Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 48: Khó Hiểu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



- Thế nên, chiếu chỉ mà phương bắc thường dùng để truyền thánh ý thường là: "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết..". Nghĩa là: "Hoàng đế tuân mệnh trời, kế thừa khí vận, truyền chiếu rằng...". Và sau đó kết thúc bằng "Khâm thử", nghĩa là: "Hãy kính chịu lấy lệnh này"
Còn ở triều đình nhà Nguyễn nước ta, chiếu chỉ của vua ban xuống sẽ bắt đầu bằng: "Thừa thiên hưng vận, Hoàng đế chế viết..". Có nghĩa là: "Vâng theo mệnh trời để hưng vận nước, hoàng đế ban chiếu rằng...". Rồi kết thúc bằng "Khâm tai", nghĩa rằng: "Hãy kính nhận lấy"


- Oa... –Vô Ưu chống cằm ngạc nhiên nghe Hoa Lan nói chuyện, tò mò nói–  Chị biết nhiều thật đấy.


Hoa Lan nghe vậy, chỉ cúi đầu che miệng cười khẽ. Vô Ưu cô bé này chục ngày gần đây rất thích ý tìm gặp mình hỏi han, nói truyện trên giời dưới đất. Hoa Lan thực ra cũng không hề cảm thấy phiền toái, ngược lại vô cùng vui mừng thích thú. Ở nơi này đất khách tha hương, thầy và anh cả thì bận bịu cả ngày buôn ngược bán xuôi, con gái như nàng lại không tiện ra ngoài một mình, nếu không có cô bé này hết lòng hết dạ đối xử thiện tâm, thì có nhẽ ngày tháng trôi qua ở đây sẽ lạc lõng buồn chán lắm.


- Anh cả đi nhiều biết rộng, thích kể mấy chuyện đây đó cho chị vui lòng -Hoa Lan thấy nàng một thân nam trang tha thiết đắm đuối nhìn mình, trong nháy mắt có chút mất tự nhiên, không biết làm gì hơn đành thuận miệng đổi đề tài– Em ở đây cũng đã lâu mà chưa một lần hồi hương, không biết lúc trở về còn nhận ra đất kinh kỳ thửa nào không?


Nhận ra mới là lạ!


Vô Ưu cúi đầu miễn cưỡng mỉm cười, ở thời hiện đại Hà Nội không còn giữa được nhiều di tích cổ xưa, ăn nói sinh hoạt cũng đã hoàn toàn thoát ly với lối sống thời cổ đại. Thế nên, cho dù có trở về, có lẽ bản thân cũng mãi mãi chỉ là người xa lạ.


Ngàn năm a ngàn năm!


Người người tấp nập, thế sự xoay vần, thực hư lẫn lộn. Lữ khách phương xa mải miết trở về... nhưng rốt cục là trở về đâu? đâu là nhà? chưa từng có người chờ mong, vậy đi hay ở, liệu có còn ý nghĩa?


Vô Ưu lắc đầu, nhắm mắt thở dài chậm rãi ngâm:


- Tạo hoá gây chi cuộc hý trường,
Đến nay đã trải mấy phong sương.
Dấu xe, lối cũ, hồn cây cỏ,
Nền đá, thành vàng, ánh tịch dương.
Đá vẫn trơ gan cùng tuế nguyệt,
Nước còn chau mặt với tang thương.
Nghìn năm cổ tích Thăng Long giữ
Cảnh đấy người đây luống đoạn trường. (1)


- Bài thơ Nôm hay quá!  –Hoa Lan ngạc nhiên thốt lên– Là của em viết à?


Vô Ưu lắc đầu quầy quậy, bình tĩnh nói:


- Đây là bài Thăng Long hoài cổ của một nữ thi sĩ tên Nguyễn Thị Hinh làm, em chỉ là có duyên đọc được thôi.


Hoa Lan thất thần chuyên chú nhìn Vô Ưu một bộ nho nhã đúng mực, tiêu chuẩn rót ra bát hai chén trà chanh, trong lòng lại bắt đầu có suy tính.
Vô Ưu không chỉ có vẻ ngoài đặc biệt xuất chúng, tài năng xem thử cũng rất đáng được trọng dụng, có học thức, có lễ độ, biết trù tính, biết việc làm, cần cù cẩn trọng, không phân biệt sang hèn, đối xử hòa nhã, tiến lui có độ với mọi người xung quanh.
Người như vậy nếu chỉ ở đất này làm một chân "chạy việc linh tinh" như nàng nói, quả thực là lãng phí của giời.


