[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 27




Thượng Quan công tử?” Quân Thường Hằng lập lại một lần, nghe xưng hô thì biết người này tuổi còn trẻ, vậy sao có thể được La Thái y thừa nhận tốt như vậy.

Lúc này Quân Hành Tuyệt đang nằm ở trên giường phát ra những lời vô nghĩa, Quân Thường Hằng. La Thái y, An Thịnh nhĩ lực rất tốt đều nghe được một chữ kia, “Khiêm.”

La Thái y nghe thấy, trong lòng nghĩ, xem ra Hoàng thượng cùng Thượng Quan công tử tình cảm rất tốt, mới chỉ gọi ra tên của Thượng Quan công tử đã có thể khiến cho Hoàng thượng phản ứng. Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, hy vọng hai huynh đệ này có thể tiếp tục bảo trì tình cảm như vậy. Trong mắt La Thái y là vui mừng.

Quân Thường Hằng kinh ngạc nhíu mi, Hoàng thượng lún thật sự sâu a, ngay cả lúc mê man cũng phát ra tên của cô nương tên Thiên kia.

An Thịnh trong lòng nghĩ trong cung có vị nương nương nào tên có âm tiết như vậy không, xem ra đây là người Hoàng thượng chân chính yêu, bằng không sao lại ngay cả lúc đang hôn mê cũng gọi tên, vì sao trước kia cho tới bây giờ không phát hiện qua, hắn làm tổng quản của Hoàng thượng thực không xứng chức.

Quân Hành Tuyệt chỉ hàm hàm hồ hồ phát ra cái tên này, sau không phát ra thêm một tiếng nào nữa.

“Vương gia, vị Thượng Quan công tử này y thuật cao minh hơn cựu thần rất nhiều, dư độc của Hoàng thượng, Thượng Quan công tử chỉ dùng  ba ngày là đã chữa khỏi.” La Thái y đơn giản nói, không nhắc tới bất cứ chuyện gì khác.

“Nga.” Trong mắt Quân Thường Hằng khó nén kinh ngạc, Hoàng thượng trúng độc ông cùng Phượng Cửu tiền bối, La Thái y tìm suốt một năm trời vẫn không giải quyết được, hiện tại Phượng Cửu tiền bối vẫn đang đi khắp nơi tìm kiếm linh dược muốn hoàn toàn giải quyết dư độc của Hoàng thượng, không ngờ có người chỉ cần ba ngày đã giải xong được độc này. Ông không thể không thừa nhận, người này y thuật thực rất cao siêu.”Có thể gọi người này tới xem không?”

“Này, ” La Thái y có chút khó xử nói, Thượng Quan Khiêm hẳn là không muốn bước vào nơi này lần nữa đâu.

“Có chuyện gì khó khăn?” Nhìn thấy La Thái y khó xử, Quân Thường Hằng hỏi.

“Chờ Hoàng thượng tỉnh hẵn nói đi, cựu thần nên đi ngao dược.” La Thái y cứng ngắc nói sang chuyện khác, sau đó lui ra ngoài, Trấn vương là người thông minh, ông không thể để lộ ra bất cứ manh mối nào.

Nhìn thấy La Thái y lui ra ngoài, trong mắt Quân Thường Hằng hiện lên tinh quang, ông ta đang giấu cái gì?

La Thái y lui ra ngoài không bao lâu, Quân Hành Tuyệt liền tỉnh lại.

“Trẫm làm sao vậy?” Sốt một đêm, giọng nói có chút khàn khàn. An Thịnh chịu khó rót chén nước mát đưa cho Quân Hành Tuyệt. Quân Hành Tuyệt nhấp một ngụm, cảm giác có chút tốt lên.

“Hoàng thượng mệt nhọc quá độ, lại dầm mưa lâu nên bị nhiễm phong hàn.” An Thịnh cung kính nói ra mọi chuyện.

“Phong hàn sao?” Quân Hành Tuyệt hạ mắt, với võ công của hắn vậy mà lại nhiễm phong hàn, xem ra hai tháng qua đã khiến cho sức khỏe của mình giảm xuống rất nhiều.

