Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 39: Tâm Sâu Tựa Bể




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Chiều muộn, Vô Ưu và Tích Nguyệt cùng đi đưa tiễn Diệp Thu ra kinh thành.


"Tống quân thiên lý, chung hữu nhất biệt. Chi bằng tiễn đến đây thôi" Diệp Thu xoay người đối mặt với bọn họ, mỉm cười thản nhiên.
(Tiễn người ngàn dặm, cuối cùng cũng phải từ biệt)


"Tiên sinh bảo trọng" Vô Ưu chắp tay, hơi cúi người hành lễ, bộ dạng có chút không ăn nhập với ánh mắt uông uông lưu luyến của mình.


"Sư phụ một đường bình an" Tích Nguyệt trong lòng có chút không tha, mặt ngoài vẫn là nhàn nhạt hữu lễ, bình tĩnh chắp tay đưa tiễn Diệp Thu.


Hai người nhìn theo vó ngựa khuất dạng hoàn toàn phía chân trời, mới chậm rãi dẹp đường hồi phủ.


Một đường im lặng trở về, không ai lên tiếng.
Vô Ưu cảm giác công chúa tâm trạng có điểm thấp, rất thức thời yên lặng đứng đắn đi bên nàng, bất tri bất giác cũng tự mình chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân.


Không khí tĩnh mịch, cứ như vậy kéo dài mãi thôi..


'


'


'


Vô Ưu từ phòng tắm bước ra, tóc dài ướt sũng thản nhiên buông xuống che khuất nửa khuôn mặt. Nàng theo thói quen một tay đẩy cửa, một tay cầm khăn bông tùy ý lau đầu.


"Phò mã" Hai hàng thị nữ vừa thấy nàng, liền kính cẩn đồng thanh hô.


Vô Ưu giật mình, theo bản năng lập tức lùi lại lấy khăn che ngực.
Nàng bình thường không thích ồn ào, biệt viện rất ít người hầu, sinh hoạt cá nhân vô cùng thoải mái. Mọi người trong phủ cũng chỉ nghĩ nàng là khách khanh của công chúa, liền cũng để nàng tùy ý, muốn thế nào liền thế nào, không cần phải có quá nhiều quy củ.
Thế nhưng bây giờ, Vô Ưu đã danh chính ngôn thuận trở thành phò mã, dù muốn hay không, lễ nghĩa cư xử, cấp bậc đãi ngộ đã hoàn toàn phải khác xưa..


Vô Ưu ngẩn người nhìn tràng cảnh trước mặt, thấy bọn họ vẫn một mực cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất mới thở dài một hơi, bình tĩnh hỏi: "Các ngươi đây là...?"


"Phò mã, Trường Yên cư đã được dọn dẹp chu đáo, phò mã có thể tùy thời rời đi" Một vị thị nữ hơi bước lên phía trước, quy củ lên tiếng.


Vô Ưu nhíu mày suy nghĩ, khoanh tay trước ngực thản nhiên lên tiếng: "Công chúa hôm nay thắp đèn sao?"


Theo thông lệ, dù trên danh nghĩa hai người đã thành hôn trở thành vợ chồng, nhưng cấp bậc lễ nghĩa Quân thần vẫn là không thay đổi.
Tục lệ thời đại này quy định, không những phò mã vẫn phải kính cẩn với công chúa như xưa, mà còn giống như "phi tần" đợi thị tẩm, khi nào được gọi mới có thể bước lên phượng giường của công chúa.


"Theo quy định tổ tiên để lại, chỉ khi nào công chúa thắp đèn lồng trước cửa, phò mã mới có thể bước vào thị tẩm. Nhưng đại công chúa là đặc thù trường hợp, vừa là hoàng tộc vừa là thế tộc, thế nên quy củ cũng không cần phải rất chặt chẽ" Vị thị nữ vừa rồi tiếp tục uyển chuyển hồi đáp.


Theo lý thuyết, nữ tử đương nhiên phải tỏ ra rụt rè khắc chế. Vì vậy chuyện có những công chúa một tháng chỉ thắp đèn hai ba lần là không hề hiếm thấy.
Thế nhưng Triệu gia dòng chính hậu nhân điêu linh như vậy, nếu còn cứng nhắc tuân theo quy củ, biết đến bao giờ mới có con nối dõi?
Đây là điểm hiếm hoi mà cả Lý Thần lẫn Triệu Kính tìm được tiếng nói chung ăn ý với nhau.