- Em có ưng theo bọn chị xuôi nam không? –Hoa Lan nghiêm túc nhìn nàng, thanh âm không lớn nhưng vững vàng kiên quyết– Việc em còn mang nợ trên lưng, chị có thể bàn với thầy và anh cả giúp đỡ một tay, thương nhân phương bắc chỉ nhìn tiền nói chuyện, phỏng chừng cũng không khó giải quyết


Vấn đề không phải là tiền! Công chúa có thể dùng vàng thỏi chôn sống em luôn ý chứ!


- A, không cần đâu ạ, tuyệt đối không cần! –Vô Ưu lắc đầu xua tay, trợn mặt tìm lý do thoái thác – Em..em...tuy nợ rất nhiều, nhưng..nhưng sớm muộn cũng sẽ trả hết, không dám làm phiền gia đình mình.


- Người chung một giàn thì phải biết đùm bọc lẫn nhau –Hoa Lan mỉm cười hòa ái, để lộ hàm răng đen bóng, từng bước từng bước dẫn dắt– Em nếu còn ngại ngần thì mai sau đi theo làm công cho nhà chị trả nợ dần cũng được. Em biết tính toán, giỏi tiếng Hán, thế thì siêng năng làm việc ở thương đoàn chả tốt hơn chỉ quanh quẩn ở đây chạy vặt phỏng?


Thấy Vô Ưu ngạc nhiên, bắt đầu bối rối nhìn mình, Hoa Lan tiếp tục thêm vào:


- Em dù sao cũng đang cùng gia đình ly tán, trở về trơ trọi một mình sao đặng? Chi bằng em cứ theo nhà chị làm ăn sinh sống, mọi người đều chung một Đất nước, sướng khổ hoạn nạn đều từng trải qua, bọn chị tuyệt nhiên sẽ không bạc đãi em.


- Ôi... cái này em cũng không tự quyết định được –Vô Ưu lúng túng đứng dậy– chị cũng thấy hiện tại ở đây em sống vẫn.... rất tốt, người chủ đối xử với em cũng xem như là có ơn, không thể cứ thế nói đi liền đi.


- Một giọt máu đào hơn ao nước lã, bây giờ em còn trẻ khỏe còn có ích thì còn được người ta hậu đãi, thế nhưng mai sau lớn tuổi, không giả trai ra ngoài làm công buôn bán được nữa thì còn giá trị nào cho họ lợi dụng? –Hoa Lan cũng đứng dậy, kiên nhẫn cùng Vô Ưu phân tích phải trái đúng sai.
Không giống như Trung nguyên, phụ nữ Việt Nam ở thời cổ đại tương đối có nhiều quyền lợi, ra ngoài làm việc buôn bán nuôi gia đình cũng không phải điều gì quá hiếm gặp.


Vô Ưu thấy tình thế bất lợi, vấn đề nhạy cảm lại xuất hiện, lập tức đánh bài chuồn:


- Em nhớ ra mình còn có việc. Chị ở lại từ từ ngồi chơi nhé.


Nguyễn Phúc Hoa Lan nhìn nàng vội vàng kéo theo một đám người lên ngựa rời đi, cùng an tĩnh rời khỏi nhã gian, tìm kiếm phụ thân và huynh trưởng của mình bàn chuyện.


Cô bé này, nên thu!


.


Vô Ưu thất tha thất thểu hồi phủ, nếu nàng nhớ không nhầm, hôm nay là hưu nhật (ngày nghỉ) của công chúa. Vô Ưu đã dự định sẽ cả ngày ở ngoài đường lang thang ăn uống cùng Hoa Lan để tránh mặt ai đó...thế nhưng quả thực người tính không bằng trời tính! Ai biết được Hoa Lan tự nhiên lại hỏi khó như vậy chứ?! Còn không phải dồn nàng vào chỗ chết!!


Vô Ưu cúi đầu thở dài bất lực, cứ hết lời nói dối này chồng lên lời nói dối khác, rốt cục đến cuối cùng, cũng không biết đâu mới là con người thật của bản thân..


"Phò mã gia...!!" Tiểu Hoa thở hồng hộc chạy về phía nàng, hổn hển nói: "Ta tìm ngài mệt muốn chết"


"Sao vậy?" Vô Ưu lấy tay quạt quạt cho Tiểu Hoa, suy nghĩ một chút rồi tự trả lời: "Công chúa lại cho ngươi đi tìm ta?"
Thấy Tiểu Hoa trán rịn mồ hôi, đỏ mắt tía tai thành thật gật đầu, Vô Ưu bất đắc dĩ nói: "Tìm không thấy liền nói ta ra ngoài có việc, làm gì phải ép bản thân thành bộ dạng này"


Tiểu Hoa lấy tay áo lung tung lau mặt, mơ hồ đáp: "Phò mã gia, ngài không cảm thấy dạo gần đây công chúa đặc biệt...cái từ đó là gì?.. Ân, đúng rồi, là đặc biệt băng lãnh sao?"