“Hoàng thượng nghĩ cái gì vậy? Vì sao đêm khuya còn dầm mưa?” Quân Thường Hằng trong giọng nói mang theo trách cứ, nếu không phải tâm thần hoảng hốt, với thực lực võ công của Quân Hành Tuyệt, tuyệt đối không thể trở thành như vậy.

“Nghĩ gì sao?” Quân Hành Tuyệt ngồi dậy, An Thịnh kê lại gối đầu, để cho Quân Hành Tuyệt dựa vào.

Quân Thường Hằng nhíu mày khi nhìn thấy trên nét mặt Hoàng Đế lại thoát ra ý vị cười khổ.

“Hoàng thúc, người nói đúng rồi, ta yêu y.” Trong giọng nói lộ ra chua sót, yêu y, hắn là người đứng đầu Nguyên Quốc, người không có tình cảm như Khai đế Quân Hành Tuyệt lại đi yêu thương một người.

“Vậy tốt lắm.” Yêu một người, không phải chuyện gì lớn lao, Hoàng thượng suy nghĩ cẩn thận không phải tốt lắm sao, thế nhưng vẫn lộ ra biểu tình chua xót như thế kia, còn mang theo cả tuyệt vọng.

“Ta cùng y không có khả năng.” Quân Hành Tuyệt từ từ nhắm hai mắt lại, đúng vậy, là không có khả năng.

“Tại sao không có khả năng, Hoàng thượng yêu nàng, đưa nàng tiến cung là tốt rồi.” Quân Thường Hằng nói, Hoàng thượng thích một nữ nhân sao lại có chuyện không có khả năng, ai mà không thích tiến cung hầu hạ Hoàng thượng, càng đừng nói nàng là được Hoàng thượng yêu thương.

“Ta là không nên yêu y, là không thể yêu y.” Trong mắt Quân Hành Tuyệt toát ra tuyệt vọng cay đắng, đúng vậy, không thể yêu, người kia là nam, hắn vĩnh viễn không thể thẳng thắn bộc lộ phần tình cảm này. Mình thì sẽ không sao cả, nhưng người sẽ phải chịu tiếng xấu, mọi người sẽ không đem mọi chuyện đổ lên người Hoàng Đế, chỉ biết nhắm vào người khiến cho Hoàng Đế phạm sai lầm. Là tự mình đi yêu y, sao có thể để y phải gành chịu tội danh như vậy trong khi y hoàn toàn vô tội, người kia giống như trích tiên (tiên giáng trần), sao có thể thừa nhận khuất nhục như vậy, hắn không cho phép, cũng không nhẫn tâm.

“Không có gì không nên cả, Hoàng thượng người là thiên hạ đứng đầu, có cái gì là người không thể chứ.” Không thể tiếp tục nhìn thấy bộ dáng Hoàng thượng hiện tại được, Quân Thường Hằng giựt giây nói, “Mặc kệ Hoàng thượng làm cái gì thần vẫn sẽ luôn ủng hộ.” Quân Thường Hằng cũng không cho rằng sự tình có cái gì quá đáng cả, một nữ nhân, chẳng việc gì là không nên.

“Hoàng thúc, trẫm thương y, thật sự thương y, thế nhưng, không có khả năng đâu, phần tình cảm này ngay từ đầu đã là vô vọng, y không thương trẫm.” Khiêm không thương hắn, Khiêm chưa bao giờ có loại cảm tình như thế này với hắn cả.

“Hoàng thượng, người từ khi nào lại tự ti như vậy.” Quân Thường Hằng nhíu mày, ông lần đầu nhìn thấy Hoàng thượng không tự tin như vậy.

“Với Khiêm, trẫm không thể tự tin.” Sao có thể tự tin, Khiêm nhìn như ôn hòa, kì thực vô tình, hắc ám quyết tuyệt của ngày hôm đó hắn suốt đời không quên được, đối với tư thái như vậy của Khiêm, ai có thể tự tin.

