[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 83




“Đây là Hoàng thượng đoán?” Tố Linh hỏi, Hoàng thượng nếu có loại suy đoán này khó trách sẽ đối với đệ tử Tinh Hồ vô tình.

“Không, Tinh Hồ đối với người trên đời danh dự tốt lắm, không có người nào sẽ nghĩ như vậy, cũng sẽ không hướng trên phương diện này để suy đoán. Nhưng là có một người không biết tới thanh danh của Tinh Hồ, đứng ở góc độ người đứng ngoài nhìn vào nói ra một loại suy đoán không thể nghĩ ra, không phải sao?” Quân Thường Hằng lắc đầu, cầm lấy ly trà uống một ngụm trà.

“Là vị Thượng Quan công tử kia?” Tố Linh lại hỏi. Không biết tới thanh danh Tinh Hồ, khả năng này cơ hồ là không tồn tại, nhưng hiện tại lại có một là vị Thượng Quan công tử kia.

“Đúng vậy.” Thời điểm Hoàng thượng nói cho gã suy nghĩ này, gã cũng chấn động. Bất quá phát ra từ miệng của Tín vương, gã không thể không tin, bởi vì Tín vương thực sự là sâu không lường được, bất luận là trí lực hay thực lực.

“Y đối với Tinh Hồ thành kiến rất sâu?” Tinh Hồ chọc tới y sao?

“Không, y đối với hết thảy không có thành kiến, chỉ là nói ra một suy đoán xấu nhất mà thôi.” Thành kiến? Như thế nào sẽ có, nếu có thành kiến thì Tinh Hồ sớm đã không còn ở trên đời.

“Nhưng mà, Hoàng thượng tin.” Tố Linh có chút bi phẫn nói. Tinh Hồ rõ ràng là thầm nghĩ muốn hảo hảo phát triển, căn bản không có dã tâm. Các nàng chính là muốn đệ tử Tinh Hồ tìm được lang quân như ý mà thôi, lại rước lấy hoài nghi như vậy.

Quân Thường Hằng thở dài, “Ta đối với ngươi nói những lời này, chính là hy vọng Tinh Hồ về sau chú ý một chút.” Hoàng thượng tin, việc này tính sao. Trên đời này hết thảy giống nhau không được Hoàng thượng đặt trong lòng, gã là bởi vì tình phân đã qua mới nói với Tố Linh những lời này, bởi vì gã không biết về sau Hoàng thượng sẽ đối với Tinh Hồ xử lý như thế nào. Tiêu diệt? Sự tình nếu thật sự giống như lời của Tín vương mà phát triển, như vậy Tinh Hồ chỉ có thể hủy diệt, không có con đường còn lại. Hiện tại triều đình hủy diệt Tinh Hồ thật phi thường dễ dàng. Khác biệt là Tinh Hồ sẽ bị ai diệt mà thôi.

“Hằng, ngươi cũng vô pháp làm thay đổi ý tưởng của Hoàng thượng sao?” Tố Linh chờ mong nhìn Quân Thường Hằng, là hoàng thúc của Hoàng thượng, tông sư của triều đình, Quân Thường Hằng có năng lực thay đổi ý tưởng của Hoàng thượng.

“Trước kia còn có thể, nhưng hiện tại tuyệt đối không có khả năng này. Trên đời, duy nhất có thể làm cho Hoàng thượng thay đổi ý tưởng chỉ có một người.” Tại hơn một năm trước kia, vì nghiệp lớn, Hoàng thượng không thể nào có thể thay đổi ý tưởng, hiện tại càng thêm không có khả năng. Không phải Tinh Hồ nguy hại thành lớn, mà là vì Tinh Hồ không đáng nhắc tới. Hoàng thượng căn bản không có đặt chuyện này ở trong lòng, nếu tùy tiện nhắc tới, ngược lại sẽ làm Hoàng thượng động suy nghĩ hủy diệt. Cho nên tốt nhất cái gì cũng cũng không làm.

“Ai?” Biết có người có thể, Tố Linh muốn tranh thủ.

“Tín vương.” Quân Thường Hằng đưa ra đáp án.

Tín vương, cái  vị Tín vương đột nhiên xuất hiện kia? Dân chúng bình thường sẽ không biết, nhưng bọn họ có loại thân phận địa vị hơn người này thì sẽ biết sự tồn tại của Tín vương. Hoàng gia riêng tư thì không rõ ràng lắm nhưng Tín vương tồn tại thì vẫn là biết đến.

