Vô Vi Nhất Niệm

Chương 2




There’s a starman waiting in the sky.

He’s told us not to blow it.

(Một vì sao đang đợi trên bầu trời

Và bảo ta đừng nên thổi nó đi)

“Starman” —— David Bowie

(1) David Bowie (1947-2016) tên thật David Robert Jones, ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên, nhà sản xuất âm nhạc người Anh, có ảnh hưởng sâu rộng đặc biệt trong thập niên 70 của thế kỉ trước. David Bowie được biết đến là con tắc kè hoa của làng âm nhạc vì sự phá cách, dị biệt, không ngừng tự đổi mới và cả chất giọng đặc biệt cũng như những sáng tác có chiều sâu.

https://www.youtube.com/watch?v=tRcPA7Fzebw

Tần Cửu mới bước sang tuổi mười tám, đáng ra nên phải học lớp Mười hai. Nhưng kể từ khi lên cấp ba tới nay, tổng cộng thời gian ở trường hãy chưa đầy một năm. Đa số thời gian cậu đã dành cả cho ban nhạc nhỏ bé của mình. Ban nhạc được thành lập đến nay đã là hai năm, mới ra được một album, trong cũng chỉ gồm ba bài hát.

Tần Cửu sống với người dì ruột đồng thời cũng là quản lý chính của Space Oddity. Quán bar tọa lạc tại nơi giao giữa trung tâm và phía bắc thành, diện tích không nhỏ song mức tiêu phí thấp, thi thoảng lại mời mấy ban nhạc nhỏ hoặc ca sĩ không nổi tiếng tới biểu diễn, có thể coi là cơ hội cho họ rèn luyện.

Dì thuộc thiểu số phụ nữ trung tuổi bắt kịp trào lưu. Đội ơn thời trẻ chịu chơi, ngay hồi ấy dì đã uốn kiểu tóc bồng, mắt sáng lấp lánh, hứng khởi rạng ngời, tự do dạo bước khắp phố xá, tự tin một cách chẳng nguyên do. Xét trên kiến nghị của Tần Cửu, dì quản lý quán bar rất đâu ra đấy, dẫu tiền vào không nhiều song có điểm đặc sắc riêng; sau thì ỷ vào vốn liếng tích góp được mà mãi rong chơi giữa ranh giới hắc bạch, lại vẫn chưa vướng phải rắc rối gì đáng nói.

Cái tốt của dì với Tần Cửu, biểu hiện ở luôn ủng hộ một cách bất chấp, ủng hộ cậu ngừng học, lập ban nhạc, uống rượu hút thuốc, tự biến mình thành kiểu punk và hippie điển hình, gồm cả việc mỗi lần gặp luôn phải phi ngay tới kiễng chân níu cổ cậu, miệng rêu rao “Bé cưng”. Khiến Tần Cửu ngượng chín mặt.

Luôn là thế. Vừa phì phèo điếu thuốc trong khi chào hỏi đám nhân viên suốt đường đi, dì gõ lộc cộc đôi cao gót chạy bước nhỏ tới tặng Tần Cửu cái ôm to bự ngay khi nhác bóng, “Bé cưng, nhớ cháu chết mất!”

Tần Cửu nhận cái thơm thân mật của dì, kế đó giãy khỏi vòng ôm đang riết. Bữa nay dì diện bộ xường xám màu sơn bạc, bọc kín mình nom hệt đòn bánh tét phản quang, chẳng ăn nhập gì với tuổi tác và gương mặt bôi son trát phấn. Dì xoay tròn một vòng, nói: “Thế nào hả, để phù hợp với chủ đề ngoài không gian của quán bar, dì mới cất công chọn mua đấy!”

Tần Cửu chẳng biết làm gì ngoài gật đầu, đáp: “Trông cyberpunk đấy ạ.”

Lẽ tất nhiên dì không biết cyberpunk có nghĩa gì, song vẫn tin nó là lời khen, cười không khép được miệng.

Tần Cửu vào thẳng vấn đề: “Dì này, ngày mốt cháu định mở một buổi biểu diễn dành riêng cho sinh viên, hôm đó dì dọn sẵn sân khấu giúp cháu nhé.”

Mắt dì thoắt chốc bừng sáng, hỏi: “Bé Tiên cũng tới?”

Tần Cửu chau mày. Bé Tiên là tay chơi keyboard của ban nhạc, nhỏ hơn cậu một tuổi. Cậu đáp: “Vâng ạ…”

Lập tức được dì vỗ bốp vào vai: “Chuyện nhỏ! Bé cưng cố lên!” Dứt lời còn đá lông nheo với cậu.

