Ráng chiều dần biến mất, tiếp theo là bóng tối phủ trùm trên mặt đất.
Trên hồ Bà Dương, những đóa sen hồng nở rộ. Hai bên bờ hồ, những ngọn liễu xanh theo gió đung đưa phấp phới. Trên các ghe thuyền, những ngọn đèn treo cao như vô số sao đêm, soi trên mặt nước phản chiếu lấp lánh, trông hết sức ngoạn mục.
Nơi bờ hồ phía Tây nam, một thiếu niên áo trắng lưng đeo Ngân tiêu, vẻ mặt lo âu đang đứng dưới một cây liễu to, mặt hướng ra hồ.
Thiếu niên áo trắng ấy thờ thẫn nhìn xuống nước hồ, vẻ như lòng đầy buồn phiền, lẩm bẩm :
- Gặp nhau hà tất phải quen biết... Kết giao quý ở chỗ hiểu nhau, hà tất phải biết danh tánh... Ôi! Hai câu nói ấy luôn khiến lòng mình bất an.
Chàng chính là Diêu Yến Huy.
Thì ra chàng sau khi gặp thiếu nữ điều thương cho mình trong khu rừng ở ngoại ô Vạn Niên trấn, biết Lạt Thủ Hằng Nga đã gặp kỳ duyên, chàng bèn yên lòng, nhưng sau đó thiếu nữ điều thương đã bỏ đi khiến Diêu Yến Huy buồn khôn tả...
Chàng đứng thừ ra trong rừng hồi lâu, mới buông tiếng thở dài tìm đường ra khỏi rừng, lầm lũi đi về phía hồ Bà Dương.
Diêu Yến Huy bỗng ngước lên nhìn trời, thấy vầng trăng non đã lên cao, lại buông tiếng thở dài, đột nhiên quay người, sải chân bước đi.
Thì ra chàng vốn định đến đây để xem thịnh hội võ lâm, chẳng hiểu sao bỗng lại đổi ý, rời khỏi hồ Bà Dương, bước đi trong bóng đêm một cách vô mục đích.
Đêm tĩnh lặng như chết, Diêu Yến Huy đi khoảng ba giờ, vẫn chưa có ý dừng chân nghỉ, như là muốn đi suốt đêm vậy.
Vầng trăng non dần ngả sang tây, Diêu Yến Huy đang lầm lũi bước đi, bỗng một bóng người nhanh như chớp từ chỗ cách chàng không xa lướt qua.
Diêu Yến Huy sau một thoáng ngẩn người, liền tức thi triển khinh công đuổi theo.
Bóng người phóng đi nhanh khôn tả, Diêu Yến Huy đã thi triển toàn lực khinh công vẫn không sao rút ngắn được khoảng cách.
Bóng người vẫn một mực phóng đi, không hề màng đến phía sau có người đuổi theo, thoáng chốc hai người đã vượt qua mười mấy dặm đường.
Đột nhiên bóng người ấy dừng chân, quay lại quát hỏi :
- Các hạ đuổi theo tại hạ thế này là có dụng ý gì?
Diêu Yến Huy không ngờ đối phương đột nhiên dừng lại, liền cũng chững bước nói :
- Các hạ đang đêm đi đường vội vã, chẳng hay có đại sự gì?
Người ấy trừng to đôi mắt sáng rực tinh quang trầm giọng nói :
- Tại hạ có đại sự hay không, chẳng việc gì đến các hạ, các hạ đuổi riết theo thế này cố tình gây sự phải không?
Diêu Yến Huy cười khảy :
- Không dám, chẳng qua tại hạ muốn xem thử các hạ đêm khuya đi đường vội vã thật ra là vì việc gì vậy thôi!
Người ấy tức giận quát :
- Các hạ nếu thật sự muốn gây hấn, hãy hẹn thời gian và địa điểm, tại hạ nhất định liều mạng lãnh giáo, quyết không để cho các hạ thất vọng.
Diêu Yến Huy thấy người này nói năng không như kẻ xấu, hơn nữa mặt mày đoan chính, không chút vẻ hung ác, nhưng chàng là người tâm cao khí ngạo, không bao giờ chịu cúi đầu với kẻ khác, nghe vậy ngạo nghễ nói :
- Tại hạ không thích hẹn địa điểm khác hãy giải quyết ngay tại đây, thế nào?
Người ấy bởi đang có việc gấp nên không muốn động thủ với Diêu Yến Huy mất thời gian, chẳng ngờ Diêu Yến Huy lại ngang ngược như vậy, không sao nhẫn nhịn nổi nữa, tức giận nói :
- Các hạ đã muốn vậy, tại hạ sẵn sàng hầu tiếp, hãy xuất chiêu đi!
Diêu Yến Huy bất giác cảm thấy hối hận, bởi chàng đuổi theo người này là với ý định xem thử mục đích của đối phương, nào ngờ lại xảy ra xung đột thế này, giờ người ta đã khiêu chiến, chàng chẳng thể tỏ ra hèn kém đành nói :
- Tại hạ xưa nay không thích động thủ trước, xin mời các hạ!