“Y ở nơi nào?” Tố Linh vội vàng hỏi, nếu có thể làm vị Tín vương này hiểu được Tinh Hồ tuyệt đối không có dã tâm, có phải hay không có thể tiêu trừ được nguy cơ.

“Ngươi muốn làm như thế nào?” Quân Thường Hằng hỏi lại.

“Ta nghĩ muốn thử một chút, có thể hay không làm cho…”

Còn chưa để nàng nói xong, Quân Thường Hằng ngắt lời, “Vô dụng, bất luận nói như thế nào đều vô dụng.”

“Không thử một chút thì làm sao sẽ biết?” Tố Linh kiên trì.

“Vô dụng, Thượng Quan Khiêm chính là Tín vương.” Quân Thường Hằng trực tiếp đưa ra đáp án.

“Như thế nào?” Hy vọng duy nhất chính người làm cho Tinh Hồ lâm vào tuyệt địa (địa phương tuyệt vọng).

Người nam tử ôn hòa kia là Tín vương. Mấy người gặp qua Thượng Quan Khiêm nghĩ.

“Hằng, thật sự một chút biện pháp đều không có sao?” Tố Linh mang theo cầu xin nhìn Quân Thường Hằng, hy vọng Quân Thường Hằng nghĩ ra biện pháp.

“Không có.” Đối với Hoàng thượng cùng Tín vương nói cái gì cũng không đủ dùng.

“Hằng, ta nghĩ muốn nhìn thấy Tín vương.” Tố Linh suy nghĩ một hồi, kiên định nói. Nếu Tín vương chưa bao giờ tiếp xúc qua với Tinh Hồ, như vậy khiến cho Tín vương tiếp xúc qua Tinh Hồ, nàng tin tưởng Tinh Hồ đệ tử có thể thay đổi được ý tưởng của Tín vương.

“Tố Linh, đình chỉ lại suy nghĩ ngu xuẩn của ngươi.” Đã từng là người yêu, gã thưởng thức qua trí tuệ của Tố Linh, nhưng mà gã hiện tại tuyệt đối không muốn nhìn thấy một phân trí tuệ này, phân trí tuệ này sẽ làm hại chết người.

“Suy nghĩ ngu xuẩn? Hằng, ngươi hiểu rõ ta là đang suy nghĩ cái gì?” Tố Linh nhìn Quân Thường Hằng, vì tồn vong của Tinh Hồ, nàng nhất định phải làm.

“Ngươi cho rằng chỉ bằng Tinh Hồ đệ tử có thể lay động tâm của vị Tín vương kia sao? Tuyệt đối không có khả năng. Tín vương so với Hoàng thượng còn vô tình hơn.” Hoàng thượng ít nhất còn đối với Tín vương động tình, nhưng vị Tín vương kia trong lòng căn bản không có thương hại hay tình cảm, cặp mắt thuần đen kia ở trong chỗ sâu nhất, đó tuyệt đối là hắc ám lãnh tuyệt. Chỉ cần nhìn một lần liền biết, đó là tàn khốc không vì bất luận gì dao động. Nếu thực sự có kỳ tích xuất hiện, Tinh Hồ đệ tử dao động được tâm của Tín vương, người thứ nhất diệt Tinh Hồ chính là Hoàng thượng, “Xin khuyên ngươi một câu, ngươi có thể đem chủ ý đánh tới bất luận trên người người nào, nhưng tuyệt đối không thể là Tín vương. Nếu không, không cần chờ dự đoán kia được thực hiện, Tinh Hồ liền bị hủy trên tay ngươi.”

“Ngươi sợ Tín vương?” Tố Linh quật cường chất vấn, tuy rằng nàng không tiếp thu rằng Quân Thường Hằng sẽ sợ. Một Trấn vương, hoàng thúc của Tín vương, một tông sự giang hồ thần thoại. Nhưng không nghĩ tới Quân Thường Hằng cho nàng một câu trả lời khẳng định thuyết phục.