Tần Cửu vội đẩy phắt dì đi, nhắn tin vào nhóm trò chuyện của ban nhạc.

Ban nhạc của Tần Cửu có tổng cộng bốn người, cậu là giọng ca chính kiêm ghi-ta, bé Tiên là keyboard, Đại Bân là tay trống, Xuân già là tay bass. Bé Tiên còn đang học ở trung học Cầu Cảng 1, là một học sinh lớp năng khiếu, chơi piano tuyệt đến độ được học viện âm nhạc Juilliard đề nghị tuyển thẳng. Song cô bé đang ở tuổi nổi loạn, học thì chẳng mê, ngày ngày cứ bám dính Tần Cửu đu theo ban nhạc. Đại Bân làm việc ở một công ty cho thuê nhạc cụ tại Cầu Cảng, chủ yếu làm công việc thể lực như chuyển đồ. Xuân già đã có vợ con, nghề chính là quản lý cửa hàng tiện lợi, chỉ khi rỗi rảnh mới đến.

Đại Bân và Xuân già đều phải đi làm, nhiệm vụ tới trường đại học phát tờ rơi bởi vậy do Tần Cửu và bé Tiên phụ trách.

Hôm nay bé Tiên mặc áo da, quần bò và bốt cao cổ khiến chân nom ngút ngàn hơn hẳn. Bé Tiên là kiểu con gái xinh nổi bật, mặt nhỏ mắt to, ăn mặc rất mốt, vả lại sắm sửa toàn những món hàng xịn, trông sang chảnh khác biệt trời vực với mấy thiếu nữ vào đời sớm.

Tần Cửu huýt sáo, đoạn đưa cô cái mũ bảo hiểm.

Bé Tiên cười nhảy lên, chủ động ôm chặt eo Tần Cửu.

Họ quen nhau đã có vài ba năm. Hồi lớp Mười bé Tiên cứ nằng nặc đòi gia nhập Bạn lữ hành số 2, Tần Cửu nghĩ cô chỉ hứng khởi nói chơi thế. Song ngay khoảnh khắc cô lướt tay trên phím đàn, cậu biết bé Tiên nhất thiết phải gia nhập ban nhạc.

“Bọn mình tới đại học Cầu Cảng trước, sau đó tiện đường ghé sư phạm Cầu Cảng với nghệ thuật Cầu Cảng.”

Bé Tiên gật đầu, áp cả cơ thể lên lưng Tần Cửu.

Chiếc mô tô len lỏi giữa dòng xe kẹt cứng như con thoi, chẳng mấy đã tới ngôi trường đại học danh tiếng thế giới. Cánh cổng lớn đồ sộ và lối thang lên ngút mắt sừng sững tượng trưng cho sự uy nghi trang trọng của ngôi trường hàng đầu.

Tần Cửu đưa bé Tiên một tấm thẻ sinh viên, nói mượn từ một anh trong trường. Bé Tiên cười, khen cậu tài thật. Hai người chia nhau hành động, bắt đầu tuyên truyền với sinh viên gặp được trong khuôn viên rộng lớn.

Sinh viên của trường đại học có trăm ngàn kiểu loại, Tần Cửu quyết không chào mời mấy cậu trai mắt kính dày cộp, đeo ba lô xỏ cả hai bên vai. Nếu phát tờ rơi đến tay bọn này, dám cá chúng sẽ vứt ngay vào thùng rác mà chẳng buồn nói lấy một câu. Thi thoảng có vài chàng trai cô gái thể hiện sự thích thú, song cũng chỉ hỏi vội đôi câu đã hớt hải chạy đi kịp giờ tiết học.

Thấm mệt, Tần Cửu ngồi xuống băng ghế châm thuốc hút, quyết định xâm nhập khu giảng dạy nghe ngóng tình hình. Cậu nheo mắt ngước nhìn tòa nhà cao tầng đằng xa. Sừng sững mà khí thế, lai lai phong cách kiến trúc thời Xô-viết. Cậu nghiền tắt điếu thuốc vào thùng rác, đi về phía tòa nhà.

Dọc hành lang heo hút bóng người, trong phòng học lại đã kín chỗ bởi sinh viên. Tự thấy vô vị, Tần Cửu tìm tới một phòng học rỗng tuếch, miệng ngâm nga một giai điệu trong khi rải tờ rơi vào mỗi bàn, đoạn đi ra từ cửa sau.

