Vô Ưu Truyền Kỳ

Chương 36: Động Phòng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.




Ngày đại hôn.


Vô Ưu sáng sớm đã tự giác đứng dậy rửa mặt chải đầu. Còn chưa đợi nàng kiểm tra bản thân kỹ lưỡng, hỉ nương đã đập cửa đòi vào, thay nàng mặc lên hỉ phục rườm rà đỏ thắm.


Chờ cho mọi thứ xong xuôi, trang phục đâu vào đấy, Vô Ưu mới quay trái quay phải, có chút khó hiểu nheo mắt nhìn những người xung quanh.
"Tại sao lại nhìn ta chằm chằm như vậy? có cái gì không đúng..."


"Công tử quả thực rất.. đẹp a" Tiểu Hoa bật thốt lên, sau lại che miệng đỏ mặt quay đi chỗ khác.
Vô Ưu trợn mắt nhìn Tiểu Hoa, chị được khen còn không xấu hổ thì thôi, em xấu hổ cái gì??


Còn chưa đợi Vô Ưu thổ tào xong, những người xung quanh đã nhiệt tình hùa vào hưởng ứng.


Công tử Vô Ưu quả thật rất chói mắt, thân hình mảnh khảnh tao nhã, làn da trắng nõn nhẵn nhụi, mặc vào hỉ phục hoa lệ càng thêm nổi bật phóng khoáng.


Dung mạo của nàng ôn nhuận như ngọc, mi thanh mục tú, mắt sáng như sao, thoạt nhìn vô cùng điềm đạm, nho nhã. Thế nhưng, khuôn mặt từng nét đều như đao khắc, lại mang theo nụ cười nửa miệng nhàn nhạt, khiến cho tổng thể cả người có vẻ thiếu đi một phần trầm ổn chững chạc, lại nhiều một phần cuồng dã bất kham.


Nếu chỉ luận vẻ ngoài, tuyệt đối là nhân trung long phượng, vô cùng xứng với công chúa nhà bọn họ


Vô Ưu khoanh tay thở dài đứng chịu trận, để cho mọi người coi như sinh vật lạ mà thoải mái bình phẩm, trêu chọc không ngớt.
Dù sao thì phủ công chúa từ trước đến này đều có vẻ buồn buồn, rất lâu rồi mới có trò vui cho mọi người được dịp thoải mái, cười thì cười đi, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên nàng bị bình phẩm nhận xét ngay trước mặt thế này.


Thật vất vả đợi được đến giờ lành, Vô Ưu mới có thể thở dài một hơi, trầm ổn nhẩy lên Trà Sữa, xuân phong vô hạn kéo theo đội ngũ rước dâu hùng hậu, bừng bừng khí thế đi qua muôn vàn tiếng hô vang chúc tụng của bách tính hai bên đường.


Tiến về cấm thành đón tân nương!


'


Hôm nay quả thực là ngày vô cùng đẹp trời, những tia nắng vàng óng ả đầu tiên đã xuất hiện, cây cối như được đánh thức bởi những cơn gió xuân lạc bước, vươn mình rụt rè đâm chồi nẩy lộc trong cái không gian giao mùa vẫn còn vấn vương hơi lạnh


Hoàng cung hôm nay có vẻ đã bớt đi chút lạnh lẽo thường ngày, không đến mức phấn khích như ngoài kinh thành, nhưng cũng coi như tương đối vui mừng ấm áp.
Vô Ưu hít một hơi, giơ tay ra hiệu cho đội ngũ đón dâu đứng ngoài chờ đợi, cước bộ trầm ổn một mình tiến vào Kim Loan điện.


Bên trong không khí đã là một mảnh rực rỡ náo nhiệt, mỗi người một vẻ.


Lý Thần và Quách hoàng hậu mặt mũi uy nghi ngồi ở trên cùng, vị trí tối thượng, tiếp đến là thái tử Lý Định Liêm đang tà tà cười, hướng về phía nàng tề mi lộng nhãn.
Bên cạnh là các vị hoàng tử, công chúa và phi tần khác chia nhau ngồi hai bên trái phải, liếc mắt nhìn nàng, cùng nhau thì thầm to nhỏ bàn tán.
Xuống đến nữa là các trọng thần, văn võ bá quan, không biết có mấy phần thật ý, hướng về phía nàng vuốt râu gật gù, tỏ ra rất rất hài lòng.


Hoàng gia không hổ là hoàng gia, khí thế uy áp cái gì.. quả thật là vô cùng mạnh mẽ..


