Giữa bình nguyên chiến trường, nhân mã của cả hai bên đang giằng co trong năm trăm thước. Không khí giương cung bạt kiếm tràn ngập, mọi người đều gắt gao cầm vũ khí, cảnh giác nhìn quân đội phía đối diện. Người chỉ huy của cả hai bên đều không phát ra hiệu lệnh gì. Bọn họ đều rõ ràng, muốn thắng được trận này là phải trước giải quyết tông sư của đối phương, cho nên hiện tại người nên tiến lên không phải bọn họ.
Quân Thường Hằng cùng Liệt Nham theo đều từ trong đội ngũ tiêu sái đi ra, khí thế càng ngày càng mạnh, chiến ý đang thiêu đốt, người đối diện là cùng một trình độ với mình, là đối thủ đáng giá để giao chiến, người đứng ở vị trí tông sư đều là cô đơn, bởi vì bọn họ không có đối thủ, mà giữa tông sư với nhau cũng rất khó giao thủ. Đặc biệt là Liệt Nham, hai tông sư còn lại ngoại trừ hắn ra thì đều là người của Nguyên Quốc, ở Viêm Quốc hắn có cảm giác cô đơn của một người cao thủ, năm đó so chiêu cùng Phượng Cửu, tuy rằng thua, nhưng Liệt Nham vẫn rất vui, bởi vì hắn còn có đối thủ. Lúc này đây Quân Thường Hằng xuất hiện, chiến đấu một lần cũng làm cho hắn hưng phấn thật lâu, rốt cục có thể buông xuống hết thảy, bất luận thắng thua, chỉ cần chiến đấu một trận cho thống khoái thôi.
Khoảng cách giữa Quân Thường Hằng cùng Liệt Nham càng ngày càng gần, nhưng ngay tại một khắc phải động thủ, hai người đồng thời chuyển hướng sang một nơi khác, nhanh chóng đề phòng. Bởi vì lúc bọn họ giằng co lại có một cỗ khí thế gia nhập bọn họ, đảo loạn hai khí thế của bọn họ, cùng bọn họ chống lại, băng lãnh như không có tình cảm gì dao động, không phải khiêu khích, không phải kiêu ngạo, cứ như vừa xuất hiện ở nơi nào, không giống như khí thế của con người. Ai? Hai người đều nghi hoặc, sau đó chuyển hướng sang nơi phát ra cỗ khí thế kia, ở một nơi không xa mà hai bên đang giằng co, ngay tại khoảng cách năm trăm thước này không biết từ khi nào đã xuất hiện hai thân ảnh.
Đó là? Quân Hành Tuyệt lúc tiếng kèn vang lên tất nhiên là gắt gao đi theo, mà là ở chính giữa quân đội, được bảo hộ, tin tức Hoàng Đế bệ hạ tự thân tới chiến trận còn chưa kịp truyền ra, nhưng là chủ soái phải biết, chủ soái làm sao dám để cho Hoàng Đế gặp nguy hiểm, đương nhiên là phải bảo vệ lại, việc tốt kia chính là giao cho Đỗ Thành – làm người bảo vệ.
Quân Hành Tuyệt vẫn luôn nhìn theo Hoàng thúc cùng quốc sư Viêm Quốc đi từng bước một tới gần nhau, đánh giá hai người này sẽ là bước tiến cao cho hắn, nhưng tâm tư của hắn lại không ở nơi này, Khiêm đến tột cùng là vì sao muốn dẫn hắn đi đến nơi này? Đây là nghi hoặc của hắn, hắn đã ở đây, vậy Khiêm ở nơi nào?
Sau lại cảm giác cỗ khí thế băng lãnh kia, cũng chuyển đầu sang nhìn, thấy được hai thân ảnh, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, nhưng hắn sẽ không nhận sai được, trong đó một người là Khiêm, ngay cả do dự cũng không có, giục ngựa hướng phương hướng kia chạy tới, mặc kệ Đỗ Thành la hét, chạy đi.
