[Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử

Chương 123




Quân Hành Tuyệt đi xuống bể, chậm rãi tới gần Thượng Quan Khiêm. Thượng Quan Khiêm phối hợp xoay người, hai tay chống đỡ đặt bên cạnh bể.

Liền ngay cả ở sau lưng cũng đều là một mảnh chi chit ứ ngân màu đỏ, toàn bộ đều do bản thân lưu lại, trong lòng Quân Hành Tuyệt hiện lên sâu sắc thỏa mãn.

Chính là Khiêm, ngươi cứ như vậy bày ra tư thái dụ nhân không chút phòng bị như vậy sẽ làm cho ta bị mê hoặc. Quân Hành Tuyệt vốn hỏa nhiệt không có tiêu đi, lại càng cứng thêm vài phần.

Lắc đầu, đem ý niệm của bản thân đẩy ra khỏi đầu. Khiêm mệt mỏi, không thể lại tiếp tục, bản thân phải quan tâm thân thể của người yêu.

Nước trong phòng tắm không sâu, vừa vặn ngập qua ngực của Quân Hành Tuyệt.

Mở ra hai bờ mông của Thượng Quan Khiêm, đóa hoa bí ẩn mà mê hoặc xuất hiện ở trước mắt, bởi vì động tác phía trước của Thượng Quan Khiêm mà khiến cho nơi đó hơi hơi mở ra. Chất lỏng màu trắng làm ướt đóa hoa, như giọt sương, từ giữa chảy ra màu sắc dâm mĩ.

Quân Hành Tuyệt hô hấp năng nề, làm sao bây giờ, thật nhanh sẽ khó kìm chế được.

"Ta gọi Diêm La tới đây." Nghe được Quân Hành Tuyệt ồ ồ thở dốc, Thượng Quan Khiêm không thể thừa nhận chuyện tình mà kế tiếp Quân Hành Tuyệt muốn làm. Quân Hành Tuyệt dường như tự chủ so với trước kia còn kém hơn một chút.

"Không được." Quân Hành Tuyệt đương nhiên kịch liệt phản đối. Quả nhiên Khiêm nguyên bản là tính toán gọi Diêm La tới, hắn như thế nào có thể cho phép. Cho dù Diêm La không phải là người, không có dục vọng thì cũng không thể, tuyệt đối không thể.

Đối kháng với hấp dẫn trước mắt, Quân Hành Tuyệt dùng tay thăm dò, bởi vì tác dụng của dược vật lưu lại, thực dễ dàng liền tiến nhập. Xúc cảm cùng với tối hôm qua giống nhau, ấm áp thực nhanh hút lấy ngón tay của mình, ngón tay, đưa ngón tay lại đẩy mạnh một chút, gắt gao cắn môi, dưới thân lửa nóng kêu gào. Nhẫn nại, bản thân nhất định phải nhẫn nại.

Chất lỏng màu trắng theo động tác của Quân Hành Tuyệt mà chảy ra bên ngoài một chút, trên trán của Quân Hành Tuyệt toàn bộ đều là mồ hôi, hơi thở cũng càng ngày càng ồ ồ. Cho tới khi toàn bộ chất lỏng màu trắng chảy ra, Quân hành Tuyệt thu hồi tay của mình.

"Tốt lắm." Thượng Quan Khiêm cảm giác được không sai biệt lắm, kêu dừng, ý tử để cho Quân Hành Tuyệt thu tay lại.

Quân Hành Tuyệt ngoan ngoãn thu tay lại.

Nơi đó của Thượng Quan Khiêm đã được xử lý tốt, vì nhu thuận đột ngột của Quân Hành Tuyệt mà y có chút kinh ngạc, bất quá phần nhu thuận này của Quân Hành Tuyệt liền biến mất nhanh chóng.

Quân Hành Tuyệt ở tại phía sau của Thượng Quan Khiêm, từ sau đem người ôm lấy, địa phương lửa nóng đâm kẹp vào giữa hai bờ mông, đặt tại ở trên nhụy hoa, cắn vành tai của Thượng Quan Khiêm nói, "Khiêm, lại tới một lần thôi!" Ngữ khí mè nheo làm nũng thực đậm.

