Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 43: Phụ Xướng Phụ Tùy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Tích Nguyệt hoảng hốt nhìn vào khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ nhưng đã lay động vô ngần của ai đó, bên tai vẫn còn phảng phất hơi thở nóng bỏng khiến toàn thân nàng khẽ run rẩy, giọng nói dịu dàng mang theo vô hạn bi kia dù có chín phần là không thật ý, vẫn có thể dễ dàng khiến trái tim nàng mất đi sự bình tĩnh, đập thình thịch loạn xạ.
Tích Nguyệt không nén nổi bản thân giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh xảo của người đối diện, cảm nhận hơi thở ngọt ngào ấm nóng của Vô Ưu chạm vào da thịt, cũng cảm thấy sức nặng của nàng đặt trên thân thể mình, thì thầm những lời nửa thâm tình, nửa bá đạo.. khiến nàng vừa thẹn thùng vừa giận dữ, còn...


..Rung động không thôi..


"Công chúa.." Vô Ưu nhẹ giọng thăm dò, chuẩn bị sẵn tâm lý bị một chưởng đá bay
"..có phải hay không đang cảm thấy rất lãng mạn, rất cảm động, rất đau lòng??"


Tích Nguyệt ánh mắt phức tạp nhìn ai đó một bộ muốn chạy mất. Khẽ thở dài, nàng đưa hai tay ôm lấy nửa thân trên của Vô Ưu, rất nhanh điều chỉnh đúng tư thế, dùng một chút lực đảo khách thành chủ đem nàng gọn gàng đặt ở dưới thân.


"Ôi, vãiii!" Vô Ưu theo bản năng thốt lên.


Tích Nguyệt cười khẽ, để mặc ai đó lảm nhảm biểu đạt ngôn ngữ của nàng ta, nửa đùa nửa thật ôn nhu nói: "Phò mã, kiếp sau quá lâu ta đợi không nổi, kiếp này chúng ta ở bên nhau luôn thế nào?"


Vô Ưu bị Tích Nguyệt đè dưới thân vẫn đang giãy đành đạch, thở phì phì: "Ta chỉ muốn lấy ví dụ cho ngươi thấy tình yêu ở nơi ta đến khác biệt thế nào so với nơi này thôi"
Nàng thở dài tiếp tục nói "..tự do, lãng mạn, không có quá nhiều trói buộc lễ nghĩa, cùng không có chuyện phân biệt đẳng cấp địa vị..Vì không bị lễ giáo Trung nguyên câu thúc, không bị gò bó vào tôn ti trật tự, thế nên tình yêu sẽ tự do thoải mái hơn nhiều lắm, nghĩ muốn biểu đạt thế nào liền biểu đạt. Còn ở đây, ta không biết như thế nào là giới hạn, như thế nào là phạm thượng vi phạm phép tắc, cũng không biết thói quen, hành động của ta liệu có ảnh hưởng đến công chúa không?"


Ánh trăng nhạt nhạt chiếu vào khuôn mặt khó xử Vô Ưu, lộ ra vẻ bất đắc dĩ cùng lo lắng, tựa như đang gặp phải nan đề khó giải quyết.
Nói gì thì nói, Vô Ưu dù sao cũng là người Việt Nam hiện đại, đối với cách ứng xử lễ nghĩa của người Trung quốc cổ xưa quả thực là mù tịt, tuy nói nàng đến đây đã được hơn bốn năm, nhưng phần lớn thời gian đó chỉ sống ở nơi hang cùng cốc tận, cuộc sống không cần quá nhiều câu thúc, tự do tự tại.
Sau khi trở thành phò mã, mọi hành động đều phải hữu lễ tuân thủ phép tắc, mình nhìn ai-ai nhìn mình cũng trở thành vấn đề cần cân nhắc, bây giờ vì muốn che dấu cuộc hôn nhân giả này lại bắt nàng ra vẻ "ngọt ngào khăng khít"..


