Võ Tướng Cướp Cô Dâu

Chương 19




Trầm Lâu Đậu đầu tiên là sửng sốt,“Ta không biết, phải hỏi Uất Trì bá phụ một chút.”

“Ừm, vậy phiền ngươi, ta cùng Ti Ti ngày đêm chạy tới đây, cần nghỉ tạm trước” Vẫn như trước nhìn xem tình trạng Uất Trì Tú cùng Lâu Đậu ở chung, sau mới có thể quyết định có nên thỉnh Uất Trì Tú hỗ trợ hay không.

Vạn Ti Ti nghe xong lời hắn nói, cũng biết đáy lòng hắn đang nghĩ gì. “Ừm, ta thật sự có chút mệt mỏi.” Nàng rất phối hợp vỗ vỗ bả vai mình, làm ra bộ dáng thật sự mệt muốn chết rồi.

“Chờ ta một chút.” Trầm Lâu Đậu vội vàng đứng dậy đi đến gian ngoài phòng khách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy ở dưới sân nhà lầu các có một nha đầu đang chơi đùa với cá trong hồ.“Tiểu Tự.”

Tiểu nha đầu đang cầm hòn đá nhỏ định quăng vào trong ao, vừa nghe có người kêu tên mình, sợ tới mức quên cả tay đang cầm đá, bối rối quay đầu xem.

“Tiểu thư.” Thì ra là tiểu thư kêu nàng, dọa chết người. Tiểu Tự thè lưỡi, bước nhanh từ sân nhà đi vào trước mặt Trầm Lâu Đậu.“Tiểu thư, có chuyện gì sao?”

“Tiểu Tự, em giúp ta tìm hai gian phòng khách, cho hai vị bằng hữu ta ở lại.”

Nàng chần chờ một chút,“Tiểu thư, như vậy được không? Lão gia cùng thiếu gia cũng không ở trong phủ.” Tuy rằng tiểu thư rất có thể là thiếu phu nhân tương lai, nhưng tự tiện cho người ngoài ở trong phủ, vạn nhất thiếu gia trở về tức giận , hậu quả nàng phải gánh lấy.

Trầm Lâu Đậu cho dù trong lòng đã muốn buồn bực, nhưng vẫn là cười một chút, vỗ vỗ tay tiểu nha đầu,“Đừng lo lắng, chỗ của bá phụ ta đương nhiên sẽ đến hỏi ông một tiếng.”

Trong lúc các nàng đang ở bên ngoài phòng khách nói chuyện, Vạn Ti Ti cùng Võ Quân Nhạc đã ở bên trong đàm sự.

“Võ ca......” Vạn Ti Ti chần chờ nhìn hắn, vừa rồi kỳ thật trong lời hắn nói vẫn chưa nói xong, Trần gia đã đem ngày cưới của Lâu Đậu định ra rồi, nàng cũng không nói cho Lâu Đậu tin tức này.

“Chờ sau khi Uất Trì tướng quân hồi phủ, nhìn thử xem có nên nói hay không.” Hắn nghĩ rằng, nếu Uất Trì Tú thực sự đối với Lâu Đậu có tình, cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.

Nàng kinh ngạc nháy mắt mấy cái,“Ngươi là nói...... Uất Trì tướng quân cùng Lâu Đậu? Có thể sao? Hắn có thể đùa bỡn Lâu Đậu hay không? Loại công tử danh môn vọng tộc đệ tử này, thật sự cùng động chân tình bình dân nữ tử?”

“Uất Trì tướng quân làm việc luôn luôn quang minh lỗi lạc, là một chính nhân quân tử, hắn không phải loại người như vậy.” Võ Quân Nhạc nhiều năm trước từng gặp qua Uất Trì Tú, người như vậy, không có khả năng sẽ là loại người đùa bỡn cảm tình nữ tử.

“Tất cả cứ chờ Uất Trì tướng quân trở về rồi nói sau.” Hắn nghe thấy tiếng bước chân Trầm Lâu Đậu dần dần tới gần, giơ tay ngăn lại, không cho Vạn Ti Ti nói thêm gì nữa.

Trong chốc lát, hai người bọn họ liền ly khai, chỉ để lại Trầm Lâu Đậu một mình ngồi ở lầu các, nhìn ra ngoài cửa sổ, trước sân nhà có nhiều loại hoa nở rộ, chỉ ngây ngốc xuất thần.

Uất Trì Tú tướng quân sau khi đem sự tình cần thiết đưa cho hai gã phó tướng Quý Trung cùng Tô Nhạc Dương, đi vào trong cung, nơi quan văn đang làm việc, trên đường rất nhiều người nhìn thấy hắn xuất hiện, đều đối với hắn cung kính chắp tay thở dài.

