[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 33




Mặt trời về tây, đang tản ra chút ánh sáng cuối ngày, ánh sáng trần bì sắc (màu vỏ quýt)chiếu lên thân hai người đang ở trong viện.

Quân Hành Tuyệt dừng lại ánh mắt của mình, hiện tại đã không có ngoại nhân, hắn không biết mình có thể hay không kìm chế, cho nên hắn chỉ có thể dời tầm mắt, không cho bản thân nhìn thấy người khiến cho hắn si mê kia.

Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt, ánh mắt bình tĩnh, ai cũng không biết y trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ là đánh giá Quân Hành Tuyệt, muốn xem thật rõ ràng, vì sao người này lại là đối tinh của y, không có bất cứ dự báo nào, cứ như vậy đột nhiên trở thành đối tinh. Cao nhất cách đến tột cùng là an bài đối tinh như thế nào?

“Hoàng huynh, sao lại không thấy cả nhà Tình nhi?” Biết Thượng Quan Khiêm ánh mắt một mực trên người mình, có chút chột dạ, sợ hãi người này nhìn ra cái gì, Quân Hành Tuyệt mở miệng hỏi.

“Đi rồi.” Thượng Quan Khiêm trả lời, “Sợ hãi vì sẽ có thể phát sinh chuyện như lần trước, chính xác hơn mà nói là bọn họ sợ ta.” Khương lão bá nói là muốn sống qua những ngày an ổn, không muốn bị cuốn vào chuyện như vậy, nhưng từ trong mắt bọn họ, y thấy được sợ hãi, lúc ấy y lãnh khốc bỏ qua bọn họ, bộ dáng hắc ám quyết tuyệt khiến cho mấy người thường không thể chịu đựng được, cho nên bọn họ mới rời đi, y biết, cũng không để ý, ánh mắt thế nhân không quan hệ gì tới y.

“Sợ ngươi?” Quân Hành Tuyệt quay qua, nhìn Thượng Quan Khiêm.

“Ngày đó, ngươi không sợ sao?” Thượng Quan Khiêm nhắc nhở, vấn đề này y từng hỏi qua Quân Hành Tuyệt, lần trước Quân Hành Tuyệt đáp án đối với y không quan trọng, nhưng lần này y sẽ nghiêm túc, Quân Hành Tuyệt lời nói có vài phần chân ý.

Quân Hành Tuyệt hồi tưởng lại Thượng Quan Khiêm lần đó, hắc ám quyết tuyệt thuần túy, hắn phát hiện chính mình không sợ, thậm chí cảm thấy rất đẹp. “Không sợ.” Thản nhiên nhìn Thượng Quan Khiêm, hắn quả thật không sợ, thậm chí còn hâm mộ một người có thể tự do như vậy.

Thượng Quan Khiêm cười khẽ, đi xuống bậc thang, bước từng bước hướng Quân Hành Tuyệt. Đi đến trước mặt Quân Hành Tuyệt, nâng tay lên, đặt tại hồng ấn in trên ngực trái Quân Hành Tuyệt, sau đó dùng ngón tay nhẹ nhàng viết, miêu tả hình dạng của nó. Đây là căn cứ xác minh đối tinh của y, tên của y. Thượng Quan Khiêm đáy mắt hiện lên suy nghĩ phức tạp.

“Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt bắt lấy cánh tay đang vẽ trước ngực mình, Hoàng huynh đang làm gì vậy? Động tác như thế, Hoàng huynh ngươi có biết hay không, này đối với trẫm mà nói là hấp dẫn như thế nào. Lúc tay ngươi di động trên ngực, cả lưng trẫm đều tê dại, nhiệt lưu truyền xuống hạ phúc, trẫm phải dùng rất nhiều ý chí mới nhịn xuống được dục vọng muốn đem ngươi ôm vào lòng, trẫm lại là như thế nào thống khổ nhắc nhở chính mình, ngươi là Hoàng huynh của trẫm, là người mà trẫm không thể yêu.

