Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 5: Kẻ ngốc lớn mật




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sáng sớm tinh mơ, Triệu đại phu liền mang theo Vô Ưu xuống núi, Vô Ưu chỉ lén mang theo điện thoại với 20% pin, USD, thẻ visa, hộ chiếu xuống núi. Nàng dự định tìm được nơi rút tiền mặt trả cho Triệu đại phu, nhiều ngày ở cùng vợ chồng Triệu đại phu, nàng ngại ngùng bản thân không có nhân dân tệ, chỉ có vài trăm USD, đưa cho đối phương, đối phương nhìn nhìn một lúc rồi cười cười trả lại mình, nàng cũng không nghĩ nhiều, vùng hẻo lánh, chưa thấy qua USD cũng bình thường thôi. Nhưng cũng không thể mặt dầy ăn không ở không được, thế nên nàng xắn tay áo giúp việc cho hai vợ chồng Triệu đại phu, ba năm vừa học vừa làm luyện cho nàng bản lĩnh rắn rỏi, mấy việc này không làm khó được nàng đâu! Nhà nàng tuy có tiền, nhưng nếu muốn một ngày có thể thực sự rời xa ba mẹ đi du lịch Thế giới, thì phải dựa vào khả năng của bản thân mới được!


Đi suốt từ mờ sáng cho đến khi mặt trời lên cao, Vô Ưu mới thấy cổng thành từ xa xa, lén nhìn điện thoại, nàng đã đi bộ gần 4 tiếng rồi, Triệu đại phu thấy nàng nửa sống nửa chết lê lết trên đường liền nghĩ đứa nhỏ này có chút yếu đuối, hạ quyết định về nhà phải dậy nàng vài đường võ nâng cao sức khỏe, không thì phòng thân cũng tốt!


Đi qua cổng thành, liền thấy hai bên quân lính mặc giáp yên lặng chỉnh tề đứng xung quanh, tuyệt nhiên không thấy một phương tiện hiện đại nào, chủ yếu là trâu bò kéo xe, còn có cả ngựa. Oa, kia là con lừa đúng không? Ủ ôi, cái kia là kẹo hồ lô trong phim kìa, lát rút tiền mua một cây. Uầy uầy, bên kia đang làm cái gì giống như mãi võ thế? Vãi chưởng, ở đây bầy bán da hổ công khai luôn này, động vật quý hiếm mà không coi ra gì, lát chị báo cảnh sát.


Cảnh sát?!


Vô Ưu giật mình, xung quanh mới lạ làm nàng nhất thời ham vui, quên mất mình đến đây để tìm cảnh sát cơ mà! Nhưng từ nãy tới giờ giống như không thấy ai đó .... giống cơ quan chức năng hay nhà cầm quyền, ngoại trừ mấy anh giai mặc đồ binh lính ở cổng, nhưng chắc cũng chỉ để thu hút khách du lịch hoặc chụp ảnh lấy tiền như mấy anh giai ở gần khách sạn của mình thôi.


Lúc này, nàng mới cẩn thận quan sát, người xung quanh ăn mặc cũng hao hao nàng, một thân cổ trang. Vô Ưu bắt đầu cảm thấy có gì đó... không đúng. Tất cả mọi người, không một ai có đồ gì hiện đại trên người cả, càng đừng hỏi camera hay mấy đạo cụ quay phim xung quanh. Nàng lúc đó mới hoảng hốt không dám tin...


"Lậy hồn, sẽ không phải xuyên không thật chứ "


Triệu đại phu đang đi trên đường liền thấy Vô Ưu đứng đờ người ra, lo lắng hỏi


"Vô Ưu, Vô Ưu, con sao vậy, có phải mệt quá không?"


Vô Ưu lúc này hoàn hồn trở lại, vội nói


"Đợi con "


Rồi chạy ào ào về phía trước, hoang mang ngó ráo rác xung quanh, chỉ cần một dấu hiệu gì thôi cũng được, bóng đèn, quạt trần, điện thoại, tai nghe.


Ông trời, đừng đùa con như thế...


Nàng chạy mệt mỏi, vô ý thức ngồi bịch xuống ven đường, xung quanh nhìn nàng như kẻ ngốc, nàng cũng chẳng quan tâm. Không thấy, toàn là đồ cổ hết, đèn dầu còn chẳng có chứ đừng nói đèn điện.


