Vô Vàn Sủng Ái

Chương 130




"Hôm nay, vì để có được một buổi đi chơi như này. 

Haru đã phải vòi vĩnh anh em Haitani cả tuần liền. 

Chân vừa tháo bột, mới tập đi được vài ngày, cô bé đã muốn ra ngoài cho thoải mái đầu óc. 

Nhưng người tính không bằng trời tính. 

Cô bé Chiharu bị lạc khỏi hai anh rồi. 

Đang ngồi ở ghế đá, bên cạnh có người ngồi xuống. 

Xem nào, da hơi ngăm đen giống Rei của mình. 

Tóc trắng y như Toru. 

Đeo đôi bông tai đẹp đấy, phải làm một đôi mới được. 

Mắt tím, chỉ là đôi mắt trông điên cuồng, không dễ chọc. 

Người bên cạnh mở miệng. 

- Cô bé lạc hả? 

- Không phải, là hai anh của tôi bị lạc. 

-... *nhóc nói thế nào thì thế ấy*

- Anh có biết tôi là ai không mà dám bắt chuyện với tôi vậy. 

Nghe đến đây, chàng trai bên cạnh bật cười thật to rồi nhìn cô bé.

 - Ở Roppongi này, có ai mà không biết bảo vật của anh em Haitani - Kudo Chiharu chứ. 

- Vậy mà anh cũng dám bắt chuyện với tôi sao. Không ai dám lại gần tôi đâu. 

- Tôi chỉ muốn xem, là cô bé nào giỏi như vậy. Có thể khiến anh em Haitani tốn công sức mà bảo vệ, che chở. Lại còn chấp nhận bắt tay với cả công an. 

Cô bé im lặng một lúc lâu rồi cất lời.

- Vậy anh chắc hẳn cũng biết về Furuya Rei. Công an mà bọn họ hay nhắc đến. 

- Tôi chỉ là tò mò, sao nhóc có thể đợi một người không cùng máu mủ gì với mình như vậy? Đó đâu phải gia đình của nhóc. 

- Sai rồi, tôi đã nhận anh ấy là anh của mình, anh ấy chính là gia đình của tôi. Không cùng dòng máu thì sao chứ, tôi đợi anh ấy 3 năm rồi, còn có thể đợi anh ấy cả đời cơ mà. 

Chàng trai bên cạnh cũng chỉ nhìn cô bé rồi cười. Dường như chẳng tin vào lời cô bé. 

- Tôi biết mọi người cũng chả tin vào lời nói của tôi đâu. Dù sao thì anh ấy tin tôi là được. Hơn nữa, anh ấy cũng đã đến đón tôi rồi. Anh... cũng có người đang đợi mình sao? 

Giật mình khi nghe lời cô bé vừa nói. Chàng trai bật dậy nhìn chằm chằm vào cô bé với đôi mắt tức giận. 

- Đừng căng thẳng quá. Tôi nhạy bén hơn người khác một chút, nhìn phản ứng của anh tôi cũng đoán được phần nào rồi. Tôi không muốn xen vào việc người khác. Chỉ là muốn nhắc nhở anh một câu. Nhân lúc người vẫn còn thì mau đi đi, nếu không sau này sẽ hối hận. A, các anh của tôi tới rồi. Bai nhé."