Vô Ưu bình ổn trong lòng sóng gió, cẩn thận tiến đến, dựa vào trí nhớ và sự luyện tập hơn nửa tháng qua của mình, quỳ trên mặt đất cúi gập người, bắt đầu tiến hành dài dòng đại lễ.
Đợi cho mọi nghi thức rườm rà kết thúc cũng đã là chuyện nửa canh giờ sau đó.
Lý Thần xem giờ, cảm thấy cũng đã không sai biệt lắm, liền phất phất tay ra hiệu cho một vị công công bên cạnh.


Nhất thời lễ nhạc nổi lên. Tân nương lúc này mới chính thức xuất hiện.


Tích Nguyệt chân bước hài thêu, đầu đội khăn voan, một thân phượng hoàng hỉ bào đỏ thắm, ánh vàng hoa lệ lấp lánh, tựa như mẫu đơn cao quý chớm nở, thánh khiết vô ngần.
Nàng đai nhỏ buộc eo, thắt lưng thẳng tắp, phượng đồ trên y phục như đang bay múa, lượn sóng lướt mây di chuyển theo từng bước chân
Một đám hỉ nương cẩn thận đem nàng che chở, chậm rãi vững vàng đi tới


Vô Ưu có chút ngây người nhìn tân nương của mình tiến lại gần, cảm giác vô cùng khẩn trương, nhất thời quên mất bản thân phải làm gì tiếp theo.
Mãi cho đến khi một vị công công mặc trong phục đỏ thẫm phía sau ho khẽ nhắc nhở, nàng mới hồi thần, mỉm cười tao nhã nâng lên tay ngọc thon dài, nhẹ nhàng cùng tân nương của mình tương khấu.


Lý Thần nhìn đôi trẻ trước mắt, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Thế nhưng, đại sự đã định, hắn còn có thể làm gì được nữa..
Tiếp tục trải qua một phen lễ nghi phức tạp, Vô Ưu lại phải một mình đau đầu ứng phó với đám bá quan văn võ già đời khó nhằn, cùng với sự châm ngòi thổi gió của Lý Định Liêm.
Đợi cho đến giờ lành hồi phủ, trời cũng đã chiều muộn.


Hoàng thường cùng hoàng hậu kéo theo đội ngũ quý nhân trùng trùng điệp điệp tiến đến trước mặt hai người. Vô Ưu thực sự bị khí thế của bọn họ dọa cho có chút sợ, hai tay dưới lớp hỉ bào không tự giác nắm chặt.
Đè xuống trong lòng phiên giang đảo hải, Vô Ưu mặt ngoài vẫn vô cùng bình tĩnh, hướng về bọn họ không kiêu ngạo không xiểm nỉnh, mỉm cười hài hoà ôn nhuận.


"Vô Ưu, hoàng nhi của trẫm, từ giờ giao cho ngươi" Lý Thần nhàn nhạt nhìn nàng, trong giọng nói nhiều hơn vài phần quan tâm.


"Thần cẩn tuân thánh ý" Vô Ưu mười phần chân thành nho nhã đáp lại, trời mới biết nàng trong lòng hiện tại có bao nhiêu muốn té xỉu..


"Đi thôi, đừng để lỡ giờ lành" Lý Thần nhìn Tích Nguyệt đầu đội khăn voan yên lặng đứng một bên, trong lòng nói không nên lời phức tạp...


Thôi thôi, hạnh phúc là tốt rồi, hạnh phúc là tốt rồi...


'


Mười dặm hồng trang, nhìn từ xa tựa như hỏa long uốn lượn.


Vô Ưu thoải mái cưỡi Trà Sữa, dải lụa đỏ buộc tóc tung bay theo gió, đi sau đội ngũ tùy tùng tung hoa tấu nhạc, khuôn mặt rạng rỡ tựa hoa đào, tươi cười mị hoặc chúng sinh.


Mặc dù nàng vẫn thực sự rất muốn té xỉu...


Cách phủ công chúa khoảng một dặm, đã nghe thấy pháo hoa đốt tưng bừng, tiếng nói cười vô cùng huyên náo.
Đốt pháo trong ngày cưới không chỉ để gây náo nhiệt, mà đây còn là một tục lệ rất cổ xưa, nhằm dọa lui ác quỷ và tà thần muốn cướp tân nương.


Đội ngũ rước dâu chẳng mấy chốc đã trở về, trời lúc này đã gần như tối hẳn.
Thế nhưng phủ công chúa dường như không hề bị ảnh hưởng, vẫn trăng đèn kết hoa sáng như ban ngày, hỉ khí bao trùm, ai ai cũng một bộ vui mừng bừng bừng khí thế.