Phủ công chúa rộng như vậy từ trước tới nay lại luôn rất ít người, khó khăn lắm mới có hai vị chủ tử tọa trấn. Bây giờ một vị suốt ngày lang thang ngoài đường, một vị vừa về đến nhà nếu không thấy vị kia, liền ai cũng không thèm để ý, một mực tự nhốt mình tại biệt viện giận dỗi. Gia nhân của quý phủ thực sự bị hai người bọn họ dọa sợ chết khiếp rồi, thở mạnh bước nhanh còn không dám nữa.
Phò mã gia hoàn hảo, ngoại trừ đi sớm về muộn ra thì thái độ vẫn ôn hòa, không có gì khác trước đây.
Nhưng công chúa a!!! thực sự là đứng gần thôi cũng cảm thấy áp lực, gió lạnh xiu xiu thổi như muốn đem bọn họ đông chết.


Đây còn là giữa mùa hè nữa hay không?!! Quả thực là không có thiên lý!


"Công chúa đang ở đâu?" Vô Ưu bóp trán, trong lòng lại bắt đầu suy nghĩ lý do em gái này khó ở.


"Công chúa từ sáng tới giờ vẫn ở thư phòng, bữa trưa cũng không muốn động" Tiểu Hoa chớp chớp mắt đáng thương nhìn nàng, tiện tay vẫy vẫy vài thị nữ từ đằng xa, ý bảo bọn họ mang đồ tới.


Vô Ưu thấy bát cháo tổ yến hạt sen trước mặt, lập tức có cảm giác bản thân vừa bị hố nặng. Bây giờ mình kiêm luôn cả làm shipper cho nàng sao??
Bất đắc dĩ nhìn ba vị tì nữ một lòng hộ chủ, Vô Ưu đưa tay tiếp nhận chiếc khay, bình tĩnh đi về phía thư phòng.


Tiết trời mùa hạ hôm nay có chút mát mẻ, ánh nắng lung linh xuyên qua kẽ lá, chan hòa thẩm thấu nội tâm. Vô Ưu nhìn cánh cửa do dự một lúc, vẫn là đưa ta lên gõ nhẹ. Lại đợi vài giây cho đến khi người trong phòng lên tiếng, nàng mới đẩy cửa bước vào, hữu lễ cúi đầu ôn hòa nói: "Công chúa an khang"


"Ân, miễn đi" Tích Nguyệt đầu cũng không thèm ngẩng, một tay chống cằm, một tay tiếp tục lật giở hàng đống giấy tờ chồng chất.


Vô Ưu thấy nàng lạnh nhạt không để ý đến mình, trong lòng chợt....thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng quyết định hỏi: "Công chúa gọi ta đến không biết có điều gì chỉ giáo?"


"Không có việc gì không thể gọi nàng sao?" Tích Nguyệt thờ ơ đáp lời, tiếp tục lật mở vài trang sách.


"Cũng không phải vậy.." Vô Ưu nhỏ giọng, ngoan ngoãn bưng khay đứng đó đợi nàng sai bảo. Thế nhưng, Tích Nguyệt dường như cũng không định nói thêm điều gì, càng đừng nói là sai bảo, nàng chỉ đơn giản tiếp tục bận rộn chuyện của mình để mặc ai đó muốn làm gì thì làm.
Vậy nên...Vô Ưu cứ thế đứng a đứng, đợi a đợi, đợi đến cả tiếng đồng hồ, vẫn không thấy công chúa cho nàng một cái liếc mắt...
Rõ ràng là giữa mùa hè mà không hiểu sao nhiệt độ trong thư phòng lúc này có điểm thấp, Vô Ưu sau khi đổ một thân...mồ hôi lạnh, mới chịu mở miệng cẩn thận thăm dò: "Công..công chúa, ta có thể ngồi được không?"


"Ta không cho nàng ngồi sao?" Tích Nguyệt nhẹ nhàng hạ bút, vẫn không thèm để ý đến ai đó một mực rối rắm.


"..."