Chết chắc rồi... bán đi xa quá, bị bán đi xa quá ....


"Tiện dân to gan, dám ngồi đây cản trở xe kiệu của tri phủ đại nhân, còn không mau dẹp sang một bên "


Nghe tiếng người ngựa ầm ỹ, Vô Ưu mới mệt mỏi ngẩng đầu lên.


Ối vãi, cái gì thế này, kiệu trong truyền thuyết kìa.


Vô Ưu không hiểu người đó đang quát gì, nhưng đại khái chắc muốn mình dẹp sang một bên
Kỳ quặc, người ta ngồi bên đường chứ ngồi giữa đường đâu, vẫn cách bọn họ đến cả mét cơ mà. Nghĩ là nghĩ vậy, Vô Ưu vẫn đứng dậy, phủi tay chưa kịp bước đi, liền bị hai tên binh lính cản trở lại.


Từ trên kiệu bước xuống là một vị quan bệ vệ, người thấp lùn, 1m6 là cùng, hắn đứng trước mặt Vô Ưu, ánh mắt soi mói


"Ngươi không phải người ở đây?"


Vô Ưu hoảng thần, cái gì với cái gì thế, nói cái gì vậy.


"Lớn mật, đại nhân hỏi người mà không trả lời à, còn không cho ta quỳ xuống "


Cái gì chứ, đột nhiên hét lớn như vậy. Vô Ưu càng khó hiểu, nàng nghĩ nghĩ một lúc rồi khó khăn nói


"Tiếng Trung của tôi không tốt, nói chậm được không"


"..."


"Lớn mật, dám đùa giỡn bản quan, người đâu, trói hắn mang về nha môn thẩm vấn"


Đột nhiên bị một đám người hùng hổ xông tới, Vô Ưu lúc này mới phát giác sự việc không ổn, đang định chạy, thì Triệu đại phu từ đâu vọt ra, miệng hô lớn:


"Đại nhân, đại nhân, xin chậm đã "


Triệu đại phu quỳ phịch trước vị quan kia, liền lập tức nói


"Đây là con nuôi của thảo dân, hắn bị ngã xuống sông, liền biến thành kẻ ngốc, ngôn ngữ cũng quên hết sạch, không hiểu đại nhân nói gì, vẫn nói kẻ không biết thì không có tội, xin ngài giơ cao đánh khẽ tha cho hắn một mạng "


Nói xong liền kéo Vô Ưu cũng quỳ xuống.


Ôi, vãi chưởng, quỳ á? trước giờ trừ ông bà tổ tiên, và trước đức Phật ra, Vô Ưu quả thực chưa quỳ trước ai bao giờ, nhưng nàng vẫn đủ thông minh để biết, mọi chuyện đang không ổn, người trước mặt này nàng hiện tại không chống đối được, chỉ có thể nghe theo Triệu đại phu.


Tuy quỳ trên mặt đất, nhưng Vô Ưu lưng vẫn thẳng tắp, tuyệt đối không cúi đầu, nàng nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Ánh mắt kiên định nhưng không che lấp được hoảng hốt hoang mang


"Ra là kẻ ngốc à " Tri phủ vuốt râu chẳng đáng nhìn chằm chằm Vô Ưu, hai người cứ nhìn qua nhìn lại một hồi, vị tri phủ kia mới chậm rãi nói


"Hắn không phải người vùng này?"


"Không dám giấu đại nhân, hắn xuất thân từ Duy Ngô Nhĩ, mới vừa trở lại được hơn hai tháng, không hiểu quy củ nên mới để đại nhân phiền lòng " Triệu đại phu hàm hồ trả lời


"Vậy ngươi phải quản thúc hắn kỹ hơn mới được, đừng để hắn đi lung tung trên đường, làm người khác sợ hãi "


"Thảo dân biết tội, tạ ơn đại nhân "


Vị tri phủ kia phất tay áo rồi quay lại kiệu, đoàn người bước đi xa rồi Triệu đại phu mới kéo Vô Ưu đứng dậy


"Vô Ưu sao rồi, có bị thương ở đâu không "


Lúc này, Vô Ưu người đã đờ đẫn, trong đầu chỉ còn suy nghĩ


"Bỏ xừ, xuyên không thật rồi "