"Ra là thế" Vô Ưu bình tĩnh gật đầu bước qua bọn họ, chậm rì rì tiến về biệt viện rộng lớn của công chúa.


Hôm trước vội vàng chuyện thành thân, bận rộn mệt mỏi cả ngày, khi về lại còn loạng choạng say rượu nên nàng không có tâm tư để ý phong cảnh xung quanh biệt viện của công chúa.


Bây giờ có thời gian quan sát, quả thực có thể dùng đến cụm từ "Vô cùng xa hoa" để hình dung.


Nói là biệt viện, lại chẳng khác gì một tòa phủ đệ cỡ vừa. Tường gạch cao ngất bao quanh, toàn bộ nóc nhà đều lợp ngói thanh lưu ly lấp lánh. Ở bên ngoài, là tầng tầng lớp lớp quân lính nghiêm nghị đi tuần, cứ cách mười bước chân lại có một người đứng gác.
Cả tòa biệt viện có khoảng hai mươi trạm canh, thắp đuốc sáng rực, cung thủ mỗi người một góc cẩn thận quan sát bốn phía.


Vô Ưu giữ vững cước bộ bước qua cổng chính, trong lòng thầm than biệt viện của công chúa so với thiên lao còn muốn canh giữ nghiêm ngặt..


Khác với bên ngoài một mảnh sát khí, bên trong biệt viện có vẻ ấm áp hơn rất nhiều. Từng đoàn thị nữ mặc thanh bào màu nhạt quy củ cúi đầu bước đi, tự giác bận rộn chuyện của riêng mình.
Hai bên đường, những cột đèn đá chạm khắc tinh mỹ đều được thắp sáng trưng, đem cả biệt viện bừng lên sắc cam nhàn nhạt. Đèn lồng treo trên những tán cây hoa anh đào khe khẽ đung đưa, đem cánh hoa nhuộm thành những đốm lửa nhỏ, chầm chậm phiêu linh trong gió..
Gian nhà chính, cũng là tẩm cư của công chúa nằm ở ngay giữa biệt viện, lẩn khuất trong rừng hoa đào đang kỳ nở rộ, tựa như một nơi ẩn cư lý tưởng, hoàn toàn không dính khói lửa nhân gian.


Vô Ưu tò mò quan sát biệt gian rộng lớn trước mặt, cả tòa nhà đều làm bằng gỗ lim già tuổi, được xây theo lối kiến trúc Đấu củng, không hề dùng một cây đinh mà vẫn vô cùng vững chắc, linh hoạt.
Bao bọc lấy biệt gian là một dãy hành lang, có nhiệm vụ như phần phân cách giữa cửa phòng và cầu thang bước lên. Thoạt nhìn, giống như một mái hiên rộng rãi.


Vô Ưu bước lên bậc tam cấp, lướt qua hai cây cột nhà rắn chắc chạm trổ tinh xảo, lại đi hết phần hiên nhà rộng chừng ba bốn mét mới tiến đến được cửa phòng ngủ của công chúa.


Hai thị nữ đã cúi đầu quỳ sẵn ở đấy, đợi cho Vô Ưu tiến lại gần, mới đồng loạt đưa tay kéo cánh cửa sang hai bên


Oa, kiến trúc kiểu Nhật đây mà...


Vô Ưu nhất thời ngạc nhiên, sau lại nhớ ra công chúa là thương nhân, biết về Nhật Bản cũng chẳng có gì là lạ. Đoản đao nàng đưa cho mình nhập nguyên chiếc từ đó chứ đâu!
Vô Ưu quay sang thị nữ bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Đây không phải hỉ phòng?"


"Hỉ phòng chỉ dùng cho đêm tân hôn. Công chúa có lệnh, phò mã từ giờ có thể trực tiếp tùy ý xuất nhập tẩm cư của công chúa" Một vị thị nữ cúi đầu cung kính đáp lại. Hỉ phòng vốn được chuẩn bị cho việc động phòng và những lần sinh hoạt vợ chồng sau này.
Trước đây, xây dựng hai nơi riêng biệt chính là chủ ý của công chúa, mình cũng chỉ nghe qua nguyên nhân là do nàng không thích bất kỳ ai xâm phạm vào không gian riêng của bản thân.
Không hiểu sao bây giờ công chúa lại đổi ý, tùy tiện phân phó hạ nhân thu dọn hỉ phòng, trực tiếp để phò mã đến tẩm cư của mình sinh hoạt.