Người ấy quát to :
- Vậy thì tại hạ mạn phép!
Dứt lời đã tung mình lao tới, hai tay cùng lúc vung ra, nhanh như chớp điểm vào huyệt Vân Môn trên ngực trái và huyệt Kiên Tỉnh trên vai phải Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy buông tiếng cười dài, trở bước vung tay, với chiêu “Tùng Phong Liễu Ty” chộp vào huyệt Hiệp Cốc nơi cổ tay phải đối phương.
Người ấy giật mình vội lách người tránh khỏi, tay phải với chiêu “Phân Thủy Bài Lãng” (chia nước rẽ sóng) bổ vào ngực Diêu Yến Huy, đồng thời tay trái năm ngón như móc câu chộp thẳng vào mặt chàng.
Diêu Yến Huy sớm đã đoán biết võ công của người này không kém hơn mình nên chàng hết sức thận trọng đề phòng, thấy thế công đối phương hung mãnh tinh diệu, càng không dám khinh thường, vội tung mình lùi sau hai thước rồi lạng người sang trái đối phương, với chiêu “Tùng Hộ Liễu Tiêu” (tùng liễu reo hò) một chưởng bổ thẳng ra.
Người ấy biết hôm nay đã gặp kình địch, cũng không dám khinh suất, vừa xuất chiêu không trúng đích liền vội thu về, lách người sang bên tránh khỏi một chưởng của Diêu Yến Huy, rồi vung chỉ với chiêu “Tiên Nhân Chỉ Lộ” chọc vào hai mắt Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy giật mình vội vàng lách tránh, song chưởng cùng lúc vung ra, chia nhau công vào thượng bàn và trung bàn đối phương.
Đó là chiêu thứ nhất của Tùng Liễu chưởng pháp, tên là “Tùng Ảnh Liễu Phong”, uy lực tuy không mạnh lắm nhưng cũng hết sức tinh diệu.
Người ấy bỗng ủa lên một tiếng, lạng người ra xa và quát :
- Dừng tay! Các hạ là gì của Tùng Vân đạo nhân?
Diêu Yến Huy chẳng ngờ đối phương lại biết chưởng pháp của mình, nghe vậy liền dừng tay nghiêm giọng nói :
- Tùng Vân đạo nhân chính là gia sư!
Người ấy ha hả cười to, hồi lâu mới nói :
- Chúng ta đúng là nước lũ cuốn đổ miếu Long Vương, người một nhà mà không biết nhau. Tại hạ là Lâm Triển Diệu, môn đồ duy nhất của Khổ Hành thiền sư.
Diêu Yến Huy nằm mơ cũng chẳng ngờ người này lại là môn đồ của Khổ Hành thiền sư, cùng liệt danh Nhị kỳ với ân sư, vậy có thể nói là người một nhà rồi, nghĩ lại hành động ngang ngược vừa rồi của mình., bất giác hổ thẹn nói :
- Tiểu đệ Diêu Yến Huy, không biết Lâm huynh là cao túc của Khổ Hành thiền sư lão tiền bối, vừa rồi đã mạo phạm, những mong lượng thứ cho!
Lâm Triển Diệu cười :
- Tiểu đệ đi đường trong đêm vội vã như vậy, thật khó trách Diêu huynh sinh nghi... Ủa, nghe giang hồ đồn đại là Diêu huynh đã lấy được Bách Hội chân kinh mà mọi người trong giới võ lâm đều mơ ước, chẳng hay có thật không vậy?
Diêu Yến Huy cảm thấy hết sức khó xử, thầm nghĩ :
- “Nếu mình nói ra chẳng biết người này đáng tin cậy hay không? Còn như không nói, mai kia sự thật phơi bày thì sao?”
Chàng đắn đo suy nghĩ một hồi, quyết định hiện tại cần thiết hơn, bèn lắc đầu nói :
- Giang hồ đồn đại như vậy, tiểu đệ cũng chẳng biết cách nào hơn!
Lâm Triển Diệu cười :
- Vậy đó là tin đồn thất thiệt ư?
Diêu Yến Huy cười gượng, gật đầu hỏi :
- Khi nãy Lâm huynh vội vã thế kia, chẳng hay định đi đến đâu vậy?
Lâm Triển Diệu giật mình vội nói :
- Việc này tiểu đệ lúc này không có thời gian nói rõ, mong Diêu huynh lượng thứ cho, xin cáo biệt!
Đoạn vòng tay thi lễ, quay người phóng đi ngay.
Diêu Yến Huy thấy Lâm Triển Diệu hối hả như vậy, biết hẳn là có việc khẩn cấp, vội nói :
- Lâm huynh, chẳng hay có cần tiểu đệ ra sức không?
Lâm Triển Diệu nghe vậy ngoảnh lại nói :
- Nếu Diêu huynh chịu giúp một tay, tiểu đệ vô vàn cảm kích.