“Đúng vậy, ta sợ y.” Quân Thường Hằng một chút cũng không ngại làm cho người khác biết được gã sợ hãi Tín vương. Gặp qua giết chóc của Tín vương, trừ bỏ Hoàng thượng ra thì có ai không sợ. Đỗ Thành cùng nhóm cấm quân ngày đó, chỉ cần nhìn thấy Tín vương liền nhịn không được run run. Cũng khổ bọn họ tâm chí kiên định, chính là một chút liền khôi phục lại. Các đại thần cũng không dám nhắc tới Tín vương, ngày đó giết chóc tại trong cung không phải bí mật. Đỗ Thanh cùng đám cấm quân kia người nào sau lưng không có thể lực bối cảnh, trong triều đại thần không ít người là thân thuộc của bọn hắn. Mà gã tuy rằng có thể cùng Tín vương nói chuyện, nhưng trong lòng gã vẫn là e ngại Tín vương, cái người hắc ám khủng bố kia.

“Ngươi sợ y?” Tố Linh không thể tin được trợn to mắt.

Những người còn lại giống nhau, người gặp qua Thượng Quan Khiêm thực không rõ, một quân tử nhẹ nhàng như vậy vì sao lại làm cho một tông sự sợ hãi.

“Hằng, ngươi vì cái gì mà vui đùa, tông sự sẽ sợ hãi?” Tố Linh nghĩ đến đây có lẽ là nói giỡn.

“Tông sư?” Nghe được tông sư, Quân Thường Hằng nở nụ cười, xưng hô này càng nghe càng thấy buồn cười, buồn cười bản thân trước kia tự mãn, buồn cười tông sư trên thế giới này nhiều lắm, làm cho người ta không thể tin được, “Tố Linh, tông sư không tính là cái gì. Ngươi tin tưởng sao, ngay tại trong uyển này, tông sư liền vượt qua hai mươi vị.”

Hoàng thượng trong cấm quân cùng ảnh vệ chọn lựa một đám trung tâm cùng người có thiên phú xuất sắc, trong một năm ngắn ngủi, đưa bọn họ đắp nặn thành tông sư. Toàn bộ hoàng cung đều có những tông sư này tọa trấn. Từ ngày ấy bắt đầu, tông sư đã không còn là cái gì. Trong hoàng cung viện đã không có ai có thể vô thanh vô tức lẻn vào, đây coi như là đối với an toàn Hoàng đế sau này mà suy nghĩ. Tuy rằng Hoàng thượng bản thân chính là nhất thời nghĩ ra mà thôi. Khi gã cùng Phượng Cửu nhìn thấy nhiều tông sư như vậy sinh a, bọn họ ai trong lòng cũng cảm thấy bi thương. Bọn họ dùng bao lâu, cố gắng bao lâu mới đi tới được vị trí kia. Đơn giản như thế liền đắp nặn ra được nhiều như vậy, trong lòng sao có thể không cảm thán, thế giới biến hóa quá nhanh.

“Không có khả năng.” Đây là mọi người sợ hãi kêu lên, hai mươi vị tông sư? Đây là chuyện tuyệt đối không có khả năng. Một vị tông sư xuất hiện đã thực khó lường, từng có hơn hai trăm năm chưa có một vị tông sư. Tông sư là sở hữu võ giả hướng tới, đại biểu cho tối cường lực lượng. Thời điểm đồng thời vượt qua hai mươi vị tông sư xuất hiện, chuyệnnày tuyệt đối không có khả năng. Không có người siêu nhiên thiên tư ngộ tính(người có thiên tư ngộ tính siêu việt), không có khả năng trở thành tông sư, đây là thiên hạ nhận thức chung. Mà Quân Thường Hằng nói lời này đã đánh vỡ nhận thức chung.

“Tông sư, bất quá là tiên thiên chi cảnh.” Quân Thường Hằng nhìn kinh ngạc của những người này, gã hiểu được, nhưng sự thật chính là sự thật, “Tố Linh, ta đã muốn vượt qua cảnh giới tông sư.” Tại sau khi có được công pháp, gã cùng Phượng Cửu đều vượt qua cảnh giới tông sư, hướng về nơi rất cao bắt đầu tiến lên.

Siêu việt tông sư chi cảnh? Kia là dạng cảnh giới gì, có loại cảnh giới này tồn tại sao?

“Trong chốn giang hồ nghe đồn, Nguyên quốc có siêu việt tông sư tồn tại, đó là sự thật?” Lãnh Phong trên mặt đã không còn bình tĩnh như trước.

“Quả thật là tồn tại, hiện tại ta và Phượng Cửu cũng là như thế.” Hiện tại gã cùng Phượng Cửu ngang hàng luận giáo, bọn họ trên cùng con đường, cùng nhau đi tới.