“Hoàng thượng, Tiên hoàng cũng là phải loại trừ bao nhiêu khó khăn mới đưa được Phượng hậu vào cung, chẳng lẽ người lại làm không được?” Năm đó lúc Phượng Vũ tiến cung, cũng đã trải qua nhiều ít khó khăn, Tiên hoàng làm được, Quân Hành Tuyệt là Hoàng Đế còn vĩ đại hơn so với Tiên hoàng sao lại không làm được.

“Không giống nhau, chuyện của trẫm và Khiêm không giống với chuyện của phụ hoàng và mẫu hậu.” Sao có thể giống nhau, nếu Khiêm là nữ tử, hắn nhất định sẽ đem y đón vào cung, phong làm Hậu. Thế nhưng Khiêm không phải.

“Nàng là nữ tử phong trần?” Nhìn thấy Hoàng thượng thống khổ như thế, Quân Thường Hằng hỏi.

“Không phải.” Cho dù là phong trần nữ tử, hắn cũng sẽ liều lĩnh đưa y đón vào cung như thường

“Nàng là người đã có chồng?” Ngoại trừ mấy loại nữ tử này ra thì chẳng còn gì là không thể cả. Trên thực tế, cho dù là nữ tử như vậy, Hoàng Đế vẫn có thể cho tiến cung, trước đây cũng không phải không có loại trường hợp này, chỉ là có chút ảnh hưởng tới nhân phẩm của Hoàng Đế thôi, vị Hoàng Đế chất nhi này của ông không phải là người hay quan tâm đến những chuyện như vậy, bằng không năm đó đã không rõ ràng dứt khoát giết chết ba vị huynh trưởng trước mặt các quần thần như thế.

“Không phải.” Hoàng thúc người trước sau sao vẫn cứ nghĩ Khiêm là nữ tử a.

“Vậy Hoàng thượng, người phiền não về chuyện gì?” Quân Thường Hằng không rõ, hai loại nữ tử không được triều thần chấp nhận nhất đều không phải, vậy thì còn gì là không thể

Quân Hành Tuyệt trầm mặc. Thật lâu, Quân Hành Tuyệt mới nói, “Y là nam.”

Quân Thường Hằng trừng lớn  mắt, An Thịnh vẫn đang im lặng đứng một bên há to miệng, bọn họ vừa rồi nghe được cái gì.

Ngoài cửa cung, La Thái y bưng dược đi tới. Đám hạ nhân của nhóm tần phi muốn thăm dò tin tức thấy ông đi tới, vội vàng vây quanh hỏi.

“La Thái y, Hoàng thượng như thế nào.”

“La Thái y, Hoàng thượng bệnh nặng lắm không?”

“La Thái y......”

Thật là, nhìn cả đám người vây quanh lấy mình, La Thái y trên mặt run rẩy.

“Im lặng, im lặng” Thanh âm của La Thái y bị chìm nghỉm trong một mớ tạp âm.

“Ngươi nói cái gì?” Lúc này một tiếng hét thật lớn từ trong cung truyền ra, La Thái y nhận ra đây là giọng của Trấn vương, đã xảy ra chuyện gì lại có thể khiến cho ngài ấy thất thố như vậy?

“Các vị, cựu thần còn muốn dâng thuốc cho Hoàng thượng, cho đi cho đi.” Thừa lúc này, La Thái y lập tức nói.

Dâng thuốc cho Hoàng thượng, nhóm cung nhân cũng không dám ngăn cản, nếu chậm trễ thì chính là tội lớn sẽ mất đầu, nhóm cung nhân ngoan ngoãn lui ra.

An Thịnh đi ra, phân phó mọi người đi hết, chuyện bên trong đang không tốt, nếu bị ngoại nhân biết sẽ gây tiếng xấu.

An tổng quản ra mặt, mọi người cũng không thể ở lại, La Thái y được bước vào cửa, gần nhất ông chính là Ngự y của Hoàng thượng, vạn nhất đây là Hoàng thượng không cẩn thận nói mê sảng, vậy để cho La Thái y khám xem rồi kê đơn thuốc cho ngài, thứ hai, La Thái y cũng là một người thận trọng, y đức của ông ở trong cung ai cũng có thể đảm bảo, nên không sợ ông nói lung tung với ai khác.