Diêu Yến Huy nhanh bước đi đến bên Lâm Triển Diệu cười nói :
- Giữa huynh đệ giúp nhau là chuyện bình thường, hà tất khách sáo, Lâm huynh có thể...
Lâm Triển Diệu thở dài tiếp lời :
- Tiểu đệ từng ra tay can thiệp một chuyện bất bình ở Tướng Quân lĩnh do đó đã đắc tội với Hỏa Long bang, khiến một vị bằng hữu liên luỵ, bị bắt giữ trong Phân đường Hỏa Long bang ở Tướng Quân lĩnh...
- Lâm huynh định lén lút cứu vị bằng hữu ấy phải không?
Lâm Triển Diệu thở dài :
- Tiểu đệ dù vô dụng đến mấy cũng không muốn làm vậy, nhưng phân đàn Hỏa Long bang định đêm nay xử tử vị bằng hữu ấy...
Diêu Yến Huy cả kinh :
- Đó e là một cạm bẫy...
Lâm Triển Diệu gật đầu :
- Tiểu đệ biết điều ấy, bọn họ định dùng tính mạng vị bằng hữu ấy dụ tiểu đệ đến Tướng Quân lĩnh, sau đó có thể sẽ dùng thủ đoạn tiểu nhân sát hại cả hai người.
Diêu Yến Huy nghe vậy hết sức căm phẫn nói :
- Hỏa Long bang khốn kiếp như vậy, chả lẽ giới hiệp nghĩa không liên kết diệt trừ họ ư?
Lâm Triển Diệu lắc đầu :
- Hỏa Long bang chủ Liệt Hỏa Ma Quân hùng tài đại lược, dưới tay cao thủ như mây, muốn diệt trừ chẳng phải là điều dễ dàng.
Hai người vừa nói vừa thi triển khinh công phóng đi, đã đến Tướng Quân lĩnh lúc nào không hay, còn cách phân đàn Hỏa Long bang chẳng còn bao xa nữa.
Lâm Triển Diệu bỗng chậm người lại. thấp giọng nói :
- Đường chủ ở đây là Độc Giác Long Hoàng Thông, một thân nội ngoại công đã luyện đến trình độ đăng phong tạo cực. Diêu huynh khi gặp y phải hết sức cẩn thận. Giờ chúng ta tiến vào, tiểu đệ phụ trách việc cứu người, Diêu huynh yểm trợ cho tiểu đệ là được rồi.
Dứt lời liền tức tung mình, tiến thẳng vào phân đàn Hỏa Long bang.
Hai người đến gần bờ tường, Lâm Triển Diệu khoát tay ra hiệu, cùng tung mình lên trên một cây to, phóng mắt nhìn, chỉ thấy trong là một khoảng sân trống, lúc này đang có năm người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi ngồi trên một hàng ghế ở phía đông, thảy đều mặt đầy sát khí.
Hai bên tả hữu năm người đều có mấy gã đại hán, thảy đều buông thõng hai tay đứng một cách cung kính.
Lúc này trời đã gần canh năm, vầng trăng đã khuất dạng ở phương tây, chỉ còn lác đác vài vì sao lấp lánh.
Người đàn ông ngồi giữa bỗng khoát tay, liền có hai gã đại hán từ trong ngôi nhà bên trái chạy nhanh ra, tay khiêng một chiếc bàn bát tiên đặt ngay giữa sân, rồi lui ra đứng vào hàng ngũ những đại hán bên phải.
Tiếp theo, trong ngôi nhà bên phải lại có hai đại hán chạy ra, mỗi người tay cầm một chiếc giỏ, chạy đến bên bàn bát tiên, mở nắp giỏ ra, trong đựng đầy gà vịt, rượu, nhang và giấy tiền vàng bạc.
Hai gã đại hán lần lượt lấy các món trong giỏ ra để lên bàn, sau đó đến đứng vào hàng ngũ những đại hán ở bên trái.
Diêu Yến Huy thấy vậy hết sức thắc mắc, không sao hiểu nổi đêm khuya thế này họ lập hương án để cúng bái gì.
Bỗng thấy Lâm Triển Diệu ngoắc tay ra hiệu, vội quay nhìn hai bên, lẹ làng vượt qua bờ tường, phi thân lên một cây to gần bên, lại đưa mắt nhìn.
Chỉ thấy người ngồi giữa từ từ đứng lên, đi đến trước bàn bát tiên, thắp lấy nhang thông thiên, cúi đầu cung kính hướng về phía tây, lẩm nhẩm điều gì chẳng rõ.
Bốn người khác cũng đứng lên theo, cùng cung kính cúi đầu xuống.
Người ngồi giữa bỗng hướng về phía sau khoát tay, liền có hai gã đại hán chạy ra phía sau.
Diêu Yến Huy thấy vậy thắc mắc thầm nhủ :
- “Lâm Triển Diệu nói là bằng hữu của y sắp bị xử tử, chả lẽ Hỏa Long bang giết một người còn phải khấn cáo trời đất hay sao?”