Trong sự hân hoan của mọi người, Vô Ưu ngượng ngùng xuống ngựa, vén rèm hoa, hai tay cẩn thận đỡ tân nương thướt tha duyên dáng bước ra khỏi kiệu, tiến vào đại sảnh đường.


Người chủ trì lần này là Tổng quản lễ quan của triều đình, vừa thấy tân lang tân nương bước vào, liền đưa cho hai người một dải lụa đỏ, để cho mỗi người nắm một bên, gọi là khiên hồng. Xong xuôi đâu đấy, lễ quan mới giơ tay biểu thị yêu cầu mọi người xung quanh yên lặng, sau đó cất giọng hô to:


"Nhất bái thiên địa"


"Nhị bái cao đường"


"Phu thê giao bái"


Ố ố ồ, ồ ố ồ ... theo lý thuyết thì nốt phát này là mình thành hoa đã có chủ này...


Kỳ thật, bái thiên địa là biểu hiện cho sự tôn thờ đối với thiên địa thần minh
Bái cao đường chính là thể hiện sự tôn trọng đối với hiếu đạo
Về phần phu thê giao bái, đây là đại biểu cho việc vợ chồng tôn trọng nhau như khách.
Ở mức độ nào đó, phu thê giao bái là thời điểm ít ỏi mà xã hội nam tôn nữ ti cổ đại cho nữ tử cùng nam tử có địa vị ngang nhau.


Vô Ưu quay mặt đối diện với Tích Nguyệt, thành thực cúi người đối bái, chính thức hoàn thành nghi lễ thành thân
Từ giờ trong mắt thế nhân, Vô Ưu, vĩnh viễn là phò mã của đại công chúa Tích Nguyệt, là phu quân của Triệu gia thiếu chủ Triệu Niệm Mẫn.


"Đưa vào động phòng"


Lễ quan vừa hô xong, xung quanh đã tràn ngập tiếng cười cười nói nói, thúc giục đôi trẻ đi vào "động phòng"


Vô Ưu trong lòng phiên vô số cái xem thường, ngẩng đầu ưỡn ngực cẩn thận đưa tân nương về hỉ phòng.
Đây vẫn là lần đầu tiên nàng bước vào khuê phòng của Tích Nguyệt.
Khác với biệt viện tự do, thoáng đãng của Vô Ưu, khuê phòng của công chúa có vẻ nghiêm cẩn, kín đáo hơn rất nhiều.
Hoành phi câu đối, bình phong tranh chữ treo khắp nơi, nhìn qua có chút bảo thủ, không phù hợp với tuổi của nàng.


Vô Ưu dắt công chúa ngồi trên hỉ giường đỏ thắm, lại điều lui đi đám hỉ nương, gia nhân nhiều chuyện. Lúc này, nàng mới mặc kệ tất cả, nằm ụp xuống bên cạnh Tích Nguyệt, thở dài một hơi.


"Rất mệt?" Tích Nguyệt vẫn đội khăn voan, ý cười ôn nhu hướng phía bên cạnh nói


"Ta...không.....bao.......giờ.........thành...........thân...............nữa"
Vô Ưu cảm thấy mình không phải đi thành thân, mà vừa đi đầu thai trở về.


"Còn phải ra uống rượu mừng với khách nhân nữa" Tích Nguyệt nhẹ giọng nhắc nhở, bản thân cũng cảm thấy có chút phiền lòng.


"Ừ, ta biết" Vô Ưu uể oải chống người ngồi dậy, định đưa tay kéo xuống khăn voan.


"Nàng làm gì vậy" Tích Nguyệt nhanh hơn một chút, nắm lấy cổ tay Vô Ưu, ngạc nhiên hỏi.


"Công chúa nhịn cả ngày rồi, không muốn ăn gì sao?" Vô Ưu khó hiểu nói
"Chúc rượu không biết đến bao giờ mới xong, công chúa nhanh dùng bữa rồi đi nghỉ trước đi"


"Như vậy không hợp lễ" Tích Nguyệt chuyển sang nắm bàn tay nàng, dịu dàng nói
"Nàng mau đi đi, ta ở đây đợi nàng trở về"


"Thật không muốn?" Vô Ưu khoanh tay nhíu mày hỏi, thấy Tích Nguyệt khe khẽ lắc đầu, suy nghĩ trong chốc lát rồi bổ sung: "Vậy đợi một chút, ta đem bọn họ ném sang một bên, rất nhanh sẽ trở lại"


Cũng không đợi Tích Nguyệt hồi đáp, Vô Ưu đã nghiêng trái nghiêng phải duỗi người, nhanh chóng rời khỏi hỉ phòng.