Hắn nghiêng mình, đi vào trong thư phòng quan văn đương sai, thấp giọng hướng một người bên cạnh chào hỏi vài câu, lại đi đến phòng nhỏ sau thư phòng, đẩy cửa ra, thấy người hắn muốn tìm.

Tống Diệu Văn đang vùi đầu vào trong văn án, nghe thấy âm thanh đẩy cửa ngẩng đầu lên, nhìn lên thấy là hắn, có chút buồn bực.

“Sao ngươi lại tới đây?” Tuy rằng hai người giao tình thâm hậu, nhưng ở trong cung lại chưa từng đi tìm nhau.

Uất Trì Tú xoay người đóng cửa, đi vào ngồi xuống chiếc ghế dựa trước bàn,“Có việc tìm ngươi hỗ trợ.”

“Chuyện gì?” Tò mò trợn to mắt, thật hiếm khi A Tú lên tiếng sẽ có việc tìm hắn giúp.

Hắn yên lặng nhìn Tống Diệu Văn, rồi sau đó môi chậm rãi nhếch lên, chậm rãi nói ra chuyện hắn muốn Diệu Văn giúp.

Càng nghe sắc mặt hắn càng khó xem, sau khi nghe xong, cả người đều ngốc nghếch.

“Thì ra là có chuyện như vậy.” Tống Diệu Văn ngồi ở sau bàn, buông bút trong tay, biểu tình có chút phức tạp.

“Nói như thế nào?” Uất Trì Tú nhìn bộ dáng khó xử của hắn. Chẳng lẽ...... Ngay cả hắn cũng giúp không được mình?

Hắn đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thở dài,“Này việc...... Giúp hay không giúp cũng không thành vấn đề, năm đó chuyện về cha mẹ ta, ta cũng chưa hiểu rõ hết, chỉ biết là mẹ ta bị rất nhiều khổ sở. Hơn nữa lúc trước ngoại tổ phụ vì muốn mẹ trở về nhận sai, vận dụng thế lực Trầm gia, đuổi vợ chồng bọn họ ra khỏi Giang Ninh, từ đó, mẹ ta đối với ngoại tổ phụ vẫn thực không tha thứ, hơn nữa ngay cả nhắc cũng không muốn nhắc đến.”

Uất Trì Tú gật gật đầu. Về điểm này, hắn nhìn tên Vân di liền biết.

“Tống thúc là văn nhân, lúc trước tòng quân cùng cha ta, hẳn là sau khi bị đuổi ra khỏi Giang Ninh, vì sống tạm nuôi gia đình, cho nên mới đành phải ghi tên tòng quân.”

Năm đó phụ thân hắn đã mang chức vệ úy, mà Tống thúc đột nhiên gia nhập dưới trướng phụ thân tòng quân, ông đi theo phụ thân Nam chinh thảo Bắc, thẳng đến khi phụ thân yên ổn, Tống thúc mới đi theo về định cư ở Trường An. Nay Tống thúc bị phân phối một lần nữa đến tòng quân dưới trướng hắn.

“Ai......” Tống Diệu Văn thực cảm thấy một đầu mình ong ong. Hắn không dám mở miệng khuyên bảo mẹ. Nhưng mà hắn dám khẳng định, nếu mẹ không về Giang Ninh, vạn nhất ngoại tổ phụ thật sự có làm sao, mẹ nhất định sẽ hối hận cả đời.

“Ta trực tiếp mang Lâu Đậu đến gặp Vân di, nếu bà thật sự không chịu tha thứ Trầm lão gia tử, không muốn trở về gặp ông ấy lần cuối, cũng nên để Vân di tự mình quyết định, không cần theo suy nghĩ của chúng ta.” Uất Trì Tú nghĩ nghĩ, đây là biện pháp tốt nhất. Dễ việc ngoài, khó giải quyết việc trong nhà, khúc mắc Vân di vẫn là do chính bà phải đối mặt.

“Đành phải như thế.” Tống Diệu Văn gật đầu phụ họa. Trừ bỏ như vậy, hắn cũng không nghĩ ra cách gì, bất quá......“Ngươi nói Lâu Đậu, là biểu muội của ta đúng không?”

Hắn nhíu mày nhìn bạn tốt, một tay xoa xoa cằm. A Tú tự nhiên trực tiếp kêu thẳng tên cô nương? Điểm ấy rất không tầm thường đi?

Đợi chút!“Gần đây có nguồn tin vỉa hè trong phủ ngươi xuất hiện một thiếp thất, sẽ không phải là biểu muội của ta chứ?”

“Là nàng.” Uất Trì Tú gật đầu thừa nhận.

Tống Diệu Văn hai tay ôm mặt, miệng giật giật há to thành vòng tròn lớn. Tay chân A Tú sao lại lại nhanh như vậy?