Một dáng người quen mắt đứng ngoài ban công hút thuốc.

Tần Cửu dựa cửa nhìn một hồi. Phó Nhất Duy mặc áo vét quần tây, cầu vai căng ra, thẳng thớm. Khi hút thuốc, thầy không kẹp thuốc vào giữa ngón trỏ và ngón giữa mà dùng ngón trỏ và ngón cái, hệt tư thế cầm bút. Gió bấc ghé ngang, tàn thuốc trắng xỉn và tóc thầy phất phơ trong gió.

Tần Cửu đi tới, mào lời: “Thầy Phó, xin tí lửa?”

Phó Nhất Duy ngoái lại nhìn Tần Cửu, đôi mày díu vào nhau. Đoạn nghiền tắt đầu thuốc, dúi vào lon cô ca trước mặt.

“Giảng viên đại học vẫn hút thuốc à?” Tần Cửu cười hỏi.

Phó Nhất Duy đáp nhẹ tênh: “Chẳng lẽ học sinh cấp ba thì nên hút?”

Tần Cửu nghẹn trân, nhún vai, không đáp gì. Hôm nay Phó Nhất Duy đeo cặp kính không gọng, trông có vẻ văn nhã và trang trọng hơn cặp kính có gọng lần trước.

“Sao cậu ở đây?”

“Tuyên truyền cho ban nhạc của bọn em.” Cậu đưa tờ rơi tới. Phó Nhất Duy liếc nhìn, không nhận.

Trên tờ rơi viết: Buổi diễn dành riêng cho sinh viên của Bạn lữ hành số 2 – ban nhạc trào lưu mới, địa điểm Space Oddity, thời gian 20:00-22:00, mang theo tờ rơi và thẻ sinh viên được miễn phí thức uống trị giá 88 tệ.

Chừng lát sau, Phó Nhất Duy vẫn không có ý gì là định nhận. Tần Cửu hậm hực rụt tay về, trong bụng âm ỉ cơn bức bối.

“Sao cậu vào được trường học?”

“Kiếm người mượn thẻ sinh viên…”

Phó Nhất Duy ngoảnh nhìn Tần Cửu thêm cái nữa. Kiểu ánh mắt khiến cậu bồn chồn.

Kế đó mở điện thoại, gọi đi một cú: “Phòng bảo vệ đúng không… Tôi là Phó Nhất Duy giảng viên khoa Triết học… Giờ tôi phải vào tiết, phòng 505 hiện có người không phận sự từ ngoài trà trộn vào, mời các anh tới dẫn cậu ta đi.”

Người không phận sự từ ngoài…

Chưa kịp có phản ứng gì với cụm từ này, Tần Cửu đã bị mấy bảo vệ xông tới lôi tuột đi. Cậu ngoái đầu, gọi liền mấy tiếng “này” song Phó Nhất Duy mãi chẳng buồn nhìn tới.

——

Cúi đầu ngó bóng Tần Cửu non trẻ giận xì khói khi bị kéo đi, Phó Nhất Duy bật cười khe khẽ. Thầy nhìn thời gian, hãy còn mười phút mới tới giờ lên lớp. Lại châm thêm một điếu thuốc. Ngắm sương trắng giăng màn, quay số.

Hey, Khương Tử, về nước rồi hả… Alex vẫn ổn chứ… Về rồi chở cậu đi ăn… Dạo này mình hay tới một bar nhỏ được lắm… Được… Quyết định thế nhé, tối tới chung cư Bán Đảo đón cậu…”

——

Người đến buổi tối nhiều hơn Tần Cửu tưởng. Toàn những cô cậu nam nữ trẻ măng, mùi hoóc-môn thoắt chốc ngập ngụa quán. Nhưng phải gần 8 giờ Xuân già mới hớt hải chạy tới, vừa chỉnh âm cho cây ghi-ta bass vừa xin lỗi: “Bữa nay thằng bé tan học bị giáo viên giữ lại, ngại quá…”

Chẳng ai buồn bận tâm, cũng biết với Xuân già gia đình mới là trọng. Bé Tiên ghẹo đùa: “Muốn làm con anh Xuân ghê cơ”. Xuân già cười xòa, không đáp.

Đúng 8 giờ, toàn bộ đèn trong quán bar chuyển tối, đèn sân khấu màu trầm liền đó bật thay. Tần Cửu bước tới trước microphone, hắng giọng: “Hello mọi người! Đây là ban nhạc Bạn lữ hành số 2!”