Đỗ Thành bất đắc dĩ cũng cùng thủ hạ đuổi theo sau, Hoàng thượng rốt cuộc là làm sao vậy? Nơi này là chiến trường a, sao lại có thể tùy tiện xằng bậy.
Trong đội ngũ của Nguyên Quốc xuất hiện náo động nho nhỏ, Quân Thường Hằng cũng chú ý tới, nhìn thấy tình cảnh Hoàng thượng giục ngựa chạy đi, chuyện gì vậy? Sau đó nhớ tới câu đầu tiên mà Hoàng thượng hỏi khi đến đây, chẳng lẽ Tín vương tới? Quân Thường Hằng lập tức phản ứng lại, người có thể áp chế khí thế của tông sư, trên đời này còn một người nữa, thủ hạ Diêm La bên người Tín vương. Bọn họ sao lại tới nơi này?
Nhìn hướng đi của Quân Hành Tuyệt, Quân Thường Hằng cũng không giằng co ở đây thêm nữa, đuổi theo, về phần Liệt Nham, đã không có gì đáng lo lắng, bây giờ ở đây Nguyên Quốc có hai vị tông sư, Liệt Nham sẽ không có phần thắng. Quân Thường Hằng một chút cũng không lo lắng chuyện Diêm La sẽ không ra tay, ở trong lòng ông, Tín vương là Vương gia Nguyên Quốc, vì bảo vệ Nguyên Quốc, nhất định sẽ để Diêm La ra tay. Hoàng thượng ở đây không thể có gì ngoài ý muốn, ông phải bảo vệ tốt Hoàng thượng.
Liệt Nham cảnh giới đột nhiên xuất hiện thân ảnh, cũng chú ý tới dị động của Nguyên Quốc, sau đó là hành động của Quân Thường Hằng, dám xem nhẹ hắn mà bỏ chạy đến một phương hướng khôg rõ. Liệt nham biết người tới không phải Phượng Cửu, bởi vì khí thế vừa rồi rất lạnh, không có một chút sinh khí, đó không phải khí thế của Phượng Cửu, vậy người tới là ai? Trên đời này từ khi nào lại có thêm một tông sư? Liệt Nham có chút tò mò, cho nên hắn cũng đuổi theo.
Mà chủ soái Viêm Quốc nhìn hướng đi của Quốc sư Liệt Nham, cũng vội vàng phái một bộ phân nhân mã đuổi theo.
Người đột nhiên xuất hiện ở đây đúng là Thượng Quan Khiêm cùng Diêm La, lúc cảm thấy đã đến đúng thời điểm rồi, Thượng Quan Khiêm mang theo Diêm La tiến vào nơi này, tất cả lực chú ý đều ở trên người hai vị tông sư đang giao đấu, không ai phát giác bọn họ đã đến, cho nên Thượng Quan Khiêm nhượng Diêm La quấy nhiễu hai tông sư, cũng khiến cho mọi người nhận thấy bọn họ. Sau đó Quân Hành Tuyệt vội vàng chạy tới, hai vị tông sư cũng vậy, phía sau còn đi theo không ít người.
Nhóm chủ lực trên chiến trường đột nhiên có dị động sau lại khôi phục bình tĩnh, song phương giằng co, ở trên chiến trường là không thể tùy ý phân tâm, bọn lính đều biết, bọn họ phải cẩn thận chính là người đối diện với mình, về phần những chuyện khác, bề trên sẽ biết giải quyết.
Quân Hành Tuyệt chỉ trong chốc lát đã tới trước mặt Thượng Quan Khiêm, nhanh chóng xuống ngựa, nhìn người đang đứng kia, đã bao lâu rồi, người này đã rời khỏi mình bao lâu rồi, Quân Hành Tuyệt tham lam ngắm nhìn người trước mặt, sau đó mới nhận ra người mà mình ngày nhớ đêm mong đang mặc một bộ trang phục hết sức kì lạ.