“Ta không ngờ rằng nó sẽ xuất hiện trên người của ngươi.” Rút ra cánh tay bị Quân Hành Tuyệt cầm, Thượng Quan Khiêm nói.

“Hoàng huynh nói nó là chứng minh? Là chứng minh gì?” Đột nhiên mất đi xúc cảm trong tay khiến cho Quân Hành Tuyệt có chút mất mác, cũng rõ ràng chính mình không nên. Vì không muốn Thượng Quan Khiêm phát hiện, hắn chỉ vào hồng ấn trên ngực mình nói.

“Sau khi trở lại nơi này, ta vốn không muốn có bất cứ quan hệ gì với trong cung, không ngờ tới trận mưa ngoài ý muốn kia sẽ khiến ta đụng phải ngươi,” Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt nói, không trả lời vấn đề của Quân Hành Tuyệt. Ngày đó nếu không phải y muốn thử một chút trình độ nắm trong tay đối vị diện này, nếu ngày đó Quân Hành Tuyệt cũng không phải vừa vặn đi ngang qua, bọn họ có lẽ sẽ không nhìn thấy nhau. “Quân Hành Tuyệt, khi mắt ta lần đầu tiên nhìn thấy mắt ngươi, ta chỉ biết ngươi là ngũ đệ của ta, cặp mắt ngạo nghễ kia, hẳn là giống với Phượng hậu cùng Phượng Cửu, ta sẽ không nhận sai. Năm đó, chính là hai ánh mắt như vậy, tràn ngập tức giận nhìn ta cùng mẫu hậu, thật sự rất khó quên.” Thượng Quan Khiêm nhắc lại quá khứ.

“Hoàng huynh hận ta sao?” Quân Hành Tuyệt trên mặt lộ ra thống khổ, nguyên nhân mình bị nhận ra là bởi vì ánh mắt này, nghe được chuyện cũ do La Thái y kể rõ, lấy sự thông minh của hắn sao lại không biết Hoàng huynh là thời điểm nào nhìn thấy tổ gia gia cùng mẫu hậu phẫn nộ ánh mắt, là lúc Thượng Quan Hoàng Hậu chết, mà khi đó Hoàng huynh là ở chỗ này, Hoàng huynh là như thế nào bi thương tuyệt vọng, lại là như thế nào hận đây. Phần hận này kéo dài đến trên người  hắn sao?

“Hận, năm đó ta hận phụ hoàng, hận Phượng hậu, hận Phượng Cửu, hận ba phi, nhưng lúc biết bọn họ đã chết, ta đối ai hận, đã muốn không cần nữa… rồi. Hận ngươi không? Năm đó ta muốn hận ngươi, đáng tiếc làm không được, hiện tại càng thêm không cần phải….” Lúc mẫu hậu mất, y hận, lúc khiêu nhai, y hận, lúc xuất cốc, y cũng muốn đi báo thù hay không, thế nhưng lúc nghe thấy những người đó đều đã chết, trong lòng y là khoảng không, cho nên mới cứu sư muội vì nàng có chút giống mẫu hậu, đối nàng thật tốt, xem nàng như thay thế mẫu hậu bởi vì y không thể vì mẫu hậu làm gì nữa cả. Năm đó là như thế, sau khi đã trải qua nhiều chuyện, thị phi năm đó y đã sớm buông. Thời gian là vũ khí mạnh nhất, có thể tan biến hết thảy tình cảm, hận cũng vậy thôi.

“Thực xin lỗi.” Quân Hành Tuyệt chỉ có thể nói câu này, Hoàng huynh, trẫm ngay cả hận cũng không thể khiến ngươi hận sao? Nói không rõ mình là nên cao hứng nhiều một chút hay là mất mác nhiều một chút.

“Ngươi không cần phải nói thực xin lỗi, năm đó ngươi cái gì cũng chưa làm.” Thượng Quan Khiêm rất rõ ràng, “Hơn nữa mẫu hậu năm đó cũng không thể nói không có gì. Năm đó mẫu hậu quả thật muốn ám toán Phượng hậu, cùng ba phi lui tới vốn có mục đích lợi dụng, chỉ tiếc, so với ba phi, mẫu hậu chậm một bước, ngược lại bị ba phi hãm hại.”