Dưới sân khấu vang tràng vỗ tay lạo rạo ngắt quãng và tiếng hú hét lẻ tẻ.

Tần Cửu liếc nhanh một lượt dưới sân khấu. Giữa những dải sáng giao nhau, cậu trông thấy Phó Nhất Duy đi vào.

Cậu dừng khựng, khi kịp tỉnh hồn, mắt đã dõi theo thầy, miệng tiếp tục câu nói: “Hôm nay ban nhạc sẽ mang tới cho các bạn hai bài hát do nhóm tự sáng tác “Spaceman” và “Chưa biết”…”

Nhạc dạo nổi, tiếng trống hùng hậu của Đại Bân mở màn.

Cậu ngước mắt. Phó Nhất Duy ngồi trong góc vẫn thuộc về mình kia, song bên cạnh có thêm một cô gái. Như một quý ông, thầy giúp cô gái nọ cầm áo và kéo ghế, trò chuyện với cô rất đỗi thân mật, cười điệu cười khiến lòng say đắm. Đoạn hai người kề sát vào nhau, Phó Nhất Duy châm thuốc cho cô gái.

Cô gái có vẻ ngoài im ru tẻ ngắt, chiếc áo len xám cao cổ khiến cô trông duyên dáng và trí tuệ. Sương khói mỏng mờ lồng trọn hai người, trông hệt đôi tình nhân trời đất tạo nên.

Thoáng thất thần, Tần Cửu vào bài lỡ nửa nhịp. Thế là quyết đoán nhắm nghiền mắt, nhấc micro, bắt đầu hòa mình vào âm nhạc.

Hold me tonight

Hold me close

Wherever you go

Write me your postcard

Wherever you go

Sing me a song



Chớm ngước đầu chạm mắt Phó Nhất Duy, Tần Cửu lảng đi ngay tức khắc, tập trung vào một đoạn solo, kế là vào điệp khúc.



Wish I could be the spaceman

Upon your spaceship

Wherever I go

I am coming

Would follow you



Nhạc dừng, cậu ngước mắt, nhìn ngay sang góc ghế kia song Phó Nhất Duy đã không còn. Trái tim rỗng đi theo sự rời bỏ của tiếng nhạc. Mãi tận khi bé Tiên gọi “A Cửu…” đằng sau, cậu mới nhận ra âm nhạc đã ngưng hẳn.

Nối tiếp chủ đề, cậu nói: “Tiếp theo là bài tự sáng tác thứ hai của nhóm “Chưa biết”, hi vọng các bạn sẽ thích!”

Đèn rất chói, nhạc rất sôi động, Tần Cửu hát mà mồ hôi đầm đìa, càng về sau lại bắt đầu bùng nổ, gào thét. Cậu biết mình đang trút xả nỗi bực dọc trong lòng, hát đến cuối còn nổi điên ném tung phím gảy lên tít cao đoạn xoay mình nằm ngửa luôn trên sân khấu, trong mắt là khoảng trần với dòng chữ graffiti nguệch ngoạc tạo cảm giác ngoài không gian. Cậu há miệng, thở lấy thở để từng hơi bầu không khí sục sôi vẩn đục.

Ngập trong óc chỉ có Phó Nhất Duy.

Bốn người thu dọn đồ đạc xong xuôi, Tần Cửu đánh tiếng với dì, hỏi: “Bữa nay có lỗ không ạ?”

Dì vừa cười vừa vỗ bốp vào vai cậu, mắt lại nhìn hướng bé Tiên, nói: “Lỗ gì cơ chứ? Phải kiếm được non một ngàn, để lát hồi dì gửi qua, mấy đứa chia nhau!”

Bé Tiên cười ngọt lịm: “Cảm ơn dì ạ!”

“Ôi chao…” Dì kéo tuốt Tần Cửu đi, mặt cười như hoa nở, nói: “Bé Cửu, đêm hôm khuya khoắt, nhớ đưa bé Tiên về tới tận nhà đấy!”

“Biết rồi, biết rồi…” Tần Cửu giãy khỏi tay dì, đi về hướng ba người còn lại.

Thời tiết đầu xuân vẫn rất lạnh, nhất là vào buổi tối. Đại Bân đề nghị đi ăn bún nước, cả bốn đổ bộ vào một quán nhỏ bên ven đường.