Chàng đang ngẫm nghĩ, bỗng nghe tiếng rên rỉ vọng đến, bất giác giật mình đưa mắt nhìn về phía ấy.
Chỉ thấy hai gã đại hán bỏ đi khi nãy quay trở lại, cắp theo một người bê bết máu, tóc xõa rối bời, phủ kín mặt mày, bước đi loạng choạng chực ngã, miệng không ngớt rên rỉ đau đớn.
Hai gã đại hán kè người máu đến trước bàn bát tiên, buông y ra rồi lui sang bên.
Người máu vừa được buông ra, liền tức ngã xuống đất.
Người đứng giữa bỗng quát to :
- Lý Thiên Viễn, nhân lúc bổn Đường chủ chưa bẩm cáo tổ sư, hãy quy thuận bổn Bang, bổn Đường chủ sẽ chữa trị thương thế cho ngươi, không để cho ngươi đau khổ nữa và sẽ trọng dụng ngươi.
Người máu gắng gượng dùng khuỷu tay phải chỏi đất, ngẩng đầu lên, dùng tay trái vén làn tóc phủ mặt, lộ ra gương mặt trắng bệch bơ phờ, giọng căm hận nói :
- Hoàng cẩu tặc, ngươi chớ đắc ý, đại gia bị các ngươi bắt giữ, chỉ trách học nghệ không tinh, muốn giết cứ giết, bảo đại gia quy thuận Hỏa Long bang chớ hòng mơ tưởng.
Người bị mắng là “Hoàng cẩu tặc” chưa kịp đáp, bỗng một người từ phía sau tiến ra, trỏ tay vào người máu lạnh lùng quât :
- Ngươi muốn chết có gì là khó! Lý Thiên Viễn, ngươi còn nhớ một chưởng đã ban cho Tiêu mỗ ở hồ Bà Dương hồi một năm trước không?
Lý Thiên Viễn như không chịu nổi lại ngã xuống, gắng gượng nói :
- Tiêu Đăng, ngươi cưỡng hiếp ngư nữ trên hồ Bà Dương, Lý mỗ sao thể quên được.
Tiêu Đăng bị bêu xấu trước mọi người, cả giận quát :
- Tiểu cẩu, ngươi dám phỉ báng bừa bãi danh dự của Tiêu mỗ, xem ta lấy mạng ngươi đây!
Đoạn liền giơ tay lên, toan vung chưởng bổ vào Lý Thiên Viễn.
Người họ Hoàng vội nắm tay y lại, khẽ quát :
- Trước hương án tổ sư, Tiêu huynh đệ không nên vọng động.
Tiêu Đăng giật mình, vội thu chưởng đứng yên.
Người họ Hoàng tiến lên một bước. trầm giọng nói :
- Lý Thiên Viễn, bổn Đường chủ khuyên ngươi một lần nữa, hãy mau bằng lòng quy thuận bổn Bang, nếu không ngày này sang năm sẽ là giỗ đầu của ngươi.
Lý Thiên Viễn vờ như không nghe, chẳng thèm đếm xỉa đến y.
Người họ Hoàng cười khảy :
- Ngươi đang suy nghĩ phải không? Nếu còn chấp mê bất ngộ, bổn Đường chủ cũng không sao ép buộc ngươi ở lại trên cõi đời.
Đoạn thắp lấy một bó nhang thông thiên, hướng về phía tây nói :
- Độc Giác Long Hoàng Thông, Đường chủ Phân đường Tướng Quân lĩnh xin bẩm cáo tổ sư, Lý Thiên Viễn tính tình ngoan cố, khó thể quy thuận, nếu không giết đi hậu quả khó lường...
Diêu Yến Huy thấy vậy, tức giận thầm mắng :
- Hỏa Long bang giết người mà cũng bày đặt cái trò thối tha như vậy, hừ!
Chỉ nghe Độc Giác Long Hoàng Thông nói tiếp :
- Lý Thiên Viễn đã bao phen chống đối bổn Bang và sát hại nhiều huynh đệ, lẽ ra là phải áp dụng điều thứ năm của bổn Bang, xử ngũ mã phân thây...
Diêu Yến Huy nghe đến đây máu nóng sôi sục, mày kiếm nhướng lên, rút lấy Ngân tiêu, vừa tung mình định nhảy xuống.
Ngay khi ấy Lâm Triển Diệu đã vung động trường kiếm lao xuống quát to :
- Cẩu tặc lại dám dùng thảm hình táng tận thiên lương như vậy, nếu Lâm đại gia này mà không giết sạch bọn cẩu tặc vạn ác các ngươi, thề không mang họ Lâm nữa.
Đoạn trường kiếm trong tay vung nhanh, chỉ thấy ánh bạc rợp trời, ập về phía Độc Giác Long Hoàng Thông.
Người của Hỏa Long bang bỗng thấy có kẻ nhiễu loạn, tức giận buông tiếng quát vang, cùng rút binh khí ra bao vây Lâm Triển Diệu.