Mái tóc đen như tơ như lụa không bị bất cứ vật gì trói buột, nhẹ nhàng tạo nên các vòng cung trong gió, trang phục kỳ dị, không phải màu trắng như bình thường Khiêm mặc, không phải tơ lụa mà như một loại vật có thể hấp thu hết tất cả hắc ám, thâm trầm, ngoại trừ một ít hoa văn màu bạc ở cổ tay áo ra thì không còn bất kì màu nào khác, cổ tay áo xắn lên một phần, vạt áo buông lỏng kéo dài đến đầu gối, tách làm bốn phần, dễ dàng cho hoạt động, chiếc quần hơi ôm lộ ra đường nét của đôi chân. Bộ y phục này không làm tổn hại đến khí chất ôn hòa nơi Khêm, mà còn thêm vài phần thần bí thâm thúy, giống như trời đêm vậy.
“Hoàng thượng.” Đỗ Thành vội vàng chạy qua, thay đổi vị trí, với khoảng cách thế này, song phương đang giao chiến đã không còn có thể nghe thấy những gì bọn họ nói. Sau đó Quân Thường Hằng cùng Liệt Nham cũng đã đuổi tới.
Quân Thường Hằng vội vàng che chở Quân Hành Tuyệt, cảnh giác nhìn Liệt Nham. Liệt Nham cũng mới biết được thì ra Hoàng Đế Nguyên Quốc cũng tới nơi này, thú vị đánh giá.
Đỗ Thành cũng cảnh giác nhìn những thủ hạ phía sau Liệt Nham.
Hết thảy những chuyện này, Quân Hành Tuyệt cũng không quản, trong mắt hắn chỉ có Thượng Quan Khiêm, “Khiêm.” Quân Hành Tuyệt nhẹ gọi, bao hàm thâm tình. Khiến cho Quần Thường Hằng nghe được, trong lòng nhảy dựng lên, chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủn, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho Hoàng thượng không còn che dấu tình cảm của mình nữa.
“Hoàng thượng, ” Quân Thường Hằng thận trọng nhắc nhở, sau đó quay qua Thượng Quan Khiêm hỏi, “Tín vương vì sao lại xuất hiện ở đây?”
Người này là Tín vương? Liệt nham cũng đánh giá con người vừa đột nhiên xuất hiện trên chiến trường, là quốc gia bên cạnh Nguyên Quốc, thậm chí có thể nói là nước đối đầu, đương nhiên là phải có điều tra về Nguyên Quốc, vị Tín vương xuất hiện vào cuối mùa xuân năm trước, Viêm Quốc cũng biết, bất quá vị Tín vương này thực thần bí, Viêm Quốc cũng không biết cụ thể chuyện tình, chỉ biết y là huynh trưởng của Nguyên Quốc Khai Đế, trưởng tử (con cả) của tiên hoàng, là người thừa kế danh chính ngôn thuận hơn cả Khai Đế, Viêm Quốc vốn muốn châm ngòi ly gián, nhưng mà mãi vẫn không gặp được vị Tín vương này nên không thề làm được gì, không ngờ lại có thể gặp ở đây. Hảo một người quân tử nhẹ nhàng, nhưng vì sao cảm giác lại không như vậy, nguy hiểm, bản năng của chính mình đang cảnh cáo rằng có nguy hiểm, mà lại đối với một nam tử ôn nhuận như ngọc kia?
“Khiêm, nơi này rất nguy hiểm, ta đưa ngươi trở về.” Quân Hành Tuyệt đã bỏ cái danh xưng ‘trẫm’ vô dụng kia, với Khiêm hắn sẽ không bao giờ dùng cách xưng hô như Hoàng Đế nữa.
“Nguy hiểm? Thế giới này rất nhỏ bé, nguy hiểm căn bản không tồn tại.” Thượng Quan Khiêm ngạo nghễ nói, uy thế thản nhiên từ trên người y toát ra, khiến cho mọi người chung quanh kinh ngạc. Không giống như tử khí băng lãnh của Diêm La, Thượng Quan Khiêm khí thế là hắc ám nặng nề kéo tới trên bọn họ, không nhiều nhưng đủ để cảm giác được nguy hiểm, “Quân Hành Tuyệt, ngươi đã quên lời ta nói rồi, ta cần không phải bảo hộ, mà là đồng bạn đồng sinh cộng tử.” Biểu tình cùng thanh âm của Thượng Quan Khiêm vẫn ôn hòa như cũ.