Hơi nóng từ bún phút chốc khiến mình mẩy ấm lại. Miệng húp bún xì xụp, Đại Bân nói: “A Cửu, đoạn cuối bữa nay sao sung dữ vậy, hệt như cắn thuốc luôn đó, làm tớ phê theo quá xá đã!”

Tần Cửu cười đáp: “Trân trọng cơ hội được biểu diễn!”

Bé Tiên thổi nguội bún, tiếp câu chuyện: “Anh Cửu, bao giờ bọn mình thu bài mới vậy… À mà, lần trước em có hỏi quản lý chính của Head, anh ấy nói chí ít phải có bốn bài tự sáng tác mới được.”

Tần Cửu gật đầu, xêu bún đã gắp lên lại đặt xuống. Cậu nói: “Anh đang viết, nhanh nhất là tháng sau…”

Head là câu lạc bộ nhạc sống nổi nhất Cầu Cảng, là bàn đạp cho rất nhiều ban nhạc danh tiếng nổi lên, cũng là sân khấu biểu diễn vô số ban nhạc nhỏ và non trẻ hướng tới.

Xuân già ăn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đứng dậy, nói: “Được rồi, vợ con còn đang chờ ở nhà nữa, anh đi trước đây…” Dứt lời lấy một trăm tệ ra đặt lên bàn.

Tần Cửu vội cầm tờ tiền dúi ngay vào túi áo khoác của anh: “Anh Xuân làm gì vậy, bọn em còn phải cảm ơn anh nữa…”

“Anh là anh lớn mà…”

“Đừng làm mấy việc thừa thãi đấy…” Tần Cửu vừa chối đây đẩy vừa khoác vai anh tiễn ra, “Nhanh nhanh về nhà đi!”

Cả ba lục tục xơi hết bát bún. Đại Bân về nhà, Tần Cửu cưỡi mô tô đèo bé Tiên. Nhà bé Tiên ở giáp ranh giữa trung tâm và phía nam thành phố, thuộc khu dân cư cao cấp, người ngoài không có thẻ không được cho vào.

Bé Tiên nhấc đôi chân dài xuống xe, cởi mũ bảo hiểm, hất tung mớ tóc rối. Động tác khiến cô trông đầy cám dỗ dưới ánh trăng.

Cô trả mũ bảo hiểm cho Tần Cửu: “À mà, tiền tối nay không cần tính phần em đâu, ba bọn anh chia nhau thôi nhé!”

Lời đến bên mép Tần Cửu lại nuốt vào, biết bé Tiên chỉ đơn giản là thích chơi nhạc, ngoài ra không hề có áp lực gì khác. Cậu gật đầu, nói: “Nhanh về đi, không bố em lại cho người kiếm anh nữa. Chú ý an toàn nhé.”

Bé Tiên gật đầu, khuất bóng sau cánh cổng.

Tần Cửu dựa vào mô tô châm thuốc hút, ngắm những căn biệt thự trên sườn núi nối nhau sát sạt. Đốm đèn thắp sáng mấy khung cửa như những vì sao xa tĩnh mịch và tăm tối, được ai bỏ tiền để tách bạch khỏi thế giới ồn ã ngoài này.

Bố đẻ bé Tiên là một doanh nhân thành đạt, có lắm bất mãn với việc con gái ngày ngày rong chơi khắp phố. Hiềm nỗi việc làm ăn bận rộn, trong nhà còn có cậu con nhỏ mới lên tiểu học nên đôi khi đành tảng lờ con gái, dăm bận khác lại dùng tới trò cực đoan là bạo lực.

Đã một lần mấy gã đô con xồng xộc xông vào Space Oddity, dọa Tần Cửu hoảng hồn đập chai rượu vỡ nát. Đã hết lời bảo bé Tiên không có đây, bọn đấy vẫn cố lật ngửa hết mấy cái bàn. Sự thực là hôm ấy bé Tiên đã đến ở nhà bạn. Bởi việc lần ấy, cô bé đã về cãi một trận ra trò với bố, vẫn duy trì tình trạng chiến tranh lạnh đến tận giờ.

Thi thoảng Tần Cửu cũng có tò mò. Từ bé cậu đã lớn lên trong sự nuông chiều của dì, chưa từng trải qua kiểu tình thân bình thường hoặc chăng dị thường ấy. Điều đó khiến cậu tò mò về thứ như quan hệ cha con. Mắt dõi về quần thể biệt thự nom hệt dòng sông sao, cậu lần sờ mặt dây chuyền nơi lồng ngực, hất bỏ điếu thuốc, nhảy lên mô tô nghênh ngang rời đi.