Hỏi thật, người cổ đại các ngươi ngọt ngào khăng khít kiểu gì a?! đứng gần một chút liền ăn tát rồi!!


"Giá khất tùy khất, giá tẩu tùy tẩu. Ta đã gả cho nàng, đương nhiên cũng tùy theo phong tục, sinh hoạt của nàng"  Tích Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, dịu dàng đáp lời.
(một người con gái bị gả cho một tên ăn mày hay một ông lão thì cũng phải sống vi người đó đến hết đi)


"Người Trung nguyên các ngươi thành ngữ thực sự rất nhiều" Vô Ưu cảm thán, học theo Tích Nguyệt định làm một cái lật người thật đẹp, công chúa đè nàng nặng quá...


"..." Tích Nguyệt thấy nàng ôm mình động đậy như sâu đo, có chút bất đắc dĩ nói "Hảo hảo nằm, nàng còn khoa chân múa tay nữa y phục của ta liền rớt"


Vô Ưu lập tức bất động, mắt trợn tròn nhìn vào song đồng hổ phách của công chúa, bạc thần đỏ tươi sáng bóng dọc theo cần cổ trắng ngần, y phục của nàng có chút hỗn độn, một bên vai áo trượt xuống để lộ bờ vai nhỏ nhắn hao gầy với đôi xương quai xanh mảnh khảnh tinh xảo như cánh bướm, ẩn chưa nét đẹp mong manh dịu hiền, dưới nữa là......


Định Mệnh, phi lễ ch thị! phi lễ ch thị!!!phi lễ ch thị!!!!
(việc trái vi lễ nghĩa thì ch nhìn)


"Phò mã ngượng ngùng nha" Tích Nguyệt nhìn Vô Ưu màu mặt thay đổi như tắc kè, ý cười càng hoan, ngữ khí mềm nhẹ nghiêm túc nói: "Nàng có phải hay không quên mất chính mình tới đây làm gì?"


"Làm phò mã của công chúa" Vô Ưu rầu rĩ trả lời, quên thế nào được a? nàng cả năm nay vì chuyện này mà sinh ra Ám ảnh chứng có được hay không??


"Vậy nàng hiện tại đã làm tròn trách nhiệm của mình chưa?" Tích Nguyệt vẫn kiên nhẫn dẫn dắt ai đó hiểu ra vấn đề, dùng ngữ khí bình thản biểu đạt bản thân bất mãn.


"...Công chúa yêu cầu rất cao, ta nhất thời quả thực chưa kịp đáp ứng" Vô Ưu cẩn thận đáp lời, đấu trí với vị công chúa này chỉ cần sai một ly một chữ thôi, liền nhất định rơi vào vạn kiếp bất phục.


"A, phò mã nhưng thực ra tự mình hiểu được" Tích Nguyệt chóp mũi lướt qua sườn mặt của nàng, ngữ khĩ câu hồn dụ hoặc.
"...Vậy phò mã phải cố gắng hơn nữa để làm tròn ước định của chúng ta a, nếu không ba năm sau, phò mã chớ trách bản cung nói lời mà không giữ lời"


"..."


"Công chúa" Vô Ưu lập tức tươi cười đầy mặt, ôm lấy cổ nàng thâm tình nói
"...nàng muốn một tình yêu nóng bỏng oanh oanh liệt liệt, ta sẽ bồi nàng nóng bỏng oanh oanh liệt liệt, nàng muốn năm tháng tĩnh hảo, tế thủy trường lưu, ta cũng có thể hảo hảo bồi nàng tế thủy trường lưu!..."
"..đều đã là phu thê nói gì này đó, ta nghe theo nàng là được a"


Vô Ưu trong lòng cắn góc chăn, khóc không ra nước mắt. Có bán mình cũng không cần bán đến mức triệt để như vậy đi, cư nhiên vì miếng cơm manh áo mà những lời buồn nôn như vậy cũng có thể nói ra đến vô cùng chân thành, vô cùng cảm động...


