, y không cần cảm ơn.

“Hoàng Thượng biết thân phận của ngươi không?” La Thái y lại hỏi.

“Hắn không biết.” Thượng Quan Khiêm trả lời khẳng định, Quân Hành Tuyệt năm đó tuổi còn quá nhỏ. Diện mạo của y hiện tại không giống Phụ hoàng Mẫu hậu nhiều lắm, hơn nữa nếu Quân Hành Tuyệt đã biết thân phận của y, tuyệt đối sẽ không có loại thái độ như hiện nay.

“Hắn là một Hoàng Đế tốt, cũng là đệ đệ ngươi, ngươi có thể trị bệnh của hắn như lời hắn nói vậy người hãy trị cho hắn đi.” La Thái y nói, hắn thủy chung vẫn là một người trung quân, cho dù đau lòng vì đứa nhỏ này, hắn cũng không hy vọng đứa nhỏ này hại Hoàng Thượng bởi vì thiên hạ không thể chịu được hỗn loạn. Thời điểm nói lời này còn mang theo vài điểm khẩn cầu.

“Độc của hắn ta sẽ giải.” Thượng Quan Khiêm ôn hòa đối La Thái y nói.

“Vậy là tốt rồi, ngươi tính trở về sao không?” La Thái y tin tưởng, đứa nhỏ này vẫn là đứa nhỏ dịu ngoan thiện lương năm đó.

“Không.” Thượng Quan Khiêm không tính trở về, sau khi về thế giới này đã không tính quay về, y vốn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó lại cùng nhóm đồng bạn cùng đi với nhau, hủy diệt, chiếm đoạt.

“Cũng thế, nơi đó quá phức tạp, ngươi ở dân gian cũng tốt, không cần cuốn vào loại thị phi này, lão phu sẽ giấu diếm giúp ngươi.” La Thái y nói như đã hiểu. Ở nơi đó đứa nhỏ này không có kí ức tốt, ở dân gian cũng được.

Thượng Quan Khiêm cười, không nói gì. Không cần cuốn vào thị phi sao? La Thái y a, lúc nhìn thấy Quân Hành Tuyệt hắn đã muốn nhất định quấn vào, bất kể kết quả là như thế nào. Tôn chỉ của Vô Xá chính là giết không tha, không trêu chọc đến y thì không sao, một khi y muốn động thủ, vậy thì chỉ có giết chóc và máu.

Hai người đang nói thì Tử Yên đã bưng đồ ăn lên. Hai người ăn ý với nhau chuyển sang nói đề tài khác, lại qua một thời gian, La Thái y mới đứng dậy rời đi, thuận tiện mang đi  lá trà Thượng Quan Khiêm chuẩn bị cho hắn. Hắn vui tươi hớn hở nhận, hắn thích trà, cực phẩm trà ngon như thế hắn đương nhiên phải nhận lấy.

La Thái y rời khỏi tiểu viện không bao lâu đã bị gọi lại, nói rằng Hoàng Thượng muốn gặp hắn. La Thái y âm thầm thở dài, ai, cung đình – loại địa phương này có thể ngốc thực không thể, đứa nhỏ kia không muốn trở về cũng tốt.

“Cựu thần tham kiến Hoàng Thượng.” La Thái y nhìn thấy Quân Hành Tuyệt thực hiện quân thần chi lễ.

“La Thái y bình thân, ngồi đi.” Quân Hành Tuyệt trả lời.

“Tạ ơn Hoàng Thượng.” Tuổi lớn rồi, La Thái y không cự tuyệt ban ân của Hoàng Thượng.

“La Thái y cùng Thượng Quan công tử tán gẫu thật sự hợp ý, ngay cả bữa tối cũng chưa ăn a.” Quân Hành Tuyệt ngồi ở trên nhuyễn tháp (giường nhỏ) ôn hoà nói. Hắn vốn là muốn thỉnh Thượng Quan Khiêm cùng nhau dùng bữa. Không nghĩ tới La Thái y kêu Tử Yên đến nói cho hắn rằng bọn họ muốn ở trong phòng dùng bữa. Hắn tuyệt không thừa nhận lúc ấy trong lòng có ý tức giận, bởi vì nhìn Thượng Quan Khiêm mà có dục niệm làm cho hắn theo bản năng muốn tránh khỏi Thượng Quan Khiêm, lúc biết Thượng Quan Khiêm không đến thấy có chút may mắn, cũng có chút mất mác.

“Thượng Quan công tử y thuật cao minh, cựu thần có lợi rất nhiều.” La Thái y khen ngợi. Đây là sự thật, nhiều năm như vậy hắn cũng chưa từng nghĩ đứa nhỏ biết sơ y lý năm đó lại có thể lớn đến nước này, nói một cách không khoa trương, đệ nhất danh y đương thời hẳn là thuộc về đứa nhỏ kia.

“Hắn có thể giải độc của trẫm?” Vấn đề này Quân Hành Tuyệt thực quan tâm.

“Cựu thần có thể bảo đảm, hắn có thể.” La Thái y khẳng định cam đoan.

“Ngươi tin hắn.” Nghe thấy lời La Thái y, Quân Hành Tuyệt híp mắt hỏi.

“Tín.” La Thái y trong lời nói trảm đinh tiệt thiết (như đinh đóng cột), không có một tia do dự.

“Trẫm đã biết, nhưng trong lúc Thượng Quan Khiêm giải độc cho trẫm, ngươi phải giám thị tốt.” Quân Hành Tuyệt ra lệnh.

“Cựu thần tuân chỉ.” Ai, mọi người trong cung đều có nhiều nghi ngờ, đặc biệt là Hoàng Đế. “Hoàng Thượng, người có thể cùng Thượng Quan công tử trở thành bằng hữu, lấy nhãn lực của lão phu có thể nhìn ra được Thượng Quan công tử là người quân tử, Hoàng Thượng không ngại bỏ xuống tâm tư cùng Thượng Quan công tử kết giao đi.” La Thái y khuyên nhủ, trong lòng nghĩ, dù sao thì các ngươi cũng là huynh đệ a.

“Lui ra.” Đối vời lời La Thái y nói, Quân Hành Tuyệt không có biểu hiện gì.

“Cựu thần cáo lui.” La Thái y lui đi ra ngoài.

Bằng hữu sao? Hắn sẽ có sao? Quân Hành Tuyệt nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện bộ dáng Thượng Quan Khiêm. Quân tử, quả thật đúng vậy, nhưng trực giác của người làm Hoàng Đế, hắn cảm giác được Thượng Quan Khiêm còn cất giấu cái gì đó khiến cho người khác bất an.