"Không được." Thượng Quan Khiêm đương nhiên là cự tuyệt, lỗ tai mẫn cảm bị người khẽ cắn, Thượng Quan khiêm không thể ức chế mà run rẩy một chút. Bất quá, Thượng Quan Khiêm cũng sẽ không bởi vì như vậy mà hai chân nhũn ra, không thể chống lại được.

"Khiêm." Lại cọ cọ, làm cho Thượng Quan Khiêm cảm giác được khát vọng kiên định của hắn.

"Ta có dược, ngươi muốn dùng sao?" Thượng Quan Khiêm ứng đối tự nhiên. Ngày hôm qua sẽ không để ý hay phản đối bản thân bị dính chặt lấy, khiến cho thắt lưng cùng chân mình mềm nhũn. Bất quá, kỳ quái, lấy thực lực của mình vì sao còn như vậy, chẳng lẽ thân thể xuất hiện vấn đề gì? Thượng Quan Khiêm trong lòng hiện lên nghi hoặc.

Nghe được uy hiếp ẩn hàm của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt không thể nào không lui ra phía sau. Lấy lý giải của hắn về Khiêm, dược mà y cho bản thân dùng chắc chắn sẽ là loại dược sẽ khiến cho mình phi thường thống khổ. Còn có tính phúc thời gian dài mà, nhất thời thống khoái mà quên mất. Về sau cơ hội còn nhiều, tạm thời ngoan một chút rồi sau đó tìm cơ hội.

Quân Hành Tuyệt đáng thương hề hề nhìn Thượng Quan Khiêm, di động qua một bên, vừa đi vừa nhìn, hi vọng có thể làm cho Thượng Quan Khiêm thay đổi chủ ý. Đáng tiếc Thượng Quan Khiêm bất vi sở động (không thèm để tâm), tự chiếu cố bản thân thật tốt, rời khỏi bể nước, lưu lại Quân Hành Tuyệt đang đứng ở trong đó một mình.

Quân Hành Tuyệt ở lại trong bồn tắm, như ngày thường dùng hai tay cầm lên trên hỏa nhiệt cứng ngắc, bất đồng chính là ở trong đầu xuất hiện những hình ảnh không phải là hư ảo, mà là chuyện tình chân thực đã từng phát sinh qua.

Ở sau khi Quân Hành Tuyệt thư giải xong, hiện tại đối lập với tình huống ngày hôm qua, bản thân hiện tại thực thê thảm. Không có biện pháp, ai bảo ẩn hàm đại uy hiếp của Khiêm lực sát thương lại quá mạnh mẽ như vậy.

Bất đắc dĩ đứng dậy, yêu thương một người, bất luận đối phương đối với mình thế nào đều không có một câu oán giận, vui vẻ chịu đựng, người thường còn như thế, huống chi là bản thân đã yêu Khiêm tới điên rồi. Bản thân đã sớm nhận thức.

Quân Hành Tuyệt đi ra khỏi phòng tắm, nhìn đến Thượng Quan Khiêm ở trên giường, chỉ mặc mỗi khố trong, trên thân □ tản ra một cỗ hương dược trôi nổi trong không khí.

Dược? Khiêm làm sao vậy?

"Khiêm." Quân Hành Tuyệt nện bước nhanh hơn, lo lắng kêu, "Ngươi không thoải mái." Chẳng lẽ là vì chuyện ngày hôm qua, không có khả năng, vừa rồi bản thân còn chạm qua nơi đó, không có tơ máu. Hay là thân thể không thoải mái, ngày hôm qua bản thân quả thực quá phận, bởi vì tâm nguyên từ lâu tới nay đã được thực hiện, cho nên bản thân mới làm càn. Một lần lại một lần, không biết ngừng lại, dù biết làm cho Khiêm mệt mỏi mê man, cũng không buông tha cho Khiêm.

Quân Hành Tuyệt âm thầm tự trách, như thế nào bởi vì dục vọng của bản thân mà không để ý suy nghĩ tới thân thể của Khiêm.

Sau đó phát hiện Thượng Quan Khiêm đang dùng dược tiêu trừ ứ ngân cuối cùng ở trên cổ tay.

Quân Hành Tuyệt bắt đầu nhận thấy được Thượng Quan Khiêm đang làm cái gì, đánh giá từ trên xuống dưới, đã không còn, dấu vết của bản thân để lại trên người Khiêm đã không còn. Chứng cứ xác minh chuyện phát sinh tối hôm qua đã biến mất.