"..." Nha đầu này biến sắc mặt so với lật sách còn muốn nhanh! Biết rõ lời nàng nói chín phần là không thể tin, thế nhưng ánh mắt sâu sắc thâm tình, nhìn qua quả thực muôn phần chân thực, lại còn dám lớn mật ở bên tai mình thì thầm nói những lời ngọt ngào dụ dỗ như vậy..


"Ân, phò mã thực thông minh, nói một chút liền hiểu rồi. Miệng lưỡi ngọt như vậy, ra làm quan nhất định là Sử thượng đệ nhất nịnh thần!" Tích Nguyệt lần đầu tiên nghe được những lời này, trong phút chốc ngây ngẩn cả người, nhưng rất nhanh lấy lại được phong độ, lập tức làm phản công.


Đây là khen đểu hay chê thật nhỉ?


"Ta cũng chỉ biết nịnh một mình công chúa" Vô Ưu mặt dầy tiếp tục diễn tròn vai. Đùa gì chứ, bản thân nàng là con gái, đương nhiên biết con gái muốn nghe điều gì. Nếu thực sự công chúa muốn mình nhập vai diễn sâu, mình sẽ hết lòng bồi quân tử!


"Hảo a, bản cung liền thử xem tình yêu của phò mã có gì đặc sắc" Tích Nguyệt ngoạn tâm nổi lên, giọng nói cũng mang theo vài phần khiêu khích.


"Công chúa đây là đang đùa với lửa, sau này đừng hối hận mới tốt" Ta vô tình vượt rào phi lễ ngươi, ngươi cũng đừng có đánh ta!


"Nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy!"


'


'


'


Mùa xuân, bách hoa nở rộ cây lá đâm trồi. Tròn ba tháng sau đại hôn, Vô Ưu chính thức phải theo học thương nghiệp, tiếp quản một phần cơ ngơi của Triệu gia.
Nói là tiếp quản, thực ra càng nhiều là đi theo quản sự học việc, tính toán sổ sách, kiểm kê hàng hóa của tửu lâu và cửa hàng trong kinh thành.


Vô Ưu nhìn đống sổ sách, bàn tính, giấy tờ trước mặt liền có cảm giác mình bị hố to. 3000 lượng bạc trong 3 năm, vị chi mỗi năm 1000 lượng, vậy mà phải làm đủ thứ việc: Xã giao cùng đám quý tộc khó nhằn, liên tục ra ngoài theo quản sự gặp thương khách, về nhà thức đến nửa đêm tính toán sổ sách, lại còn phải tìm cách lấy lòng kim chủ...vân vân mây mây...
Thực sự là so với tư bản còn muốn tư bản, trả lương cho ngươi, liền muốn vắt kiệt sức lực, khai thác mọi giá trị sử dụng của ngươi có phải hay không?


Vô Ưu một bên bấm bấm iphone tính toán tiền lãi hàng tháng của mấy tửu lâu, một bên không ngừng hạ bút viết lách điều chỉnh sổ sách.
Tính toán ở thời cổ đại vô cùng phức tạp, hoàn toàn chỉ dùng chữ để biểu đạt số lượng. Nàng vất vả vật vã dùng cả tháng trời mới nắm được quy ước số đếm căn bản, lại mày mò chuyển chúng sang hệ thống số đếm Hindu-Arabic hiện đại, bỏ qua giai đoạn học gẩy bàn tính, trực tiếp lôi Iphone ra bấm cho nhanh...


Cốc cốc.


Nghe tiếng gõ cửa, Vô Ưu nhíu mày nâng tầm mắt lên một chút, bình tĩnh giấu điện thoại vào trong người, lại thu dọn hết giấy nháp ghi chi chít số đếm, điều chỉnh chút tư thế hướng cửa hô: "Thỉnh vào"


"Công tử, thiếu chủ cho mời" Ân Thúc, quản sự của Triệu gia ở kinh thành hướng nàng hữu lễ nói.