“Năm đó phụ hoàng đã hối hận, phái người đi tìm Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt muốn an ủi Thượng Quan Khiêm một chút, sau đó nhớ tới một sự kiện, “Hoàng huynh năm đó ngươi từng bị đuổi giết?”

“Ta thật ra không biết phụ hoàng phái người đi tìm ta, bất quá đã muộn, khi đó ta hẳn là đã khiêu nhai.” Thượng Quan Khiêm nói thật thoải mái. Đi tìm thì như thế nào, đã là chuyện vặt, hết thảy đều đã phát sinh, cho dù tìm được lại như thế nào.

“Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt hai tay đè lại vai Thượng Quan Khiêm, kích động đánh giá từ trên xuống dưới, muốn xác nhận y là hoàn hảo. Lúc nghe Thượng Quan Khiêm nói khiêu nhai, Quân Hành Tuyệt tim đập như chùng lại, cho dù người này hiện tại vẫn hoàn hảo đứng trước mặt hắn, thế nhưng lúc ấy thì sao, tưởng tượng đến đó, hắn liền sợ hãi. Vào một thời điểm hắn không biết, hắn thiếu chút nữa đã không thể thấy được người này. May mắn, người này không có việc gì, bây giờ còn đứng ở trước mặt hắn. “Hoàn hảo, hoàn hảo.” Nhịn không được muốn đem người ôm vào lòng, Thượng Quan Khiêm tránh ra. Phát hiện chính mình kích động, Quân Hành Tuyệt vội vàng thu hồi nỗi lòng giấu diếm không nên có, thu hồi tay của mình, nhìn Thượng Quan Khiêm.

“Quân Hành Tuyệt, cho dù cùng ngươi gặp nhau, ta cũng chưa từng nghĩ tới trở lại cái địa phương kia, không phải trốn tránh, mà là không cần phải…, ta không muốn dừng lại ở nơi này lâu.” Đúng vậy, vốn tưởng rằng nghỉ ngơi không mất bao nhiêu thời gian, không ngờ gặp phải chuyện đối tinh. Đối tinh của Đế, Cảnh cùng mình đã xong. Ngay cả y cũng đã gặp đối tinh, như vậy Khắc Lạc Duy nơi đó chắc cũng gặp rồi.

“Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt kích động nói, cái gì không muốn dừng lại ở nơi này lâu. Hoàng huynh muốn rời khỏi nơi này? Đi nơi nào? Không được, tuyệt đối không được, hắn sao có thể cho phép. Ảnh vệ của hắn không điều tra rõ được hành tung mấy năm qua của Hoàng huynh, Hoàng huynh nếu ly khai, hắn không biết ảnh vệ có thể hay không tra được nơi đến của Hoàng huynh để hắn tới đó đi tìm Hoàng huynh, tưởng tượng đến vĩnh viễn không thấy được Hoàng huynh, hắn liền không thể không khủng hoảng. “Hoàng huynh, hoàng cung là nhà của ngươi, thân phận của ngươi là Tín vương, phụ hoàng cùng mẫu hậu đều muốn phải bồi thường ngươi, cho dù bọn họ không còn, trẫm sẽ theo bọn họ bồi thường ngươi, cho nên......” Cho nên không cần, thỉnh không cần rời đi.

“Chính là hiện tại ta không thể ly khai.” Nếu không thấy được cái ấn ký kia, y có lẽ đã rời đi, hiện tại không được.

“Hoàng huynh.” Quân Hành Tuyệt trên mặt nổi lên tươi cười vui sướng, chân thành vui sướng, tuy rằng không biết nguyên nhân, nhưng Hoàng huynh nói không ly khai.

“Quân Hành Tuyệt, ta có đề nghị.” Thượng Quan Khiêm nhìn Quân Hành Tuyệt, thật sự nghiêm túc nói.

“Đề nghị?” Quân Hành Tuyệt không hiểu.

“Ngươi muốn trở thành đồng bạn của ta không?” Thượng Quan Khiêm gằn từng tiếng nói.