Lâm Triển Diệu một thanh trường kiếm vung động như tia chớp, uy lực kinh người.
Diêu Yến Huy thấy Lâm Triển Diệu đã xuất thủ, cũng liền định phóng xuống, bỗng thấy bọn địch bao vây tấn công Lâm Triển Diệu, chợt động tâm chững người lại tiếp tục ẩn nấp trên cây.
Lâm Triển Diệu vừa thi triển kiếm pháp tinh diệu chống chọi với người của Hỏa Long bang vừa từ từ di chuyển đến gần Lý Thiên Viễn.
Độc Giác Long Hoàng Thông sau khi nhìn rõ đối phương liền cười khảy nói :
- Lâm Triển Diệu, ngươi đúng là thiên đường có lối không chịu đi, địa ngục không cửa lại chui vào!
Đoạn chắp hai tay sau lưng cùng bốn người lui sang đứng một bên.
Hai mươi đại hán Hỏa Long bang tuy đông người nhưng đều là hạng vô dụng, thường ngày chỉ biết hà hiếp bách tánh lương thiện, hôm nay gặp phải hạng cao thủ như Lâm Triển Diệu, chỉ mấy chiêu thảy đều tay chân cuống quýt.
Lâm Triển Diệu buông tiếng cười to, trường kiếm trong tay với chiêu “Hoành Tảo Thiên Quân” quét ngang ra, đồng thời tay trái một chưởng tung ra.
Liền tức mấy tiểng rú thảm vang lên, đã có mấy gã đại hán ngã gục dưới kiếm chưởng của Lâm Triển Diệu.
Lâm Triển Diệu một chiêu đắc thủ, buông tiếng cười dài nói :
- Kẻ nào sợ chết hãy cút ra, không sợ chết cứ ở lại!
Đồng thời trường kiếm vung lên với chiêu “Bạt Vân Trích Tinh” quét ra.
Bọn thủ hạ Hỏa Long bang tuy biết đối phương võ công cao cường, tiếp tục giao thủ chỉ có một con đường chết nhưng họ cũng biết bang quy nghiêm khắc, nếu khiếp sợ thoái lui sẽ bị nhục hình còn đau khổ hơn chết.
Thế nên họ chỉ có một con đường là liều mạng với kẻ địch.
Nhưng kiếm pháp của Lâm Triển Diệu là do Khổ Hành thiền sư, một trong Nhị kỳ truyền thụ, bọn vô dụng như họ sao thể đương cự nổi.
Chỉ thấy kiếm quang lấp loáng, lại có mấy người ngã gục dưới trường kiếm của Lâm Triển Diệu.
Lâm Triển Diệu liên tiếp sát thương bảy tám người, thấy đối phương không hề có ý thoái lui, bất giác chau mày, tung mình lên cao hơn trượng, lướt chéo đi hơn trượng, hạ xuống trước Độc Giác Long Hoàng Thông, quắc mắt nhìn y :
- Nếu ngươi sợ chết, chỉ cần quỳ xuống lạy Lâm mỗ ba lạy, Lâm mỗ sẽ tha chết cho ngươi một phen và xá bỏ tội ngươi đã hành hạ dã man Lý Thiên Viễn.
Độc Giác Long mắt rực hung quang quát :
- Tiểu cẩu, hôm nay Hoàng thái gia nhất định sẽ khiến ngươi dở sống dở chết, ngươi vội gì kia chứ?
Bỗng thấy thuộc hạ lại lao vào Lâm Triển Diệu, biết chỉ chuốc lấy cái chết vội cất tiếng quát lui họ.
Lâm Triển Diệu đột nhiên quay người, tung mình lao về phía Lý Thiên Viễn.
Độc Giác Long vội lướt tới cản lại, một chưởng bổ ra và quát :
- Lui về ngay!
Lâm Triển Diệu biết đối phương công lực thâm hậu, vội lách tránh sang bên, trường kiếm vung ra với chiêu “Thiên Vũ Hạ Giáng” phản kích.
Độc Giác Long vội lách tránh, quay sang đồng bọn ngoắc tay.
Tiêu Đăng liền vội vung tay ném một ngọn đơn đao cho y.
Lâm Triển Diệu là đệ tử danh môn, không muốn giành lợi thế binh khí, nên thấy Độc Giác Long đón đao cũng không ngăn cản, chờ đối phương đón lấy đao trong tay, mới buông tiếng quát vang, vung kiếm đâm thẳng vào ngực Độc Giác Long.
Độc Giác Long vừa đón lấy đao trong tay liền phấn chấn tinh thần, lách người sang bên tránh khỏi chiêu kiếm của Lâm Triển Diệu, rồi thì đơn đao vung lên với chiêu “Trực Đảo Hoàng” Hà bổ thẳng vào vai Lâm Triển Diệu.