Uất Trì Tú liếc trắng mắt, lấy bút chỉ trên người hắn nói,“Thu hồi ý niệm hoang dâm trong đầu ngươi, không cần bày ra bộ dáng hạ lưu như vậy.” Vừa thấy thì biết trong đầu hắn khẳng định không phải nghĩ ra chuyện tốt gì.

Lau đi mồ hôi trên mặt, Tống Diệu Văn biểu tình ái muội nháy nháy mắt.“A Tú, ngươi cùng biểu muội ta đã thành thế nào rồi?”

Phanh -- những lời này đổi lấy một quyển sách rất nặng hướng hắn đập tới.

Nhanh nhẹn quay đầu tránh đi, hắn vỗ vỗ ngực,“May quá! Ta chỉ hỏi có một chút thôi.” Hắn lại không có ác ý, phản ứng lớn như vậy để làm gì?

“Lâu Đậu ngươi cũng đã gặp qua.” Khuôn mặt tuấn tú của Uất Trì Tú lạnh lùng nhìn hắn, trong tay đã muốn cầm một bình hoa, xem hắn có thể nghĩ muốn sớm tìm cái chết như vậy hay không.

“Ta đã thấy?” Kì lạ? Chính mình khi nào thì gặp qua biểu muội, sao hắn lại không biết? Tống Diệu Văn đau khổ suy tư, nghĩ muốn vỡ đầu, chính là không có ấn tượng.

“Lúc trước chúng ta ở quán rượu, không phải gặp một vị Hoàng công tử cùng một vị cô nương chủ tớ ba người sao?” Uất Trì Tú ở một bên nhắc nhở hắn.

Một lời nói làm cho hắn nghĩ tới việc, vỗ tay, kinh ngạc đứng dậy,“Ngươi là nói cô nương kia?”

Đúng rồi! Hắn hiện tại nghĩ tới, thì ra lúc trước hắn cảm thấy người ta nhìn quen mắt không phải không có lý do, vị cô nương kia bộ dạng vô cùng giống mẹ lúc trẻ a!

“Chính là nàng.” Chính hắn cũng từng nghĩ tới, Lâu Đậu cùng Vân di bộ dáng có chút tương tự, nhưng bởi vì Vân di mang họ khác, hắn mới bãi bỏ ý tưởng này.

“Sự tình thật đúng là khéo mà.” Tống Diệu Văn thì thào nói nhỏ.

“Ngày mai ta sẽ dẫn Lâu Đậu đến Tống phủ, Vân di cùng Tống thúc ngày mai sẽ ở trong phủ sao?”

Gật gật đầu, hắn mở miệng nói:“Ngươi thật sự muốn trực tiếp mang nàng đến gặp mẹ ta?” Cau mày, hắn không thể xác định mẹ có muốn gặp người của Trầm gia hay không.

“Ngày mai gặp.” Uất Trì Tú đứng dậy mở cửa phòng ra, quay đầu nói những lời này liền cất bước rời đi.

Tống Diệu Văn thở hắt ra, chậm rãi ngồi trở lại ghế, phiền não gãi gãi tóc.

Xem ra, A Tú hạ quyết tâm muốn dẫn Trầm Lâu Đậu đi gặp mẹ, loại sự tình này không biết biến thành như thế nào?

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn non mềm nhịn không được run rẩy, đôi môi đỏ mọng nặng nề hít vào, thở ra lập lại vô số lần, khuôn mặt thanh tú hơi hơi phiếm hồng, bả vai gầy yếu bởi vì bất an mà cứng ngắc, đây đúng là tình huống Trầm Lâu Đậu trước mắt.

Đứng ở phía sau nàng, Uất Trì Tú nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của nàng, giống như loài động vật nho nhỏ, đợi xem đủ, khóe môi cong lên thành một nụ cười, mắt hình thành trăng rằm, hắn mới lên tiếng gọi nàng.

“Lâu Đậu.”

Vẫn đắm chìm ở trong ý tưởng chính mình Trầm Lâu Đậu bị thanh âm trầm thấp của hắn kêu gọi làm hoảng sợ, bả vai rụt lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn.

Nàng vừa chuyển đầu, Uất Trì Tú thu hồi nét cười trên mặt, đổi thành vẻ mặt lo lắng,“Lâu Đậu, nàng không sao chứ?” Nàng không chỉ là sắc mặt kém, toàn bộ vẻ mặt thêm phần hoảng loạn.

Trầm Lâu Đậu run rẩy, đưa tay xoa xoa trên trán mồ hôi,“Ta không sao.” Thanh âm suy yếu không có sức.