"Khiêm, ngươi đang làm gì vậy?" Chẳng lẽ, Khiêm, thật sự tức giận. Hối hận. Vừa rồi vẫn còn thực tốt a. Cho dù có được Khiêm, Quân Hành Tuyệt vẫn như cũ sợ hãi không xác định được.

"Tiêu trừ dấu vết." Thượng Quan Khiêm đơn giản trả lời.

"Vì cái gì?" Quân Hành Tuyệt không lưu loát mở miệng.

"Không thích trên người bản thân có dấu vết." Thượng Quan Khiêm tiếp tục cầm đồ trên tay mình, hướng sau lưng xoa.

Quân Hành Tuyệt bắt lấy tay của Thượng Quan Khiêm, đau đớn kịch liệt hỏi, "Ngươi hối hận?"

Thượng Quan Khiêm lúc này ngẩng đầu nhìn Quân Hành Tuyệt, trong mắt bao hàm thống khổ, làm sao còn bộ dáng đối với mình cứng rắn, không để ý mà cướp đoạt mình ngày hôm qua.

"Ngươi vì cái gì sẽ cho rằng ta hối hận?" Y đã làm gì để cho Quân Hành Tuyệt sinh ra suy nghĩ như vậy. Thượng Quan Khiêm quả thật có điểm không hiểu rõ.

"Ngươi tiêu trừ dấu vết mà ta lưu lại." Quân Hành Tuyệt ngơ ngác trả lời, chẳng lẽ bản thân lý giải sai. Chính là Khiêm vì sao lại phải tiêu trừ dấu vết của mình lưu lại.

"Là vì thế sao?" Thượng Quan Khiêm đột nhiên có xúc động muốn cười, là vì nguyên nhân như vậy sao?

"Phải." Ngây ngốc gật đầu.

Sau đó nhìn lên Khiêm, tiếp theo thượng Quan Khiêm giải thích, bởi vì nguyên nhân chiến đấu, trên người của y từng có rất nhiều miệng vết thượng. Tựa như y không thích trên người của đồng bạn có vết thương; Đế, Cảnh cùng Khắc Lạc Duy cũng không thích trên người y có vết thương. Cho nên bọn họ không để lại bất cứ dấu vết gì lưu lại ở trên người.

Quân Hành Tuyệt hiểu được, nhẹ nhàng thở ra, Khiêm không phải hối hận. Bất quá vì sao ngay cả dấu vết đại biểu cho tình yêu mà bản thân lưu lại cũng sẽ bị tiêu trừ chứ, cũng đâu phải là vết thương...

Vết thương! Quân Hành Tuyệt lại ý thức chuyện tình mà bản thân xem nhẹ, quá khứ của Khiêm thảm thiết như vậy, trên thân thể như thế nào không có những vết thương thương tổn. Bản thân bởi vì không có nhìn thấy mà xem nhẹ quá khứ, nếu không phải hôm nay Khiêm nhắc tới, hắn cũng sẽ không nghĩ đến. Khiêm của hắn từng chịu qua rất nhiêu thương tích a.

Thân thể xinh đẹp như vậy, những người đó cũng dám. Nếu bọn họ hiện tại ở trước mặt mình, hắn sẽ khiến cho bọn họ thực thảm.

Hai tay run rẩy, đem Thượng Quan Khiêm ôm vào trong lồng ngực, động tác mềm nhẹ, giống như sợ hãi chạm phải một thứ đồ dễ vỡ gì đó, cứ như thế thật cẩn thận, không dám dùng khí lực quá lớn.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Nếu năm đó không phải phát sinh qua chuyện kia, Khiêm có phải hay không sẽ không bị buộc rời đi hoàng cung; có phải hay không sẽ không tiến vào trong Ma phương; có phải hay không sẽ không bị thương. Hắn lần đầu tiên hối hận, nếu năm đó bản thân nhận thức được Khiêm, hắn nhất định sẽ không để cho Khiêm bị thống khổ như vậy. Nếu hắn sớm ý thức tuân theo được lời của phụ hoàng và mẫu hậu, đem người đi tìm Khiêm, đem Khiêm tiến vào trong cung, Khiêm của hắn sẽ không bị nhiều thương tổn như thế.