Vô Ưu vuốt vuốt trán khẽ tỏ ý đã biết, nàng thế nào quên mất hôm nay phủ thái tử mở tiệc mừng đầy tháng của tiểu quận vương đâu.
Lắc qua lắc lại một hồi, vuốt phẳng lại y phục, Vô Ưu bình tĩnh chậm rãi hướng xa giá của công chúa đi tới.
Xóc lên màn che, liền đã thấy Tích Nguyệt an tĩnh ngồi ở bên trong đọc sách, ánh nắng đầu hạ chiếu qua màn trúc để lại từng vệt từng vệt dương quang lấp lánh trên người nàng, thoạt nhìn vô cùng an tĩnh, ấm áp.


Vô Ưu tìm một vị trí ngồi xuống, hai tay ôm lấy thái dương xoa xoa, dạo gần đây quả thực có chút kiệt sức, đầu óc cũng đi theo mơ hồ.


"Thế nào?" Tích Nguyệt để xuống trục quyển, đi đến bên người nàng ưu tâm hỏi.


"Dạo gần đây có chút thiếu ngủ" Vô Ưu cười cười đáp lời, lơ đãng hỏi "Thái tử trẻ vậy liền đã có nhi tử, thật làm ta bất ngờ đâu"


"Hắn 16 tuổi lập thái tử phi, hai năm sau mới có con đầu lòng, không tính là sớm" Tích Nguyệt dịu giọng giải thích.


"Quận vương là thái tử phi sở sinh?" Nghe nói thái tử phi gả cho Lý Định Liêm khi mới 15 tuổi, đến bây giờ tính ra mới có 17.


"Không phải, là nhi tử của một vị trắc phi, hắn hậu cung ngoài thái tử phi, còn có hai vị trắc phi, một vị lương nhân"


"..." Vô Ưu trợn mắt há mồm nhìn Tích Nguyệt, 18 tuổi liền có bốn vợ? Em trai này so với động vật hoang dã còn muốn sống bầy đàn!!


"Các ngươi một mặt lúc nào cũng nêu cao tinh thần hòa hợp Âm Dương, một mặt lại cho phép một chồng lấy nhiều vợ. Ta thấy không phải chúng ta, bọn họ mới là đang điên đảo âm dương" Vô Ưu bất đắc dĩ than thở.


"Liền nàng biết nói" Tích Nguyệt không phản đối cũng không hùa theo, chỉ sủng nịnh cười cười.


"Tư tưởng của trung nguyên ảnh hưởng rất nhiều đến các nước đồng văn xung quanh" Vô Ưu thở dài, mệt mỏi dựa người ra đằng sau
"...thế nhưng ngay từ đầu đã sai lầm như vậy, còn muốn tiếp tục gây họa đến khi nào?"


Tích Nguyệt đưa tay đặt nhẹ lên môi nàng, hạ giọng: "Lời này không thể nói, người hữu ý nghe vào sẽ không tốt"


Quốc gia cổ đại vẫn dựa vào tư tưởng của Khổng giáo, bách gia chư tử để cai trị người dân, thế nên đương nhiên họ sẽ không dung thứ cho bất kỳ ai đi ngược lại những lời mà "thánh nhân" đã nói, đặt ra câu hỏi về sai lầm trong học thuyết của họ, khác nào đặt ra câu hỏi về sự thống trị của giới cầm quyền.


"Ừ" Vô Ưu gật đầu, cười cười nhìn nàng: "Ta và công chúa biết là đủ rồi a"


'


Lần này phủ thái tử mở gia yến, khách nhân hoàn toàn là người trong hoàng tộc. Lý Thần hậu cung không tính đông đảo, dưới gối cũng chỉ có 5 vị hoàng tử, 4 vị công chúa.
Ngoại trừ cửu công chúa tuổi còn nhỏ chưa gả, còn lại đại công chúa, tứ công chúa, lục công chúa đều đã yên bề gia thất, hôm nay đều cùng phò mã của mình có mặt ở đây chúc mừng tiểu quận vương đầy tháng.