Lâm Triển Diệu biết đối phương võ công cao cường nên không hề có ý thủ thắng trong vài chiêu, thấy đối phương phản công liền thu kiếm về, đột nhiên hạ xuống với chiêu “Thiên Binh Hạ Phàm” đâm thẳng vào huyệt Kỳ Môn dưới nách Độc Giác Long nhanh như tia chớp.
Độc Giác Long giật mình kinh hãi, vội ngả người ra sau, đơn đao quét xuống công vào huyệt Hiệp Cốc nơi cổ tay phải cầm kiếm của Lâm Triển Diệu.
Hai người đều là cao thủ bậc nhất võ lâm, chiêu thức đương nhiên ảo diệu, chỉ thấy ánh đao bóng kiếm tung bay rợp trời, khiến bọn thuộc hạ Hỏa Long bang xem đến ngẩn người ra.
Thậm chí ngay cả bốn người đàn ông ngồi cùng hàng ghế với Độc Giác Long cũng bị trận đấu hiếm có này lôi cuốn cả toàn bộ tâm thần.
Lý Thiên Viễn nằm trên mặt đất thấy bạn thân đến cứu, vừa mừng vừa kinh, nhưng y đã bị đánh đến toàn thân bủn rủn, lại gắng sức dùng khuỷu tay phải chỏi người dậy, ngẩng lên xem cuộc chiến giữa Lâm Triển Diệu với Độc Giác Long.
Diêu Yến Huy thấy cơ hội đã đến liền tung mình xuống, lao nhanh đến bên Lý Thiên Viễn, cúi xuống bồng y lên, sợ y hiểu lầm liền thấp giọng nói :
- Tiểu đệ với Lâm huynh cùng đến cứu Lý huynh đây.
Lý Thiên Viễn mắt lộ vẻ cảm kích nhìn chàng rồi từ từ nhắm mắt lại.
Diêu Yến Huy quay đầu nhìn Lâm Triển Diệu rồi bồng Lý Thiên Viễn tung mình phóng đi.
Diêu Yến Huy vừa phóng đi được hơn hai trượng, Tiêu Đăng bỗng quay đầu nhìn thấy, giật mình cả kinh, vội thò tay vào lòng lấy ra hai ngọn cương tiêu, vung tay ném ra và quát :
- Có kẻ cứu Lý Thiên Viễn.
Bọn người Hỏa Long bang nghe vậy giật nẩy mình, vội quay người lại cùng lấy cương tiêu ra ném về phía Diêu Yến Huy.
Diêu Yến Huy phóng đi đến dưới bờ tường, bỗng nghe phía sau có tiếng gió rít, biết là đối phương phóng ám khí, vội vận đề chân khí với thế “Hạn Địa Bạt Thông” (đất khô nhổ hành) tung mình lên cao hơn trượng, hạ xuống trên bờ tường rồi lại tung mình vọt đi, người đang ở trên không ngoảnh lại nói :
- Lâm huynh không nên luyến chiến, lui mau!
Phía sau vang lên tiếng leng keng liên hồi, ám khí thảy đều trúng vào bờ tường.
Bọn thuộc hạ Hỏa Long bang thấy kẻ địch đào tẩu, buông tiếng quát vang, cùng tung mình đuổi theo.
Lâm Triển Diệu thấy Diêu Yến Huy đã cứu được Lý Thiên Viễn, lòng mừng khôn xiết, thần oai bừng dậy, trường kiếm nhanh như chớp đâm vào Độc Giác Long.
Độc Giác Long thấy chiêu này quá ư lợi hại, giật mình kinh hãi vội lách mình tránh né.
Lâm Triển Diệu buông tiếng cười to, vụt thu kiếm về, tung mình lên cao hơn trượng, lướt chếch đi, lúc hạ xuống chân phải điểm lên đầu một thủ hạ Hỏa Long bang, lại vọt lên cao hơn trượng, lúc hạ xuống lần nữa đã ở ngoài bờ tường.
Lâm Triển Diệu khinh công trác tuyệt, tuy cất chân sau bọn thủ hạ Hỏa Long bang, nhưng chỉ sau mấy lượt tung mình đã vượt qua mặt họ.
Bốn người ngồi cùng hàng ghế với Độc Giác Long tuy võ công khá cao nhưng khinh công kém cỏi, đuổi theo một hồi đã tụt lại phía sau năm sáu trượng, lúc này thấy Lâm Triển Diệu phóng đến liền ra hiệu với đồng bọn vung tay ném ra vô số cương tiêu, nhắm vào sau lưng Lâm Triển Diệu.
Lâm Triển Diệu lúc vượt qua bọn người Hỏa Long bang đã ngưng thần chú ý phía sau, vừa nghe tiếng gió rít biết kẻ địch đã phóng ám khí, liền với thế Đan phụng lược sí tung mình lên cao hơn trượng, cương tiêu dưới chân lướt qua, trên không lộn người biến thế “Yến Tử Tường Không” (én liệng trên không) vọt thẳng về phía trước.
Độc Giác Long bị Lâm Triển Diệu một kiếm bức lui, chẳng ngờ đối phương lại thừa cơ đào tẩu, bất giác bừng lửa giận tung mình đuổi theo.