"Ra là thế" Vô Ưu tiếp tục bình tĩnh gật đầu, lướt qua bọn họ tiến vào quan sát xung quanh.


Không ngoài dự đoán, bên trong cũng là kiến trúc kiểu Nhật cổ. Sàn nhà lát gỗ bóng loáng, được trải một lớp thảm lông dày, dễ chịu đến mức tưởng như có thể trực tiếp nằm xuống ngủ ngay.
Từ trên cao, những tấm mành trúc đã được kéo lên một nửa, chỉ còn những tấm màn che mềm mại rủ xuống,
Giữa phòng, là vài tấm gối thảm dùng để ngồi trên sàn giống như trong biệt viện của Vô Ưu. Khác biệt ở chỗ, thay vì bàn thấp, ở đây là một bếp lò truyền thống của Nhật, vừa dùng để đun nước pha trà, vừa dùng để sưởi ấm căn phòng trong ngày đông tháng giá.


Thú vị, thú vị thật... em gái này mà ở hiện đại khéo làm Otaku...


Lại tiếp tục đi qua một dãy bình phong hoa lệ, phượng tháp của công chúa mới ẩn ẩn hiện hiện sau lớp rèm tre thanh lịch, màn lụa thêu hoa.
Không giống như kiểu giường truyền thống chật chội của Trung quốc, phượng tháp của công chúa rất rộng lớn, dư sức chưa năm sáu người, và cũng chỉ cách sàn nhà khoảng hai mươi centimet
Nói là giường, lại càng giống như kỷ tháp được che chắn bằng những tấm bình phong, đặt một chiếc bàn thấp lên là có thể cùng nhau uống trà tán gẫu thưởng tranh như thường.


Vô Ưu dựa vào ánh sáng từ vô số đèn kim phượng treo khắp nơi, yên lặng đánh giá căn phòng. Từng món đồ dùng ở đây đều là cực phẩm trong cực phẩm.


Kết hợp hài hòa, phồn hoa cổ nhã...


Quả thật rất biết thưởng thức! Vô Ưu trong lòng âm thầm tán dương


Nàng cởi bỏ y bào treo lên giá gỗ, tùy tiện ra ngoài ngồi gần lò lửa, căn phòng rộng lớn được chiếu sáng bởi vô số ánh nến lấp lánh, lại vẫn không cách nào che dấu được sự lạnh lẽo cô đơn.


Mùa xuân, buổi tối không khí vẫn mang theo chút hàn ý.
Mùi hương ngọt ngào từ lò xông bay đến không hề khiến tâm trạng của nàng tốt hơn, ngược lại càng thêm ủ rũ mất tinh thần.


"Niệm Mẫn sau này còn phải nhờ ngươi nhiều hơn chiếu cố" Diệp Thu mỉm cười nhìn nàng, thành khẩn nói


"Không dám, không dám, là công chúa vẫn luôn bớt thời gian để ý đến ta" Vô Ưu cười cười, cúi đầu xấu hổ.


"Nàng thực ra rất cô đơn, từ nhỏ chỉ quanh quẩn bên ta và mẫu thân của nàng. Lớn lên một chút lại theo lão gia bôn ba khắp nơi học tập kinh thương, ta cơ hồ chưa bao giờ thấy nàng vui vẻ quá" Diệp Thu bất đắc dĩ, giọng nói cũng mang theo vài phần khổ sở không dễ nhận ra.


"Là vậy sao..." Vô Ưu cũng lâm vào trầm tư


"Nhất dạ đồng sàng chung dạ ái. Nhất nhật phu thê bá dạ ân" Diệp Thu nhìn nàng, châm chước tìm từ ngữ phù hợp, tiếp tục nói
"Ta thấy nàng đối với ngươi vô cùng... thật lòng, ngươi có thể hay không cũng thử đi lý giải nàng một chút?"
(Một đêm cùng giường suốt đời yêu thương. Một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa)


Lý giải là lý giải kiểu gì a? Công chúa tâm sâu tựa bể, mà mình lại không biết bơi...


Vô Ưu thở ngắn thở dài đem lời của Diệp Thu cẩn thận suy nghĩ. Khi nàng vẫn đang bó gối ôm tay miên man bất định, tính toán xem làm thế nào "chiếu cố" công chúa. Cánh cửa đã một lần nữa được kéo ra.


