[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 17




Ngày xuân ở Vận Thành tuyệt đối không thể thiếu mưa. Tối hôm qua đã là một trận mưa xuân tí tách, tạc vào trên mái hiên, âm vang tích táp cả một đêm, vốn tưởng rằng sẽ kéo dài đến tận sáng, không ngờ rạng sáng đã ngừng. Những giọt mưa còn lưu lại trên phiến lá dưới ánh sáng mặt trời tỏa ra chút quang mang lung linh, theo từng đường nét trên phiến lá chảy xuống, thấm dần vào lòng đất, dừng ở trên đóa hoa, hoặc là chảy thành từng đường nước nhò.

Sáng sớm ánh mặt trời xuất hiện báo hiệu hôm nay thời tiết sẽ tốt, ánh dương quang ấm áp, không khí tươi mát sảng khoái, mùi hương từ trong đất, thời tiết thích hợp nhất để ngắm hoa đạp thanh. Lúc này thời gian Quân Hành Tuyệt ở lại đây cũng không còn nhiều, thừa dịp cảnh xuân thật tốt, Quân Hành Tuyệt mời Thượng Quan Khiêm ra khỏi thành ngắm hoa.

Bên ngoài Vận Thành có một mảnh đào lâm, mỗi khi ngày xuân đến đều đông mãnh liệt, thư sinh không nói, tụ cùng một chỗ ngâm thơ với nhau, mà ngay cả các tiểu thư khuê phòng ít khi ra ngoài cũng đến, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, nói không chừng ngay trong ngày này, lấy hoa đào đính ước, trên đời lại thêm một đôi nam nữ si tình, không chừng nhiều năm sau lại là một đoạn giai thoại. Hiện tại là thái bình thế đạo, chỉ cần trong nhà không phải khó quá thì cũng sẽ thừa dịp lúc này du ngoạn một chút. Có thể tưởng tượng phiến đào lâm này sẽ có bao nhiêu người.

Thân là Hoàng Đế như Quân Hành Tuyệt đương nhiên sẽ không đi chen chúc cùng người khác, cũng không thích cùng người khác chen, vì ngắm hoa đã sớm phân phó thủ hạ tuyển một nơi phong cảnh tốt nhất, khiến cho các du khách muốn ngắm hoa năm nay thất vọng không thôi, thậm chí có người còn mắng thầm trong lòng. Bất quá chuyện đó Quân Hành Tuyệt không nghe được cũng sẽ không rảnh đi quản.

Sáng sớm liền đưa Thượng Quan Khiêm đến. Lúc này là ngay lúc hoa nở đẹp nhất, mùi hương ở trong không khí lưu chuyển. Vì để tiện ngắm hoa, Quân Hành Tuyệt đã cho xây  một tiểu viện lịch sự tao nhã ở đây, lúc này cũng là lần đầu tiên sử dụng đến nó.

Dạo bước giữa hai hàng đào, đóa hoa màu hồng phấn thỉnh thoảng theo gió hạ xuống, bay lả tả. Thượng Quan Khiêm đi đến dưới một gốc cây, vươn cánh tay oánh bạch nhẹ nhàng đỡ lấy những cánh hoa. Gió lướt qua mái tóc đen, xiêm y cũng lay động theo, giống như tiên nhân cưỡi gió lướt đi.

Quân Hành Tuyệt ngơ ngác nhìn hình ảnh ấy. Thượng Quan Khiêm cho tới bây giờ đều thực dễ dàng khiến cho hắn thất thần, trầm luân, cho dù ở trong lòng nói vô số lần rằng y là nam nhưng đến khi gặp lại vẫn là mê muội, vì sao người như vậy không phải nữ tử? Quân Hành Tuyệt tiếc nuối, thậm chí có khi nghĩ rằng Thượng Quan Khiêm sẽ không phải là nữ phẫn nam trang chứ, nhưng hắn biết rõ, Thượng Quan Khiêm chắc chắn là nam, ngôn hành cử chỉ của y đều cho thấy y là nam tử, không có một chút vị son phấn nữ tử.

Ở thời điểm gió thổi lên, Quân Hành Tuyệt không ý thức vươn tay muốn giữ chặt Thượng Quan Khiêm. Cánh tay vươn tới gần thì đã dừng lại, bởi vì Thượng Quan Khiêm nhìn chăm chú vào hắn, hắn mới hồi phục tinh thần lại.