"Đi nhanh về nhanh a" Tích Nguyệt dưới lớp khăn voan cong lên khóe môi, thì thầm điềm đạm nói.


'


Vô Ưu một lần nữa xuất hiện tại đại sảnh đường, đã thấy người đến chật như nêm cối.


Các người là ai? Ta không biết các người! các người đi ra đi!!!!!!


Nàng trong lòng khóc không ra nước mắt, rất muốn ôm dép, bỏ của chạy lấy người.
Thế nhưng mặt ngoài vẫn phải biểu hiện xuân phong đắc ý, tiếu dung như họa, hân hoan vô cùng. Mọi người thấy nàng xuất hiện, liền đều xếp hàng tự động ôm chén đến vui vẻ chúc mừng.


How about Đé...........ếch??


Vô Ưu cắn răng cười trừ, rất muốn lên lớp cho bọn họ về tác hại của bia rượu.
Hại gan a, hại thận a, rút ngắn tuổi thọ a...
Thế nhưng cuối cùng, nàng vẫn là chịu thua, một chén lại một chén hướng miệng uống
Tất nhiên, vài chén đầu còn là rượu thật, về sau chỉ còn là nước lọc có mùi rượu.
Qua gần hai nén hương, Vô Ưu liền lấy cớ bản thân choáng váng vội vàng xin rút lui.


"Phò mã thật nôn nóng ....hahaha...."


"...haha... phò mã đợi không kịp rồi...."


".. công chúa không chạy đi đâu, phò mã ở lại uống với chúng ta thêm một ly nữa"


"..đọc một bài thơ, đọc một bài thơ mới được đi, nếu không chúng ta nháo động phòng"


Vô Ưu cười cười, hào sảng đem cả chum rượu hướng miệng tu một ngụm lớn, sau đó vô cùng tiêu chuẩn chấp tay chào từ biệt, không quên ném lại một bài thơ:


"Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim,
Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm,
Ca quản lâu đài thanh tế tế,
Thu thiên viện lạc dạ trầm trầm."


(Một khắc đêm xuân đáng ngàn vàng,
Hoa đêm hương tỏa, bóng trăng sang,
Tiếng đâu ca múa nghe văng vẳng,
Để mặc trò đu tiễn đêm tàn.)


'


"Ôi..ôi, về rồi đây, về rồi đây. Mệt chết mất" Vô Ưu sau khi bị mọi người lột sạch phong bao, mới có thể chật vật bước vào hỉ phòng.
Tích Nguyệt vẫn ngồi yên lặng ở chỗ cũ, thắt lưng thẳng thắn vô cùng, phảng phất như một pho tượng.
Nghe thấy tiếng động ồn ào, "pho tượng" mới chậm rãi mở mắt, mỉm cười dưới lớp khăn voan, hướng về phía người vừa mới đến.
Vô Ưu có chút hư thoát ngồi xuống bên cạnh Tích Nguyệt, nhíu mày xoa xoa trán
Hôm nay quả thật nhiều chuyện kinh hoàng quá, thực sự là mệt muốn đòi mạng.


"Vô Ưu.." Tích Nguyệt quay đầu, ôn nhu gọi tên nàng


"Ừ, sao vậy?" Vô Ưu cũng không ngẩng đầu, chỉ khẽ đáp lại


"Lễ không được phế" Tích Nguyệt vẫn mềm nhẹ nói


"A, phải rồi" Nàng gật gật đầu, như nhớ đến điều gì.


Vô Ưu lấy ra cành đào từ trong khay ngọc, nhấc tay áo thơm vì nàng vén lên khăn voan đỏ thắm.


"Oa..." Vô Ưu có chút há mồm mỉm cười ngạc nhiên nhìn tân nương của mình.


Mặt như hoa đào, mày ngài như họa, tinh mâu như mây, đôi môi đỏ thắm mềm mại nhu mỹ. Một đôi hổ phách song đồng cắt nước nổi bật trên làn da trắng như sương tuyết, thoạt nhìn thanh thoát tươi đẹp lại như kiều mị ẩn ẩn nhu tình


Thật khiến người nhìn vào lòng bỗng trở nên mềm nhũn.