La Thái y vào cửa, liền nhìn thấy Hoàng thượng đang nằm ở trên giường vẻ mặt cười khổ, Trấn vương Quân Thường Hằng vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm Hoàng thượng, không khí có chút khẩn trương. Ông mới đi có một chút mà đã xảy ra chuyện gì?

“Hoàng thượng, thần vừa rồi hình như đã nghe lầm, Hoàng thượng nói gì?” Quân Thường Hằng bình ổn tâm tình đang bất ổn của bản thân, cứng ngắc hỏi, lấy thực lực của ông sao có thể nghe lầm, thế nhưng ông hiện tại thực rất muốn mình chỉ đang nghe lầm thôi.

“Y là nam.” Quân Hành Tuyệt lặp lại một lần nữa, mặc kệ nói bao nhiêu lần, đây đều là sự thật,

Quân Thường Hằng bước qua bước lại, sau đó dừng, “Hoàng thượng, người nhất định nghĩ sai rồi.” Ông hiện tại hi vọng phải.

“Ta cũng hy vọng bản thân đã nghĩ sai rồi, nếu không phải Hoàng thúc thức tỉnh ta, ta cũng sẽ không phát hiện.” Đúng vậy, hắn vẫn luôn nghĩ tình cảm với Khiêm là tình bằng hữu, vì Khiêm là nam tử khiến cho hắn không thể lái suy nghĩ theo hướng này được.

Quân Thường Hằng không nói gì, trong lòng thì đang tự mắng mình đang khi không sao lại xen vào chuyện của người khác, nếu không phải do ông nhiều chuyện lắm miệng, Hoàng thượng có phải sẽ không nhận ra.

La Thái y không biết hai người này đang nói cái gì, ông cũng không quản, sống trong cung thì tự quan tâm chính mình là được rồi, không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nghe thì cứ làm bộ như chưa bao giờ nghe, đây là phương thức để bảo toàn tính mệnh.

“Hoàng thúc, trẫm yêu Khiêm, cho dù y là nam, trẫm cũng vẫn yêu y, Hoàng thúc, trẫm rất rõ ràng tình cảm của chính mình, ta yêu Thượng Quan Khiêm.” Quân Hành Tuyệt nhìn Quân Thường Hằng nói, từ dùng cuối không phải “trẫm”, mà là “ta”, đại biểu cho hắn không phải lấy thân phận Hoàng Đế yêu Khiêm, mà là lấy thân phận Quân Hành Tuyệt yêu Khiêm, bất luận có là Hoàng Đế hay không, người yêu Khiêm là Quân Hành Tuyệt, không phải chơi đùa, mà là thật sự, yêu người kia như đang yêu chính bản thân mình.

Ba, chén thuốc trên tay La Thái y rơi xuống đất, nước thuốc màu nâu vung vãi trên sàn, La Thái y lúc này cũng không quan tâm, biểu tình không thể tin nổi xuất hiện trên mặt ông. Ông vừa rồi nghe thấy cái gì, Hoàng thượng nói ngài yêu Thượng Quan Khiêm, này, này, điều này sao có thể, điều này sao có thể.

“Hoàng...... Thượng, cựu thần...... tuổi đã cao......, hình như...... nghe được...... ngài nói...... ngài yêu Thượng............ Thượng...... Quan Công...... Tử.” La Thái y nơm nớp lo sợ mở miệng, khi nhắc đến tên Thượng Quan công tử vẫn nhấn mạnh âm, nhất định là có người cùng tên với y. Nếu không thì là do chính mình nghe lầm, là nghe lầm, nhất định là nghe lầm, tuổi cũng đã lớn rồi, cái lổ tai có tật xấu là chhuyện bình thường. Tuy rằng ông biết thân thể của mình thực khỏe mạnh, thế nhưng ông hiện tại lại hi vọng lỗ tai của mình bệnh rồi, còn tốt hơn nghe thấy một chuyện đáng sợ như vậy.

Huynh đệ mến nhau, đó là nghịch luân, thiên lý không để dung a.