Cảm thụ được ôn nhu của Quân Hành Tuyệt đối với mình, động tác mềm nhẹ kia, trong thanh âm thực xin lỗi bao hàm bao nhiêu ảo não cùng hối hận.

"Không liên quan tới ngươi." Ôm lấy thắt lưng của Quân Hành Tuyệt, Thượng Quan Khiêm ôn hòa an ủi.

Căn bản bởi vì Quân Hành Tuyệt mặc kệ mọi chuyện, cho nên thời điểm trở về nơi này mới không đi tìm Quân Hành Tuyệt để trả thù. Chỉ là cười cười mà thu một ít lợi tức, hơn nữa, nếu có thể lại một lần nữa chọn lựa có đi vào trong Ma phương hay không, y vẫn sẽ lựa chọn đi vào. Không phải bởi vì chiếm được lực lượng, mà còn là để gặp được đồng bạn là Đế bọn họ, sống một cách tự do, còn hơn ở tại thế giới này, thật sự tốt nhiều lắm.

"Những gì ta trải qua tốt lắm." Thượng Quan Khiêm tiếp tục nói.

Quân Hành Tuyệt buông Thượng Quan Khiêm ra, cầm lấy bình dược ở trên tay của Thượng Quan Khiêm, "Ta giúp ngươi bôi."

Thượng Quan Khiêm không có phản đối, xoay người, cúi đầu, tóc trên gạt tới trước ngực.

Sau lưng tinh mịn của Thượng Quan Khiêm có ứ ngân, Quân Hành Tuyệt đã không còn nửa điểm suy nghĩ lung tung, đem dược đổ ở trên tay, mềm nhẹ bôi lên, cẩn thận bôi lên.

Cứ mỗi lần bôi dược qua một chỗ, Quân Hành Tuyệt nghĩ tới tại nơi này đã từng phải chịu qua những vết thương, liền đau lòng. Bôi một hồi, lại càng đau lòng thêm vài phần, động tác càng nhẹ, chỉ sợ không cẩn thận sẽ làm cho Thượng Quan Khiêm cảm giác được đau đớn.

Thượng Quan Khiêm cảm thụ được động tác mềm nhẹ ở sau lưng, nhẹ như vậy, động tác so với lông chim dừng ở trên người mình còn nhẹ nhàng hơn. Thời điểm cũng đồng bạn bôi dược cho nhau, chưa bao giờ có động tác mềm nhẹ như vậy. Một cỗ cảm giác được quý trọng dâng lên trong lòng của Thượng Quan Khiêm.

Y thực thích cảm giác như vậy, trong tâm có ngọt ngào thản nhiên, một cỗ thản nhiên sung sướng không thể gọi tên hiện lên trong lòng. Chỉ là bản thân đối với Quân Hành Tuyệt rốt cuộc là loại cảm giác gì, Thượng Quan Khiêm không rõ. Cùng đồng bạn bất đồng, Quân Hành Tuyệt không có như nhóm đồng bạn đã cùng y trải qua hết thảy, hắn đi vào tâm của y, hành động của hắn có thể lay động tâm của y, làm cho bản thân có cảm giác. Nói là yêu, bản thân lại cảm thấy không được đúng cho lắm.

Yêu, tới tột cùng là cái gì? Y không hiểu, cũng không hiểu được. Người Vô Xá mỗi người đều không hiểu được cái gọi là tình yêu là gì, cho dù đã nhìn qua nhiều như vậy, cho dù bản thân có được kết luận của chính mình, nhưng mà đối với yêu, vẫn còn bối rối.

Trong phòng ngủ thực yên lặng, Quân Hành Tuyệt bi thương trầm mặc vì Thượng Quan Khiêm bôi dược, hối hận bản thân vì sao không sớm một chút gặp được Khiêm. Thượng Quan Khiêm trầm mặt vì tâm sự trong đầu, Quân Hành Tuyệt cùng y tới tột cùng là loại quan hệ gì? Sự quả quyết trước kia ở ngay tại thời gian Quân Hành Tuyệt rời đi đã bắt đầu trở nên khó xác định, ngay ngày hôm qua cùng ngày hôm nay lại bắt đầu ý thức được sự bất đồng của Quân Hành Tuyệt đối với mình.