“Khiêm, thích hoa đào không?” Quân Hành Tuyệt vì che dấu hành động của mình, đem cánh tay đang vươn ra chuyển tới trên thân cây đào.

“Không.” Thượng Quan Khiêm trả lời. Hoa đào, rất rực rỡ xinh đẹp, tượng trưng cho ngày xuân tươi đẹp hạnh phúc, linh hồn luôn trầm luân trong bóng đêm sao có thể thích vật như vậy, chỉ là không chán ghét thôi.

“Khiêm thích hoa gì?” Thấy Thượng Quan Khiêm không phát hiện hành động dị thường của hắn, nghe thấy đáp án từ Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt tiếp tục hỏi, đối với Thượng Quan Khiêm hắn muốn hiểu y nhiều hơn một chút, hắn không thích cường ngạnh ép hỏi, có thể có cơ hội hiểu biết y, Quân Hành Tuyệt sẽ không bỏ qua.

“Không thích gì đặc biệt.” Mấy thứ linh tinh như hoa cỏ, mọi người trong Vô Xá không đặc biệt thích, muốn nói đặc biệt thì chỉ có loại hoa Mạn Châu Sa sinh trưởng ở địa ngục, bốn bề đều là lửa nóng lại có thể nở ra loài hoa màu máu tươi đẹp bi ai như vậy. Nhưng thế giới này lại không có loại hoa ấy.

“Ta nghĩ rằng Khiêm sẽ thích hoa sen, hoa mai hay hoa lan, rất giống với ngươi.” Quân Hành Tuyệt nhìn Thượng Quan Khiêm nói, y tựa như hoa sen cao thượng, hoa mai lãnh ngạo và hoa lan thoát tục. Đây là Thượng Quan Khiêm trong mắt hắn.

“Đó là hoa mà người quân tử thường thích.” Thượng Quan Khiêm cười nói. Hoa đó là dành cho văn nhân, là tượng trưng cho quân tử. Cao thượng, lãnh ngạo, thoát tục là đánh giá của thế nhân đối với các loại hoa này.”Chúng nó cùng ta không có một chút nào giống nhau.” Một thân huyết tinh hắc ám, không thể thích mấy thứ này. Hắn chính là người, một người có thực lực cường đại, nhưng hắn vẫn là người, chỉ là thiếu yêu, thiếu thương hại, thiếu rất nhiều.

“Khiêm, ngươi không phải quân tử, vậy ai mới xứng đáng là quân tử đây?” Quân Hành Tuyệt trêu ghẹo, mỗi khi nhìn thấy Thượng Quan Khiêm, hắn đều cho rằng y chính là hình tượng tốt nhất cho người quân tử, khí chất tao nhã, ngũ quan nhu hòa, cầm kỳ thư họa không gì không biết, tính tình khiêm tốn, trừ bỏ có chút lạnh lùng bên ngoài thì y quả thực chính là một người quân tử hoàn mỹ.

“Tuyệt, ta không phải quân tử, ta là Tu La.” Quân tử chỉ là bề ngoài của y thôi, y chân chính phải là Tu La, khi y muốn che dấu, trên đời này ai có thể nhận ra từ lần gặp đầu cơ chứ.

Nghe thấy lời Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt cười to, Tu La? Hình tượng đó là không phù hợp nhất với khí chất ôn nhuận của Thượng Quan Khiêm, cho dù Thượng Quan Khiêm có chút lạnh lùng, nhưng nói Tu La vẫn là rất khoa trương. Đây là lần đầu Thượng Quan Khiêm sử dụng loại từ hình dung khoa trương như vậy, bình thường y vẫn luôn khiêm tốn.

Đối với Quân Hành Tuyệt cười to, Thượng Quan Khiêm không tỏ vẻ gì, sự thật a, luôn khiến cho người ta khó có thể tin. Từ “Tu La” này không phải khoa trương, thậm chí đã là khiêm tốn rồi. Máu tươi dính trên tay y so với Tu La còn khủng bố hơn.

“Khiêm, ngươi nếu là nữ thì tốt rồi.” Cười xong Quân Hành Tuyệt mở miệng nói, chưa từng có một người nào giống Thượng Quan Khiêm có thể làm cho hắn vui vẻ như thế, ở trước mặt y, hắn không cần phải ngụy trang.

“Ta là nam.” Thượng Quan Khiêm rời khỏi gốc cây đào, tiếp tục đi về phía trước.