Y đuổi theo ra đến ngoài bờ tường, đối phương đã chạy xa đến sáu bảy trượng, Lâm Triển Diệu cũng đã ở xa năm trượng, y biết bằng vào khinh công của mình có đuổi theo cũng chỉ hoài công.
Độc Giác Long chẳng ngờ Phân đường Tướng Quân lĩnh của Hỏa Long bang oai danh hiển hách, đêm nay lại bị hai người trẻ tuổi ra vào như chốn không người, hết sức hổ thẹn, bỗng giật lấy hai ngọn cương tiêu trên tay Tiêu Đăng, vung tay ném ra, đuổi theo Lâm Triển Diệu.
Lúc này đôi bên cách nhau khoảng sáu trượng, lại thêm Lâm Triển Diệu đang phóng đi, vậy mà hai ngọn cương tiêu do Độc Giác Long ném ra vẫn đuổi kịp, đủ thấy Độc Giác Long nội lực thâm hậu dường nào.
Lâm Triển Diệu đang phóng đi bỗng nghe phía sau có tiếng gió rít, biết là ám khí, vội mọp người xuống, hai ngọn cương tiêu lướt qua trên đỉnh đầu rơi vào lùm cỏ.
Lâm Triển Diệu đứng bật dậy, bỗng lại nghe có tiếng ám khí bay đến, giật mình kinh hãi vội lướt chéo sang bên, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba ngọn cương tiêu theo hình tam giác bay vút qua.
Lâm Triển Diệu chân vừa chạm đất, liền lại lướt chéo tới trước đồng thời cười to nói :
- Lâm mỗ tưởng đâu Phân đường Hỏa Long bang là tường đồng vách sắt, thì ra toàn là tường đất vách mục, lừa bịp thiên hạ, ha ha ha!
Độc Giác Long trơ mắt nhìn kẻ địch bị người cứu đi mất và còn bị đối phương buông lời khinh miệt, tức đến toàn thân run rẩy, nghiến răng ken két, vận hết nội lực quát :
- Lâm Triển Diệu, ngươi chớ ngông cuồng, mai này gặp lại, Hoàng đại gia mà không băm vằm ngươi làm muôn mảnh thề chẳng làm người. Còn tiểu tử kia, có giỏi hãy để lại danh tánh!
Lâm Triển Diệu lại cười to nói :
- Chớ tự trát vàng lên mặt mình, Lâm mỗ sẵn sàng hầu tiếp bất cứ lúc nào.
Diêu Yến Huy lại tiếp lời :
- Tại hạ là Diêu...
Lâm Triển Diệu vội ngắt lời :
- Y là Diêu Hải Yến, cũng sẵn sàng hầu tiếp đại giá trên giang hồ!
Độc Giác Long mắt rực căm thù quát :
- Lâm Triển Diệu, Diêu Hải Yến! Hỏa Long bang từ nay thề bất lưỡng lập với hai ngươi!
Diêu Yến Huy và Lâm Triển Diệu bồng theo Lý Thiên Viễn phóng đi một mạch bảy tám dặm đường, mới dừng lại đặt Lý Thiên Viễn xuống.
Lâm Triển Diệu vội từ trong lòng móc ra một hoàn thuốc, bỏ vào miệng Lý Thiên Viễn sau đó xoa bóp giúp y vận công điều tức.
Lý Thiên Viễn sau khi uống vào Bảo mệnh kim đơn của Khổ Hành thiền sư, vận công điều tức một hồi đã cảm thấy không còn đau đớn nữa, liền cố gắng ngồi dậy, cảm kích nói :
- Ơn cứu mạng của hai vị như trời cao đất dầy, sau này có cơ hội tiểu đệ sẽ báo đáp. Xin thứ cho tiểu đệ lúc này thương thế chưa bình phục chẳng thể bái tạ tại đây.
Lâm Triển Diệu cười :
- Lý huynh đã bị tiểu đệ làm liên lụy, lại còn nói vậy, thật khiến tiểu đệ xấu hổ.
Đoạn nắm tay Diêu Yến Huy cười nói tiếp :
- Đây là Diêu huynh, cao túc của Tùng Vân lão tiền bối, hôm nay may nhờ Diêu huynh giúp sức tiểu đệ mới có thể cứu thoát Lý huynh.
Lý Thiên Viễn thấy chiếc áo trắng của Diêu Yến Huy đã bị máu trên người mình dính đầy, áy náy nói :
- Ơn cứu mạng của Diêu huynh tiểu đệ trọn đời không dám quên, nhưng tiểu đệ đã làm bẩn áo Diêu huynh, thật khiến tiểu đệ hết sức ái ngại.
Diêu Yến Huy cười :
- Người giới võ lâm giúp nhau là chuyện thường tình, Lý huynh hà tất bận tâm. Còn về áo của tiểu đệ chẳng có gì đáng kể, thay ra giặt sạch là xong.