Vô Ưu trong lòng một bên khóc thương cho số phận con sâu cái kiến của mình, một bên lại muốn tát cho bản thân một cái. Hỏi sớm một chút liền được ngồi rồi!
Nhẹ nhàng đặt khay cháo xuống bàn, Vô Ưu lần này học khôn, chủ động giơ tay mong chờ nói: "Công chúa, ta đi được chưa?"


"Ta nói nàng có thể đi sao?" Tích Nguyệt vạn phần trấn định trả lời, nâng lên tay áo chậm rãi mài mực chu sa.


"..."


Con gái chính là sinh vật khó hiểu nhất hành tinh! Con gái thông minh, lại càng khó hiểu!


Vô Ưu hết lời để nói, đành thành thành thực thực tìm một góc ngồi xuống, chuẩn bị ngẩn người giết thời gian.


"Phò mã có phải hay không dạo gần đây rất nhàn?" Còn chưa đợi nàng ngồi ấm chỗ, giọng Tích Nguyệt lại một lần nữa không nặng không nhẹ truyền đến, khiến ai đó lập tức hoàn hồn bừng tỉnh.


"Không có, không có, ta phi thường bận rộn." Vô Ưu cuống quýt thay mình phân bua.


"Có thời gian ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, Bản cung nhìn không ra Phò mã bận rộn chỗ nào" Tích Nguyệt lạnh lẽo nhìn nàng, trong mắt lóe ra tinh quang, đem ai đó nổi hết một thân da gà da vịt.


"Ta nào có, bọn họ chỉ là đồng hương..." Vô Ưu nuốt nước bọt, phòng bị phản bác "..Công chúa, ngài Đại nhân có đại lượng, hẳn sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà so đo..."


"Ta có nói sẽ so đo sao?" Tích Nguyệt nhìn nàng, mỉm cười đạm nhạt. Nàng đưa ngón tay chỉ chỉ vào chiếc ghế trước mặt, bình thản mở miệng: "Đem sổ sách cho ta nhìn qua, để bản cung xem phò mã bận rộn đến mức nào"


Vô Ưu gật đầu, từ trong ngăn tủ lấy ra những thứ nàng cần, còn cẩn thận đặt bàn tính gảy bên cạnh. Một bộ mặc người nhâm hái.
Tích Nguyệt liếc nàng một cái, lại cúi đầu tiếp tục chăm chú làm việc, tay trái tùy tiện lật vài trang đầu tiên, ngón tay theo dòng chữ chậm rãi dò dò từ trên xuống dưới, tay phải từng ngón từng ngón thon dài thanh mảnh không có quy luật yên lặng gõ gõ trên mặt bàn.


Cái gì? Tính nhẩm luôn á??....vãi!!!


Còn chưa được đến 5 phút, Tích Nguyệt đã lật gần xong quyển đầu tiên. Bỏ qua khuôn mặt cả kinh trợn mắt há mồm của ai đó, nàng lạnh nhạt ngắn gọn lên tiếng:"Chỗ này tính sai rồi"


Iphone nghe thấy chưa, công chúa nói mày tính sai rồi kìa!


"Khụ...để, để ta xem xem" Vô Ưu bối rối tiếp nhận cuốn sổ, lại giả vờ giả vịt..sờ sờ bàn tính gảy gảy một phen. Chết chắc rồi, không có máy tính để bấm, lại không thể viết ra số Arab để tính tay trước mặt công chúa..lần này làm sao bây giờ??


"Nàng gẩy thêm một chút nữa, số bạc người ta nợ liền từ trăm lượng lên đến trăm vạn" Tích Nguyệt nhìn ai đó phấn khởi loạn gõ, bất đắc dĩ nói.


"Ôi, ta tự nhiên cảm thấy có chút không khỏe..."  Vô Ưu làm bộ yêu kiều sắp ngất đến nơi"..Sổ sách này để ta mang về tính toán lại đi!! Công chúa, xin cáo từ trước!!!"


"Ta cho phép nàng rời khỏi sao?" Còn chưa đợi Vô Ưu ôm sổ sách quất ngựa truy phong, Tích Nguyệt đã lạnh lẽo không nhanh không chậm lên tiếng.


"Haha.." Vô Ưu cười cười, hướng nàng hành lễ cung kính nói tiếp:"Không biết công chúa còn có gì chỉ dậy"


"Có bản lĩnh đem phò mã của bản cung mê hoặc đến thất điên bát đảo...Thật muốn biết rốt cục đồng hương của phò mã là thần thánh phương nào?" Tích Nguyệt dựa lưng vào ghế, bĩnh thản nói.