Vô Ưu lạnh nhạt nhìn những khuôn mặt non choẹt qua lại khách sáo cười nói. Vị trắc phi mới sinh quận vương năm nay mới có 16 tuổi, ở thời hiện đại, có lẽ vẫn đang học lớp 10.
Trên mặt nàng ta vẫn chưa rút hết nét trẻ con thuần túy, thế những đã có thể hữu lễ nhẹ nhàng nói chuyện với đám quý nhân xung quanh.
Thái tử phi ngồi ở thượng vị song song với thái tử, lẳng lặng uống trà, đem hết mọi chuyện để ngoài tầm mắt. Nàng ta năm nay mới 17-18 tuổi, nhưng thoạt nhìn so với Tích Nguyệt còn muốn già hơn một chút, xem ra năm tháng ở đây trôi qua cũng không phải rất bình yên.


"Hoàng tỷ đại hôn cũng nhanh 5 tháng đi?" Lý Định Liêm nhìn Tích Nguyệt ôm tiểu quận vương, tràn đầy thâm ý tươi cười.


"Không vội" Tích Nguyệt đương nhiên hiểu hắn muốn nói gì, chỉ nhàn nhàn đáp lại.


"Như thế nào không vội đâu, mẫu hậu hằng tháng đều cho người đến phủ công chúa thay hoàng tỷ bắt mạch, thực sự so với thân sinh như ta còn muốn quan ái đâu" Lý Định Liêm nhàn tản nói, liếc mắt nhìn Vô Ưu ở một bên cắm cúi uống trà.


"Thái tử nói đùa" Tứ công chúa Thường Châu cười khẽ "Vài tháng không thấy, đại công chúa càng phát ra thiên kiều bá mị, chọc người chìu mến, nghĩ đến cùng phò mã vu sơn mưa móc hẳn cũng rất hảo, có lẽ tin mừng chắc cũng sớm có thôi"


Đại điện lúc này nội lên những tiếng xì xầm khoa trương. Ở đây ai cũng biết từ trước tới nay tứ công chúa và đại công chúa luôn đối chọi gay gắt, như nước với lửa, mỗi lần gặp nhau đều phải kiếm chuyện nói mát một phen.
Nói gì thì nói, Tích Nguyệt tuy là đại công chúa, nhưng dù sao cũng là dị họ, mẫu hậu của nàng mất sớm, rất lâu về trước còn rời đi kinh thành,
Trong khi đó, Tứ công chúa Thường Châu mẫu hậu là một vị quý phi vẫn còn tại vị, gia tộc nhà mẹ rất có danh tiếng. Phò mã lại còn là quan nhị phẩm, con cháu thế gia tiếng tăm ở kinh thành. Bực này thân phận, quả thực cũng là nhân vật nóng phỏng tay không thể trêu vào


Thường Châu hướng Tích Nguyệt cười đạm nhạt, mang theo như có như không chẳng đáng.
Vì cái gì cùng là công chúa, Tích Nguyệt lại có thể tự quyết định hôn sự của mình, bản thân lại còn thoải mái tiêu dao điều khiển cả một thương tộc lớn như vậy.
Trong khi đó, mình phải ủy khuất bản thân gả cho một người góa vợ gần gấp đôi tuổi chưa nói, trong phủ phò mã còn tùy ỳ dưỡng ba buồng thiếp thất, bản thân hài tử chưa có liền đã phải nhận nuôi hài tử của người khác. Người với người, thực sự càng so càng tức chết!