Dứt lời chàng đi đến chỗ kín đáo thay đổi y phục.
Sau đó quay trở lại đến trước Lâm Triển Diệu hỏi :
- Khi nãy vì sao Lâm huynh lại báo giả tên của tiểu đệ vậy?
Lâm Triển Diệu cười :
- Diêu huynh có điều không rõ, trên giang hồ hiện đạng đồn đại Diêu huynh đã lấy được Bách Hội chân kinh, Hỏa Long bang chủ Liệt Hỏa Ma Quân cũng manh tâm chiếm đoạt, nếu nói ra tên thật của Diêu huynh, bọn cẩu tặc ấy hẳn sẽ bán mạng đuổi theo chúng ta, khiến chúng ta phải nhọc sức hơn nữa.
Diêu Yến Huy vỡ lẽ :
- Sự hiểu biết của Lâm huynh thật khiến tiểu đệ bội phục, tiểu đệ còn tưởng là Lâm huynh đã quên tên tiểu đệ chứ?
Đoạn buông tiếng cười to, Lâm Triển Diệu cũng buông tiếng cười theo, một hồi mới cất tiếng hỏi :
- Diêu huynh rồi đây định đi đâu vậy?
Diêu Yến Huy ngẫm nghĩ một hồi mới đáp :
- Tiểu đệ định về nhà thăm song thân, còn Lâm huynh thì sao?
- Tiểu đệ định tìm một nơi yên tĩnh chăm sóc cho Lý huynh, khi nào thương thế Lý huynh bình phục hẵng tính.
Diêu Yến Huy bước tới nắm lấy tay Lâm Triển Diệu và Lý Thiên Viễn nói :
- Vậy thì tiểu đệ xin cáo từ!
Lý Thiên Viễn xúc động nói :
- Diêu huynh hãy để lại địa điểm, khi nào tiểu đệ thương thế bình phục, nhất định sẽ tìm gặp Diêu huynh, theo bên hầu hạ...
Diêu Yến Huy lắc đầu cười :
- Đó thì tiểu đệ không dám, có điều sau này còn mong Lý huynh chỉ giáo nhiều cho, tiểu đệ vô vàn cảm kích.
Lâm Triển Diệu thấy hai người cứ nói toàn những lời khách sáo bèn cười nói :
- Người nhà với nhau cả, hai vị còn khách sáo với nhau làm gì kia chứ?
Đoạn quay sang Diêu Yến Huy hỏi :
- Diêu huynh có thể cho biết một địa điểm, để tiểu đệ với Lý huynh sau này tiện tìm kiếm không?
Diêu Yến Huy gật đầu, ngẫm nghĩ một hồi đoạn nói :
- Hai tháng sau, tiểu đệ sẽ chờ hai vị ở thành Hàng Châu được không?
Lâm Triển Diệu gật đầu cười :
- Vậy là đã quyết định, khi nào Diêu huynh đến Hàng Châu, hãy nhớ trọ ở khách điếm Tập Anh lầu, nếu tiểu đệ và Lý huynh đến trước thì cũng trọ ở đó.
Diêu Yến Huy gật đầu :
- Vậy tiểu đệ xin cáo biệt hai vị huynh đài!
Đoạn vòng tay thi lễ, tung mình lên cao hơn trượng, lướt đi như tên bắn về phía nam, chỉ mấy lượt tung mình đã khuất dạng.
Lý Thiên Viễn trông theo thở dài cảm khái nói :
- Diêu huynh tuổi còn trẻ mà khinh công đã luyện đến mức trác tuyệt thế này, võ công càng cao thâm khôn lường, không đầy mười năm nữa hẳn sẽ rạng danh võ lâm.
Lâm Triển Diệu cũng thở dài nói :
- Tiểu đệ không lớn hơn y bao nhiêu tuổi mà mọi mặt đều thua kém rất nhiều, thật hổ thẹn là môn hạ của Nhị kỳ.
Lý Thiên Viễn lắc đầu cười :
- Hiện tại có thể nói là lão đệ tương đương với y, còn sau này thì Lý mỗ không dám nói chắc, nhưng lão đệ là đồ đệ của Khổ Hành lão tiền bối, chỉ cần chuyên tâm khổ luyện, trong tương lai cũng sẽ rạng danh võ lâm thôi.
Lâm Triển Diệu cười ảo não :
- Gia sư luôn nói là tiểu đệ tư chất không tốt, nhưng tiểu đệ không phục, bởi mỗi lần gia sư truyền dạy võ công, tối đa hai lượt là tiểu đệ nhớ nằm lòng. Hôm nay gặp Diêu huynh đệ, tiểu đệ mới nhận thấy gia sư nói đúng.
Lâm Triển Diệu tuy miệng nói vậy, nhưng lòng thầm quyết định từ nay sẽ cố gắng khổ luyện hầu sau này không thua kém mọi người.
Y có ý chí như vậy, quả nhiên sau này đã rạng danh võ lâm, được mọi người trên giang hồ tôn kính.