Tích Nguyệt ba lớp trang phục Tây xuyên cẩm tú phi thường hoa lệ thướt tha bước vào, tất trắng đạp lên thảm lông cùng màu, đi nhẹ như lướt.


Vô Ưu thấy phía sau nàng còn có vài vị ma ma tổng quản cung đình, liền vội vàng trấn định đứng lên chắp tay cúi đầu, tiêu chuẩn hành lễ: "Tham kiến công chúa"


Trên giường là phu thê, dưới giường là quân thần, xong lại còn phải tương kính như tân, xem nhau như khách.
Lễ nghĩa chồng chéo phức tạp như vậy, thảo nào không có mấy vị công chúa có thể hạnh phúc... Nam nhân thời cổ đại vốn xem bản thân rất cao, mấy người chịu được việc cúi đầu trước nương tử của mình chứ..


Tích Nguyệt nhìn nàng như vậy, trong lòng đương nhiên hiểu rõ, thế nhưng nàng vẫn là không nhịn được dùng khóe mắt bất duyệt liếc nhìn đám người quỳ gối đằng sau.


"Phò mã miễn lễ, bình thân" Công chúa nhàn nhạt nói, nghe không ra cảm xúc.


Tích Nguyệt vô cùng tự nhiên tự để ý bản thân ngồi xuống trước, Vô Ưu lại đợi đến mình được "ban ngồi" mới cùng nàng song song đối diện.
Một người mặc trang phục hoa lệ tột đỉnh, một người mặc trung y áo bào mỏng manh, cách xa vài bước còn vài vị lão ma ma cùng hai hàng thị nữ quỳ trên mặt đất.


Nhìn thế nào, cũng cảm thấy vô cùng kỳ quặc, chẳng có gì ăn nhập với nhau.


"Phò mã, tối qua là bản cung sơ suất, chưa cùng phò mã hoàn thành nghi lễ Kết tóc" Tích Nguyệt thản nhiên trần thuật, quay sang ra hiệu cho mấy vị ma ma tiến tới.


Một vị cung nữ sắc mặt già nua, tay bưng khay ngọc đứng dậy đi đến trước mặt hai người dập đầu hành lễ.
Lão cung nữ cẩn thận lấy từ khay ngọc ra một chiếc kéo nạm vàng, nâng lên một lọn tóc của Vô Ưu và Tích Nguyệt, kết chúng vào nhau, nhẹ nhàng cắt xuống, trong miệng trầm trầm đọc:


"Giao ti kết long phượng,
  Lũ thải kết vân hà,
  Nhất thốn đồng tâm lũ,
  Bách niên trường mệnh hoa
  Tâm tự song ti võng,
  Trung hữu thiên thiên kết."


(Kết dây kết long phượng,
  Kết dây mây ngũ sắc.
  Dây đồng tâm một tấc,
  Dây trường mệnh trăm năm.
  Tâm tựa như lưới tơ,
  Có ngàn ngàn nút kết.)


Nữ quan đem tóc của hai người trộn lẫn, bỏ vào một túi gấm, kính cẩn đưa cho Tích Nguyệt, vẫn dùng chất giọng già nua tiếp tục nói: "Kết phát đồng chẩm tịch, hoàng tuyền cộng vi hữu."


"Hảo một câu Kết tóc chung chăn gối, hoàng tuyền cùng làm bạn" Tích Nguyệt gật đầu mỉm cười liếc nhìn ai đó vẫn đang mắt lớn mắt nhỏ đánh giá tràng cảnh trước mặt
"...Các ngươi lui xuống nhận thưởng đi"


Công chúa vô cùng hào phóng vung tay, cũng tiện thể đuổi đi mấy lão cung nhân nhiều chuyện khó nhằn.


Đợi cho căn phòng chỉ còn lại hai người, cánh cửa lại một lần nữa được kéo lại, hình bóng hai thị nữ ngồi quỳ gối in trên cánh cửa trượt làm bằng giấy mờ, nhìn qua có chút quỷ dị kỳ quặc


"Ta có chút việc nên về trễ, nàng đợi có lâu không?" Tích Nguyệt mặt mang mỉm cười, có chút áy náy nói.


"Không sao, ta cũng không bận gì" Vô Ưu không hiểu sao cảm thấy có chút lúng túng, tươi cười đón ý nói hùa.