Ba nghìn thanh ti buộc thành kiểu Liên hoa quan lộng lẫy, một bộ trâm thoa vàng ròng ngọc đỏ, kết hợp với đôi khuyên tai phỉ thúy trong suốt càng khiến nàng trở nên rực rỡ lóa mắt, rung động lòng người


"Công chúa quả thật rất đẹp" Vô Ưu khoanh tay mỉm cười, gật đầu chân thành nói.


"Đẹp như thế nào?" Tích Nguyệt cũng thật bất ngờ, di không ra tầm mắt nhìn chằm chằm người đối diện.


"Đẹp đến mức ta phải đi tìm quan phủ" Vô Ưu lui lại phía sau, làm tư thế phòng thủ


"Tìm quan phủ để làm gì?" Tích Nguyệt không hề đề phòng, ngạc nhiên hỏi


"Vì ta nghĩ trái tim của ta, vừa bị nàng đánh cắp mất rồi... hahaha" Vô Ưu lăn ra giường, ôm bụng cười ngặt nghẽo


"..." Nàng thực sự rất thích trò đùa trẻ con này đúng không???
Tích Nguyệt bất lực nhìn hình tượng của Vô Ưu sụp đổ một lần nữa, quyết định không để ý đến nàng, tự mình tháo xuống trang sức rườm rà, mặc kệ ai đó ở một bên náo loạn.


"Khụ khụ... không đùa nữa" Vô Ưu thấy Tích Nguyệt im lặng, liền rất thức thời ngồi dậy, nghiêm túc hỏi: "Công chúa có nhớ ta từng kể cho ngươi về phong tục thành thân từ nơi ta đến không?"


"Nhớ, làm sao vậy?" Tích Nguyệt dừng trên tay động tác, quay người ngồi đối diện nàng hỏi


Vô Ưu cười tít mắt, hớn hở từ trong ngực lấy ra một hộp gỗ nhỏ đưa cho nàng. Tích Nguyệt tiếp nhận, tò mò mở ra.


Là một đôi nhẫn ngọc cẩm thạch thượng hạng.


Vô Ưu chống cằm nhìn đôi nhẫn được tạc hình hoa mai cách điệu, cười cười nói: "Ở nơi ta đến, người ta tin rằng tĩnh mạch từ ngón áp út bên bàn tay trái sẽ mang máu chảy thẳng về tim, vì vậy mới có việc tân lang tân nương tặng nhẫn cho nhau vào ngày cưới"
"...nhưng hôn nhân của chúng ta về cơ bản là hữu danh vô thực, công chúa không chê, có thể cùng ta đeo vào ngón giữa, coi đó là sự biểu tượng cho tình bằng hữu..."


"Đưa tay nàng đây" Vô Ưu còn chưa kịp nói xong, Tích Nguyệt đã xen vào


"Ừ?" Vô Ưu vô ý thức định đưa nên tay phải, nhưng thấy Tích Nguyệt nhướng mày, lại rụt về đưa ra tay trái
Tích Nguyệt lấy ra một chiếc nhẫn bạch ngọc cẩm thạch, nhẹ nhàng cẩn trọng đeo vào ngón tay áp út cho nàng. Sau đó còn thực sự nhìn ngắm, hài lòng nói: "Ta nhớ nàng nói nhẫn này là phải do đối phương đeo lên cho tân nương của mình đúng không?"


"Đúng vậy" Vô Ưu ngơ ngác gật đầu, rồi sau đó cũng học theo Tích Nguyệt, đeo lên cho nàng chiếc nhẫn còn lại.
Tích Nguyệt nhìn nàng, rồi lại nhìn chiếc nhẫn cẩm thạch tinh xảo trên tay, cười đến phong hoa tuyệt đại. Nàng ngoắc ngoắc ngón tay, giảo hoạt nhướn mày nhìn người đối diện.
Vô Ưu chớp chớp mắt, tiến lại gần, còn tưởng nàng định thì thầm cái gì.
Tích Nguyệt thuận tay ôm lấy cổ nàng, như chuồn chuồn lướt nước, rất nhanh đặt lên môi nàng một nụ hôn.


"Vô Ưu, làm sao bây giờ, ta nghĩ mình....." Tích Nguyệt ý cười như hoa, giả bộ khó xử nhìn người đối diện đang dần dần hóa đá
"....có chút thích phong tục từ nơi nàng đến."


Em gái, em gái, em gái.... chị kể cho em chuyện cô dâu chú rể ở hiện đại hôn nhau ngày cưới, em lập tức muốn học theo. Thế nếu chị kể cho em chuyện họ làm