Ngày hôm qua vừa được biết mình sẽ đến gặp cô cô, nàng cả một đêm không ngủ, dựa cửa sổ gió thổi lạnh, cả đêm cứ như vậy, quả thực đã nhiễm phong hàn, hơn nữa một chút nữa nếu không phải là cô cô, nàng thật khẩn trương lo lắng .

Hơn nữa Võ ca cùng Ti Ti đã đến, mang theo không phải tin tức tốt, làm cho nàng càng ngồi càng không yên.

“Lâu Đậu, đừng nghĩ nhiều. ” Uất Trì Tú lo lắng nhìn nàng. Cho dù là sợ hãi cũng không nên có bộ dáng như thế này, nàng ra nhiều mồ hôi, sắc môi toàn bộ xanh mét.

Trầm Lâu Đậu miễn cưỡng lộ ra tươi cười, lắc lắc đầu, cảm thấy dưới chân mình có chút mơ hồ, nàng vẫn không ngừng hít thở thật sâu, không muốn ở lần đầu tiên gặp mặt cô cô, lại choáng váng như thế này.

Uất Trì Tú thấy vẻ mặt nàng kiên quyết, nghĩ rằng, vẫn là nhanh chóng mang nàng đến gặp Vân di, sau cho nàng hồi phủ nghỉ ngơi tốt. Nghĩ như vậy, hắn liền trực tiếp dẫn nàng đi vào đại môn của Tống gia.

Hai người một đường đi tới, gặp được không ít nô bộc người hầu, bọn họ thường xuyên thấy Uất Trì tướng quân, cho nên cũng không ngoài ý muốn, nhưng khi bọn họ nhìn người bên cạnh hắn, người người đều mở to hai mắt, ngây ngốc.

Dần dần, theo phía sau hai người không ít người, dọc đường đi đều có tiếng bàn tán, Uất Trì Tú nhìn như không thấy trực tiếp dẫn Trầm Lâu Đậu đi đến hướng thư phòng. Ánh mắt như vậy, từ lúc ở Uất Trì phủ, nàng thường thường cảm nhận được, ngay từ đầu còn có thể không được tự nhiên, hiện tại đã muốn thành thói quen.

Hai người đi được lát, đi vào trước cửa một gian thư phòng, Uất Trì Tú nâng lên tay, khẽ gõ cửa.

Cốc cốc --

“Ai?” Cửa bên trong truyền đến giọng hỏi của người đàn ông trung niên.

“Tống thúc, cháu là Uất Trì.”

“Thì ra là Tú nhi a, vào đi cháu.” Một khác nói giọng nữ đáp lại, trong thanh âm tràn ngập sung sướng. Uất Trì Tú đưa tay đẩy cửa thư phòng, mang theo Trầm Lâu Đậu vào cửa sau đem lưng che lại, ngăn chặn tầm mắt tò mò.

Đợi cho bọn họ hai người biến mất ở phía sau cửa, một đống nha hoàn mới mở miệng đàm luận --

“Vị cô nương mới vừa rồi có bộ dạng giống như phu nhân a.” Nha hoàn Giáp nói.

“Đúng vậy đúng vậy!” Vài nha hoàn cùng nhau phụ họa theo.

“Không lẽ là con gái của phu nhân sao?”

“Làm sao có thể? Lão gia, phu nhân chúng ta không sinh con gái.”

“Vậy tại sao bộ dạng lại giống như vậy?”

“A! Chẳng lẽ là phu nhân bên ngoài có con gái riêng?” Nha hoàn Ất kinh ngạc nói ra phán đoán của nàng.

“Không có khả năng! Phu nhân yêu lão gia như vậy, làm sao có thể làm chuyện có lỗi với lão gia.” Nha hoàn Bính vẫy vẫy tay.

Bọn nha hoàn cố gắng còn muốn nghĩ, nha hoàn Ất lại đẩy dời suy nghĩ sang chỗ khác,“Vậy...... Là con gái riêng của lão gia!”

Nàng vỗ tay hoan nghênh nói.

Bọn nha hoàn lần này cùng nhau quăng cho nàng một cái nhìn xem thường,“Dáng dấp nàng ấy giống phu nhân, không phải giống lão gia!”

“Đúng ha......” Nha hoàn Ất cảm thấy phi thường xấu hổ cúi đầu.

“Các ngươi, đám nha đầu chết tiệt kia! Toàn bộ không cần làm việc sao?” Chưởng sự Lâm đại nương vừa đi ra hành lang gấp khúc, liền nhìn thấy một đám nha hoàn đứng ở thư phòng nói đông nói tây, tức giận căng cổ họng rống to.

Một tiếng sư tử Hà Đông rống này, lập tức đem đám tiểu nha đầu sợ tới mức chạy trốn toàn bộ.