"Nàng thích ở đây chứ? nếu có gì không hài lòng, ta kêu người sửa" Tích Nguyệt chân thành, hào hứng hướng nàng hỏi


"Không cần, ta rất thích nơi này" Vô Ưu gượng gạo cúi đầu, mặt mũi bay lên đỏ ửng


Oa oa oa... đúng như tiên sinh nói, em gái này quan tâm đến mình vô cùng... thật lòng a!!


Tích Nguyệt vươn người đưa tay nhéo nhéo mặt nàng, sủng nịnh nói: "Nàng thích là tốt rồi, không uổng công ta sắp xếp đây"


Công chúa nhìn nàng mặt đỏ tai hồng, ý cười càng đậm, nha đầu này rất thích trêu chọc mình, thế nhưng bản thân nàng ta bị trêu chọc một chút, liền đã luống cuống chân tay rồi a...


Tích Nguyệt đứng dậy gọi vào vài thị nữ giúp nàng cởi xuống phục sức hoa lệ, để mặc Vô Ưu khoanh tay đờ người ngồi nguyên tại chỗ.
Đợi cho mọi việc xong xuôi, cũng đã là tối muộn. Vô Ưu nghiêng người nằm trên giường đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, để mặc cho công chúa từ đằng sau ôm lấy mình.


Ánh trăng qua khe cửa sổ chiếu vào, dần dần thay thế ánh nến thắp sáng căn phòng


Không gian xung quanh yên tĩnh lạ thường, chỉ còn nghe tiếng hít thở đều đều của cả hai.
Nuốt nuốt nước miếng, Vô Ưu thận trọng cầm lấy bàn tay đặt trên eo mình, chậm rãi xoay người lại, mặt đối mặt với nàng..


"Công chúa ngủ chưa?" Nàng cẩn cẩn dực dực hỏi, trong đầu quay cuồng chớp động lập đi lập lại lời nói của Diệp Thu.


"Sao vậy..?" Tích Nguyệt có chút biếng nhác mở mắt, tỉnh tỉnh mê mê tiến lại gần hơi ấm quen thuộc


"Công chúa có phải hay không....thích ta?" Vô Ưu lấy hết can đảm, dùng hết mười thành dũng khí mang theo khiếp hãi hỏi.


Tích Nguyệt lập tức tỉnh ngủ, thiếu điều tung chăn bật dạy nhìn người bên cạnh mình có phải hay không bị tráo đổi mất rồi.!
Nàng lùi lại một chút, kéo chăn che kín người, giọng nói mang theo ba phần giả ý vọng ra: "Nàng...nàng ngốc như vậy, ai thích nàng liền... liền tính kẻ đó xui xẻo"


Công chúa đương nhiên không thể gật đầu sảng khoái thừa nhận.
Thế nhưng... nàng cũng không thể lừa mình dối người mà trái lương tâm a, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn chỉ có thể ủy khuất đem bản thân ra mắng.


Vô Ưu mặc dù có chút ngốc, nhưng lúc cần động não thì vẫn vô cùng đáng tin a.. Lần này, hẳn là nàng ta hiểu được tâm ý của mình đi...


"Nói cũng đúng, nói cũng đúng" Vô Ưu khờ khạo lẩm bẩm, đầu gật như trống bỏi. Mình văn không được, võ không xong, lại còn đang phải bán thân kiếm tiền, công chúa làm sao thích mình được chứ!
"...Là ta tự mình đa tình suy nghĩ lung tung thôi, công chúa chớ để tâm a.."


Nói xong vô cùng tự nhiên xoay người, thở dài một hơi như trút được gánh nặng, một trăm phần trăm an tâm nhắm mắt đi vào giấc ngủ.


"..."


Nghĩ kĩ thì, nàng ta quả nhiên không có gì đáng tin!



'


'


'


'



'


Tác giả bò vào: Đấy nhé, Vô Ưu còn là người chủ động hỏi trước đấy nhé, là công chúa vuột mất cơ hội đấy nhé !!


Ngưng xỉ vả Vô Ưu, đầu đất đã dùng hết cả IQ lẫn EQ rồi!!!


Nhân tiện, mình biết mấy đôi cứ kiểu đùa đùa thật thật hỏi trêu nhau thế này rồi. Toàn kiểu "Mày thì có chó nó yêu", thế là bỏ lỡ nhau thật... TT_TT


Tỏ tình thì ko đùa các bạn nhé, crush có hỏi thì cứ gật đầu nhận đi đã nhé, đùa hay không sau mới tính nhé, dù sao cũng có cơ hội năm ăn năm thua nhé = )))