“Không, ta không quên, nhưng là, Khiêm, ta muốn bảo hộ, bất chấp tất cả muốn bảo hộ ngươi.” Quân Hành Tuyệt đã nhận ra mọi thứ nên không còn có một chút trốn tránh nào, thản nhiên nói ra cảm nhận cùng suy nghĩ của mình.
“Nga, vì sao?” Thượng Quan Khiêm nhìn chăm chú vào Quân Hành Tuyệt trước mắt, hỏi. Quân Hành Tuyệt, ngươi đến tột cùng nhận ra bao nhiêu.
“Bởi vì ta yêu ngươi, Khiêm, không phải loại tình cảm của huynh đệ, mà là tình yêu, Khiêm, ta yêu ngươi, vẫn luôn yêu ngươi, cho nên ta muốn bảo vệ ngươi, không cho ngươi bị một chút thương tổn.” Thâm tình nhìn Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt không bao giờ muốn che giấu tình cảm của mình nữa, trực tiếp nói cho Thượng Quan Khiêm.
Bùm, đây là thanh âm ngã ngựa của Đỗ Thành do quá hoảng sợ, hắn vừa rồi nghe được cái gì? Hoàng thượng nói ngài yêu Tín vương? Tín vương là nam mà, đúng không? Tín vương là huynh trưởng của Hoàng thượng mà, đúng không? Vậy vì sao Hoàng thượng lại nói ngài yêu Tín vương?
“Hoàng thượng.” Sắc mặt Quân Thường Hằng cực kỳ không tốt, trước mắt bao người như thế này, Hoàng thượng cứ thoải mái biểu lộ tình cảm của mình, mà những người ở đây có có cả người của địch quốc nữa.
Liệt Nham cũng không dám tin vào cái lổ tai của mình, Hoàng Đế Nguyên Quốc cũng dám nói ra tình cảm đại nghịch bất đạo như vậy, không một chút xấu hổ, thản nhiên như thế.
“Quân Hành Tuyệt, ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không?” Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt, hỏi.
“Đúng vậy, ta biết, ta đang nói ta yêu ngươi, ta, Quân Hành Tuyệt yêu ca ca của mình, Thượng Quan Khiêm.” Quân Hành Tuyệt lập lại một lần. Hắn chú ý tới ánh mắt của Khiêm, không có một chút chán ghét dao động, bình thản như vậy, ngay cả kinh ngạc cũng không có, hắn là nên vui sướng vì Khiêm không có chán ghét, hay là nên bi ai vì hắn trong lòng y không có địa vị.
“Ngươi có biết cảm tình của ngươi đối với thế nhân mà nói là gì không?” Thượng Quan Khiêm lại hỏi, “Nhìn xem ánh mắt của những người sau lưng ngươi, không thể tin được còn có khinh thường, như thế ngươi còn xác định cảm tình của ngươi không? Ngươi có dũng khí không?”
“Khiêm, ta đã bỏ qua một lần, sau khi phát hiện cảm tình đối với ngươi, ta đã trốn tránh, nhưng là ngươi đánh thức ta. Ngươi đã nói vì để đạt được một chuyện, có thể hủy diệt hết thảy, cho dù thi cốt thành đồi, máu chảy thành sông cũng không là gì. Ta cũng vậy, Khiêm, vì ngươi, ta có thể liều, thiên hạ này cũng tốt, hết thảy đều hủy diệt cũng tốt, cho dù có nhiều người chết trước mặt ta hơn nữa cũng không là gì, ta chỉ muốn ngươi.” Quân Hành Tuyệt thản nhiên nói, nhưng tất cả mọi người không cách nào xem nhẹ sự quyết tuyệt cùng bất cần trong lời nói của hắn
Tình cảm điên cuồng. Đây là suy nghĩ của mọi người.
“Như vậy ngươi muốn hủy thiên hạ này?” Thượng Quan Khiêm lại hỏi. Quân Hành Tuyệt, đây cũng là một khảo nghiệm, ngươi sẽ trả lời thế nào?