Ở thời cổ đại, phò mã và quận mã đều có quyền nạp thiếp. Vì đa số bọn họ đều là con cháu thế gia quý tộc, không thể chỉ trông chờ vào một người sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường. Nhất là tập tục phò mã chỉ được bước lên phượng giường của công chúa khi được gọi, càng khiến bọn họ danh chính ngôn thuận nạp vài phòng thiếp thất thay cho các vị công chúa, quận chúa "giải ưu", khai chi tán diệp (sinh con đẻ cái, nối dõi tông đương)


"Hoàng tỷ nói phải?" Thường Châu che miệng hướng Tích Nguyệt cười khẽ. Bản thân nàng nói không ghen tỵ là giả, phò mã của đại công chúa quả thật đúng như lời đồn, môi hồng răng trắng, dung mạo đẹp như quan ngọc, từng nét tựa như điêu khắc.
Tuy gia thế xuất thân không bằng ai, nhưng nghe nói cũng có tài tranh luận biện hộ, từng đem một đám con cháu thế tộc, quý nhân văn hay chữ tốt trong kinh thành hạ bại dưới tay.
Quan trọng nhất, hắn là một lòng hướng đến đại công chúa, từ chối lời mời của thái tử, chấp nhận lui về làm rể Triệu gia.
Nam tử không màng danh lợi, si tình đến bậc này là cỡ nào hiếm thấy a


"Tứ muội thành thân đã lâu mà thoạt nhìn vẫn thật phong lưu kiều thái, sinh hoạt cùng tứ phò mã hẳn là vô cùng tiêu dao khoái hoạt" Tích Nguyệt mỉm cười, đạm thanh hồi đáp


Lý Định Liêm ở một bên uống trà cười lạnh, Tứ nha đầu chính là không biết trời cao đất dầy mới trọc vào vị cô cô nãi nãi này. Nếu bao năm qua không phải hoàng tỷ lười động đến nàng, nàng còn có thể an ổn ngồi ở đây hô phong hoán vũ sao.


Thương Châu ý cười cương trong chốc lát, phò mã đối với mình luôn luôn là bằng mặt nhưng không bằng lòng, thành thân đã vài năm, nhưng những lần thực sự chung chăn gối chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mình vừa rồi mới định nói móc chuyện trưởng công chúa cùng phò mã không biết xấu hổ tiết chế ngày ngày ở chung phòng, bây giờ lại bị nàng đâm ngược một đao nói mình ở trong phủ bị phò mã của bản thân lạnh nhạt, không thèm để ý.


"Hoàng tỷ, ta dù có muôn vàn tiêu dao tự tại cũng không bằng người cùng phò mã xuân sắc đắc ý a" Thương Châu minh mục trương đảm hướng Vô Ưu cười quyến rũ.


Vô Ưu liếc mắt nhìn khuôn mặt trẻ con của nàng, trong lòng cảm thấy chẳng đáng. Mười mấy tuổi đầu liền đã muốn tham gia Cung Đấu, thế thì tự đi mà chơi, chị đây không bồi!


"Tứ muội nói phải, hắn a, quả thực rất bám người, bản cung nhất thời cũng không có biện pháp." Tích Nguyệt một bên chậm rãi uống trà, một bên ôn hòa nói: "Để tứ muội chê cười rồi"


Vô Ưu thiếu chút nửa ộc nửa ngụm trà ra ngoài. Công chúa! ta bám ngươi lúc nào??


Nàng trong lòng thở dài, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, trước đây chỉ muốn ở một bên xem hài kịch, bây giờ tốt xấu gì cũng phải đóng một vai a: "Tứ công chúa quan tâm đến Tích Nguyệt thật sự là rất quan tâm a, đến cả chuyện khuê phòng của ta và nàng cũng muốn để ý."


Tiếng cười rúc rích lập tức vang lên khắp đại sảnh, ai cũng một bộ Tọa sơn quan hổ đấu, không có ý định bào chữa hay đứng ra bênh vực