“Đúng vậy, thực đáng tiếc ngươi là nam, bằng không ta nhất định lập ngươi làm Hoàng Hậu.” Quân Hành Tuyệt nói nhỏ, chỉ có chính mình nghe, sau đó bước theo Thượng Quan Khiêm tiếp tục ngắm hoa.

Với thực lực của Thượng Quan Khiêm, lời Quân Hành Tuyệt nói nhỏ đều nghe được nhưng vẫn không tỏ vẻ gì. Y không cần chỉ vì một câu nói nhỏ mà cùng người khác nổi lên xung đột, người trong Vô Xá không rãnh đi so đo như vậy.

Buổi chiều, Quân Hành Tuyệt bày giấy trắng lên bàn trong đình, nhắc tới họa bút, vậy thì đem khung cảnh hoa đào nở rộ ngày xuân vẽ lại, Quân Hành Tuyệt vẽ rất tỉ mỉ, do từng được danh sư dạy dỗ qua, hoa đào dưới ngòi bút của hắn trông rất sống động. Sau đó khi Thượng Quan Khiêm cũng vẽ xong một bức, tranh của Quân Hành Tuyệt liền trở nên ảm đạm thất sắc. Bức tranh đào lâm của Thượng Quan Khiêm khiến cho người ta có cảm giác chân thật, ngay cả mùi hoa đào dường như cũng có thể ngửi thấy. Quân Hành Tuyệt lại cảm thán, Khiêm a, trên đời này còn có cái gì là ngươi không biết đây, y thuật siêu tuyệt, La Thái y cũng phải cam bái hạ phong, thư pháp mượt mà lưu loát, phiêu dật thoát tục, ngay cả vẽ tranh cũng khiến ta phải thất bại, nếu ta không phải có chút bản lĩnh, rất có dung nhân chi lượng (bao dung, độ lượng, hào sảng, là một đức tính mà người quân tử cần có), thật sự sẽ tự ti mất, thậm chí muốn giết ngươi, đã sinh ta sao còn sinh ngươi a. [câu này làm nhớ anh Chu Du và Khổng Minh quá]

Thượng Quan Khiêm nghe xong chỉ là cười cười, y đã trải qua thời gian rất dài, mấy thứ này cũng đã thử qua nhiều lần, cho dù không phải thiên phú nhưng trải qua thời gian dài như vậy cũng sẽ trở nên xuất sắc. Ngược lại Quân Hành Tuyệt chỉ mới nhiêu đây tuổi, bất luận võ công, thi thư, thư họa, thậm chí xử sự đều quá mức xuất sắc. Nếu y còn ở trong hoàng cung, y hiện tại sẽ như thế nào, có một đệ đệ thiên tài, phụ hoàng sẽ không coi trọng y, rất giống với tình huống của Cảnh, y cũng sẽ giống như quá khứ của Cảnh sao, nỗ lực, khát vọng, nhưng cuối cùng cái gì cũng không chiếm được, thế nhưng tình cảnh của y và Cảnh có chút bất đồng, Cảnh bị bỏ qua nhưng vẫn còn sống, mà y chỉ sợ sẽ phải chết, hoàng gia vô tình a.

Quân Hành Tuyệt cũng không tính ở trong này suốt đêm, hắn ngày mai sẽ quay về kinh. Du ngoạn xong, Quân Hành Tuyệt cùng Thượng Quan Khiêm trở về thành.

Đường quay về chỉ có một đường, lúc này thái dương còn chưa lạc sơn, một chiếc xe ngựa, mấy hộ vệ, chạy ở trên đường hồi thành, có thể trước khi trời tối đen đã về tới nơi.

Hai bên đường có vô số cây đào, không nhiều như trong mảnh đào lâm kia, nhưng trồng hai bên cũng có cảnh trí không tồi, gió thổi qua sẽ mang theo vài cánh hoa, gió lớn hơn một chút, hoa đào sẽ lay động theo, cánh hoa rơi xuống, thuận gió phiêu diêu, cảnh trí như vậy vẫn rất hấp dẫn  mọi người. Thế nhưng con đường này ngoại trừ bọn họ ra không có lấy một người đi đường, rất không đúng, phải biết rằng, những người đi thăm thú đào lâm ngày xuân tuyệt đối không phải ít, cho dù bị Quân Hành Tuyệt chọn lấy một vùng nhưng vùng còn lại cũng đủ cho người ta du ngoạn.