Đồng bạn? Hoàng huynh từng nói qua một câu kia khiến cho hắn thống khổ suốt hai tháng, đồng bạn so với hết thảy trên đời đều quan trọng hơn.

“Đồng bạn đối ta mà nói là kỳ tích, là người duy nhất ta tín nhiệm, ngoại trừ bọn họ ra ta ai cũng không tín. Ta không cho bất cứ thứ gì có thể nguy hại đến đồng bạn gia nhập chúng ta. Quân Hành Tuyệt, ta không tín nhiệm ngươi, nếu ngươi muốn trở thành đồng bạn của ta, ngươi phải thông qua khảo nghiệm, ngươi đồng ý không?” Thượng Quan Khiêm thực sự hỏi, đối với đồng bạn, y không thể qua loa, cũng sẽ không qua loa để cho Quân Hành Tuyệt gia nhập.

Không tín nhiệm sao? Trong lòng vừa kéo, đau quá, câu này thật đau đớn, nguyên lai  ngay từ đầu đã không được tín nhiệm. Như vậy vì sao đột nhiên muốn hắn trở thành đồng bạn.

“Ngươi muốn hay là không muốn?” Thượng Quan Khiêm hỏi lại.

“Hoàng huynh, trở thành đồng bạn của ngươi, ở trong lòng ngươi trẫm cũng sẽ quan trọng hơn hết thảy trên đời này sao?” Nghe được vấn đề từ Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt hỏi tiếp, trở thành đồng bạn của ngươi, trẫm là có thể ở trong lòng của ngươi có chút nhỏ nhoi sao? Ngươi sẽ tín nhiệm trẫm sao?

“Đúng vậy.” Thế giới này sao có thể so được với đồng bạn của y.

“Ngươi sẽ đối trẫm triển lộ con người chân chính của ngươi sao?” Ôn nhu làm cho trẫm ghen tị ngươi cũng sẽ triển lộ cho trẫm sao? Trẫm có thể đạt được biểu tình kia của ngươi không?

“Sẽ.” Đối với đồng bạn, y sao lại che dấu bản thân.

“Nội dung khảo nghiệm là gì?” Quân Hành Tuyệt hỏi trước rõ ràng, hắn không muốn chiếm được hy vọng sau đó thất vọng.

“Nội dung ta quyết định, nhưng sẽ không nói cho ngươi, lúc ngươi thông qua ta sẽ nói cho ngươi, ngươi thất bại, ta sẽ rời đi.” Nội dung như thế nào không thể nói cho Quân Hành Tuyệt, một khi nói sẽ không còn ý nghĩa.

Này căn bản không có lựa chọn, một cái là trong lòng Hoàng huynh có một chỗ nhỏ nhoi, cho dù không thể yêu, hắn cũng muốn có địa vị trong lòng Hoàng huynh, địa vị quan trọng nhất so với hết thảy trên đời, hắn sao lại không muốn. Thất bại, Hoàng huynh sẽ rời đi, hơn nữa thực rõ ràng, Hoàng huynh là vì khảo nghiệm này mới chịu đáp ứng trở về. Khảo nghiệm này, căn bản chỉ có một loại lựa chọn, một cái làm cho hắn có chút an ủi, người sẽ làm hắn thống khổ. Đáp án lựa chọn đã sớm quyết định.

“Ta đáp ứng.” Ngay từ đầu cũng chỉ có một đáp án này.

“Khế ước thành lập.” Nếu Quân Hành Tuyệt không nhận khảo nghiệm này, vậy Quân Hành Tuyệt ngay cả tư cách cơ bản nhất cũng không có, y sẽ lập tức bỏ qua Quân Hành Tuyệt. Trụ cột khảo nghiệm, Quân Hành Tuyệt thông qua.

Thượng Quan Khiêm nở nụ cười, thật tình cười. Quân Hành Tuyệt nhìn thấy nụ cười này, trong lòng có bi ai trầm mê. Hoàng huynh, ngươi rốt cục cũng đối trẫm lộ ra nụ cười chân chính.