“Như vậy, vị tông sư thứ ba cũng vậy?” Đường Di hiếu kỳ hỏi.

“Vị tông sư thứ ba?” Quân Thường Hằng cười khổ, “Không có người này, nếu ý các người là chỉ tới người xuất hiện ở Nguyên quốc, vị kia ta có thể nói cho các ngươi, y không phải tông sư.”

“Như vậy y là…” Phương Thiên Hữu cũng rất ngạc nhiên hỏi.

“Là Tín vương, người mạnh nhất trên đời.” Hoàng thượng chính mình thừa nhận, hắn tuy rằng cùng Tín vương không sai biệt lắm nhưng cũng chỉ là không sai biệt lắm mà thôi, Tín vương là mạnh nhất.

Mạnh nhất? Xưng hô này làm cho mọi người hô hấp cứng lại, như thế nào mới có được xưng hô này. Nam nhân ôn hòa kia một chút cũng nhìn không ra a.

“Liền bởi như vậy, ngươi sợ y?” Tố Linh phục hồi lại tinh thần, lại chất vấn. Đối với Quân Thường Hằng nàng có hiểu biết, chỉ là thực lực tuyệt đối sẽ không làm cho Quân Thường Hằng sợ hãi.

“Tố Linh, ngươi có thấy qua trường hợp giết hại mười vạn người?” Quân Thường Hằng lại nhớ lại nam tử huyết vũ kia, rõ ràng là trường hợp huyết tinh như vậy, vì sao sẽ lại xinh đẹp như thế, xinh đẹp tới tàn khốc.

Không đợi Tố Linh trả lời, Quân Thường Hằng tiếp tục nói, “Ta đã thấy, mười vạn người, ngay tại trước mắt của ta, hóa thành thi thể, máu vẩy ra trong không trung, hóa thành huyết vũ. Người nọ thế nhưng không có bị lây dính nửa điểm huyết tinh, vẫn như cũ cười tới ôn hòa.”

“Đó là Tín vương?” Lãnh Vô Ngân không thể tin được, người nam tử ôn hoa sẽ làm ra chuyện tình như vậy. Đồng dạng người đã gặp qua Thượng Quan Khiêm cũng không tin.

“Các người gặp y, sẽ không tin, đúng không?” Đối với Lãnh Vô Ngân hoài nghi, Quân Thường Hằng một chút đều không ngại, “Ta vốn không tin, trước khi chân chính gặp qua cường đại của y, ta cũng không tin. Người nam nhân ôn hòa khiêm nhuận như vậy lại làm ra được chuyện tình đáng sợ như thế. Nhưng là tại thời điểm Tín vương triển lộ ra hắc ám của y, ta sợ. Ta hoàn toàn mất đi tự tin, lần đầu tiên cảm giác được tư vị tuyệt vọng. Tại thời điểm Tín vương thoải mái giết Liệt Nham, ta sợ, nguyên lai tông sư nhỏ bé như thế.” Đó là lần đầu tiên gã biết sợ hãi một người, cũng nghĩ mà sợ khi bản thân thế nhưng lại có suy nghĩ muốn giết người kia.

“Các ngươi có thể tưởng tượng ra được một người vừa giết mười vạn người xong, có thể vân đạm phong khinh uống trà cùng người khác nói chuyện phiếm, ngay tại trước mặt là đống thi hài kia.” Quân Thường Hằng nhớ lại.

Mọi người không rét mà run, bọn họ trên tay đều dính qua huyết, nhưng mà muốn bản thân trước đống thi thể mình giết uống trà, nói chuyện phiếm, bọn họ không có loại năng lược này, cũng căn bản không có khả năng làm. Người bị giết cùng bọn họ đồng dạng là con người, cho dù đó là ác nhân nhưng trong lòng không có khả năng không có cảm xúc.

“Nhưng mà Tín vương đáng sợ nhất không phải ở điểm này.” Quân Thường Hằng nhắm mắt lại, ngay lúc đó gã không có phát hiện, sau này gã mới phát hiện ra, ý thức được đến thời điểm này, đối với Tín vương mới càng thêm sợ hãi.

Còn có cái gì? Tất cả mọi người phát hiện được Quân Thường Hằng nắm chặt hai tay, sắc mặt tái nhợt, còn có cái gì càng thêm đáng sợ.