Nàng thật không hiểu nổi tại sao Vô Ưu cứ nhất định quấn quýt lấy bọn họ như vậy? Chỉ vì đều là người cùng một Quốc gia sao? Thế nhưng Vô Ưu ngoại trừ chia sẻ cùng một ngôn ngữ với họ, cả vẻ ngoài lẫn tính cách đều hoàn toàn không có một điểm chung nào.
Nhất là nữ tử đó, thật không biết nàng ta có gì hơn người mà có thể khiến Vô Ưu một bộ săn sóc phục tùng như vậy... Đưa đi dạo phố, lại còn tặng đồ, ngày ngày vui vẻ chuyện trò tình nàng ý thiếp...?! Mình sống với nàng gần một năm trời tại sao chưa từng gặp qua chuyện tốt như vậy?


"Công chúa, ta có gì không đúng ngài hướng ta trút giận là được, chớ động đến bọn họ" Vô Ưu nhíu mày, quay người lại nghiêm túc nhìn nàng. "Bọn họ cái gì cũng không biết, thỉnh ngài không cần tùy hứng"


"Trong mắt nàng ta là người như vậy sao?" Tích Nguyệt cũng đứng dậy,phản cười hướng nàng gằn lên từng chữ: "Vô Ưu, chúng ta đã từng bái đường, đã từng vào sinh ra tử, nàng muốn cái gì ta đều tận lực cấp. Ta vì nàng trở mặt với một vị đại tướng quân, thậm chí không tiếc lừa dối phụ hoàng, lừa dối thiên hạ. Nàng thế nhưng chỉ vì một đám người nói chung ngôn ngữ mà trở mặt với ta, nàng thấy như vậy hợp tình hợp lý sao?"


Vô Ưu thấy Tích Nguyệt mắt đỏ bừng nhìn mình, lời phản bác vừa đưa đến miệng lại cứng rắn nuốt ngược vào trong. Nàng mấp máy môi cúi đầu, trong lòng không ngừng xỉ vả bản thân mềm yếu, không có lập trường...


Nhắm mắt thở dài, Vô Ưu theo thói quen vuốt vuốt tóc mái ra sau đầu. Nàng đặt tạm sổ sách sang một bên, tiến đến trước mặt Tích Nguyệt, nhìn công chúa ủy khuất cúi đầu, hạ giọng ôn hòa nói: "Điện hạ đói chưa?"


"..."


Thấy Tích Nguyệt vẫn không đáp, Vô Ưu lại tiếp tục hạ xuống một bậc thang: "Được rồi, lần này là ta không đúng, để chuyện tư ảnh hưởng đến công việc mới xảy ra tính toán sai lầm. Công chúa mắng đúng lắm, ta từ ngày mai liền, liền...hạn chế đi gặp bọn họ, theo quản sự tiếp tục hảo hảo học tập còn không được sao.."


"Như thế còn không sai biệt lắm..." Tích Nguyệt mất một lúc suy nghĩ mới ngẩng đầu nhìn nàng, ngữ khí hơi có chút dịu lại.


"Vậy, điện hạ.." Vô Ưu lúc này cẩn trọng tìm từ để nói "...ngài cũng đừng làm khó bọn họ. Bọn họ đều là người tốt chưa từng đắc tội với ngài,chẳng qua chỉ muốn đến đây an ổn giao thương. Điện hạ có gì không hài lòng chỉ cần phân phó một câu, ta nhất định làm theo ý ngài..."


"Nàng vì bọn chúng mới hạ giọng cầu ta...?" Tích Nguyệt trừng mắt không thể tin được nhìn Vô Ưu.


"Đúng.. cũng không đúng" Vô Ưu gấp gáp nói.


"Đi ra ngoài!"


"Điện hạ, ngài...ta còn chưa..." Vô Ưu thấy nàng giận dữ nhìn mình, uy áp hiển lộ, liền không tự giác lui về phía sau vài bước


"Bản cung nói ngươi đi ra ngoài!" Tích Nguyệt chỉ tay về phía cửa, quát lên.


'


(1) Thăng Long hoài cổ - Bà Huyện Thanh Quan
(Nhớ Thăng Long xưa)


(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_


(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_


(┐「ε:)_三┌(.ω.)┐三_(:3 」∠)_


'


'


'


Tác giả uốn éo bò vào: Nói một lúc 2 kiểu ngôn ngữ khác nhau cực kỳ đau đầu.


Kiểu Vô Ưu nói sẽ là nửa Hán cổ nửa Việt hiện đại, Tích Nguyệt hoàn toàn kiểu Hán cổ, còn anh em nhà Nguyễn Phúc sẽ là kiểu tiếng Việt ngày xưa (gần gần như