Không khí không ổn khiến cho nhóm hộ vệ bắt đầu đề phòng, tay nắm chặt vũ khí, nâng cao tinh thần phòng vệ xung quanh xe ngựa. Diêm La vừa cưỡi ngựa vừa nhìn bốn phía chung quanh, đám hộ vệ đang đề phòng nên không phát hiện sự trào phúng cùng khinh thường trong mắt Diêm La. Đối với tình huống chung quanh, hắn đã nắm giữ hết, nhưng không có phân phó của chủ nhân, hắn sẽ không chủ động động thủ, hết thảy đều phải có ý nguyện của chủ nhân mới là việc chính. Trước khi nhận được mệnh lệnh từ chủ nhân, hắn phải làm chỉ có bảo hộ chủ nhân, bởi vì hắn biết chủ nhân không muốn ra tay, mấy con kiến như vậy cũng không có tư cách để cho cũng chủ nhân tôn quý của hắn ra tay.

Thấy tình hình không ổn, Đỗ Thành đang muốn hạ lệnh lui về thôn trang, phía trước đã xuất hiện bóng người, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra đó là địch nhân, bởi vì trên tay bọn họ đều cầm vũ khí, tuyệt đối không phải dân chúng bình thường.

Lui, đã là không có khả năng, phía sau bọn họ cũng bị nhóm người này ngăn chặn, mấy trăm người vây quanh bọn họ, mấy hộ vệ rút ra binh khí, tùy thời chuẩn bị chém giết, bọn họ sứ mệnh là bảo hộ chủ tử, vì thế có thể hy sinh tánh mạng chính mình, mấy trăm người thì như thế nào chứ, bọn họ không sợ hãi. Những hộ vệ được lựa để bảo vệ Quân Hành Tuyệt, mỗi người đều được tuyển chọn cẩn thận, trong tâm chỉ có việc chính là tận trung, tuyệt đối sẽ không sợ hãi.

Diêm La không có biểu tình gì, với hắn mà nói thì những kẻ xuất hiện trước mắt chỉ là con kiến, phất tay là giết sạch. Chủ nhân vẫn chưa ra mệnh lệnh thì phải bất động như núi.

Xe ngựa ngừng lại, thủ lĩnh hộ vệ Đỗ Thành tới gần xe ngựa, hội báo với Quân Hành Tuyệt đang ngồi bên trong.

Từ trong đám địch nhân có một người tiến lên, là một nam tử trung niên, bộ dạng bình thường, dáng người cũng bình thường, nện bước vững vàng, huyệt Thái Dương nổi lên, là một cao thủ, xem ra thủ lãnh nhóm người này chính là hắn. Hắn đứng đối diện với xe ngựa cất cao giọng nói, “Phượng công tử, thỉnh bước ra.”

Mục tiêu của kẻ này là Quân Hành Tuyệt.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu: người con trai tốt thường thích mong cầu tìm kiếm người con gái diệu dàng và tính nết đoan trang hiền ngoan để làm vợ, hai câu trên trích từ bài thơ Quan thư trong Kinh thi:

Quan quan thư cưu. Tại hà chi châu.

Yểu điệu thục nữ. Quân tử hảo cầu.

Sâm si hạnh thái. Tả hữu lưu chi.

Yểu điệu thục nữ. Ngụ mị cầu chi.

Cầu chi bất đắc. Ngụ mị tư phục.

Du tai! Du tai! Triển chuyển phản trắc.

Sâm si hạnh thái. Tả hữu thái chi.

Yểu điệu thục nữ. Cầm sắt hữu chi.

Sâm si hạnh thái. Tả hữu mạo chi.

Yểu điệu thục nữ. Chung cổ lạc chi.

Dịch Thơ:

Thư cưu cất tiếng quan quan

Hòa cùng sóng vỗ vọng vang đôi bờ

Dịu dàng thục nữ đào thơ

Sánh cùng quân tử duyên tơ mặn mà.

Ngắn dài rau hạnh gần xa

Với tay vớt lấy cũng là khó mong

Cầu mong thức lại chờ trông

Cầu mong chi lại khó lòng gặp nhau.

Ngày đêm dằng dặc cơn sầu

Ngày đêm trằn trọc rầu rầu sớm khuya

Hái về, rau hạnh hái về

Cùng nàng thục nữ duyên thề sắt son

Ước duyên cầm sắt vuông tròn

Đêm khua chiêng trống vui lòng mỹ nhân.

(Tản Đà dịch)