Hoá ra từ khi yêu đến khi hết yêu cũng chỉ mất một giây.
Chuyện đã thế này, ăn cơm trước vậy.
Lâm Tất Quả thất vọng ngồi vào chỗ của mình, ăn một bữa mà không biết mùi vị gì cả.
Úc Đường và Lâm Tu Trúc ngồi đối diện hắn, mắt Lâm Tất Quả dán chặt vào hai người, nhìn họ thân mật, mãi mà không thể rời đi. Lớn như vậy rồi, còn bày đặt đút cho nhau ăn nữa chứ, ông anh họ to thế kia thì bớt ăn vài miếng cũng có làm sao đâu!
Lâm Tất Quả tức như cá nóc.
Con cá nóc trên bàn thấy vậy… Ô, người anh em, thành tinh bằng cách nào đấy?
Bữa cơm gia đình còn chưa kết thúc, Lâm Tất Quả đã chào hỏi người nhà rồi ra ngoài hóng gió, hắn nằm dài trên lan can gỗ của hành lang, ngơ ngác nhìn cảnh đêm trong vườn.
Một bàn tay kẹp điếu thuốc giữa hai ngón tay duỗi ra từ trong bóng tối của nơi không được đèn lồng gần đó chiếu sáng, như muốn đưa thuốc cho hắn.
Lâm Tất Quả đã quen làm học sinh ngoan hiền nên nhanh chóng từ chối điếu thuốc, mà không nhận ra chỉ có một bàn tay bên cạnh mình thì có gì bất ổn, đầu óc hắn dường như tự động bỏ qua sự bất thường.
Bàn tay kia rút lại, chẳng mấy chốc, nó lại duỗi ra với một cây kẹo mút giữa hai ngón tay, mà lại còn là vị dâu.
Lâm Tất Quả: “…”
“Không vui à?” Một giọng nói trong trẻo vang lên từ trong bóng tối, nghe như của một đứa bé vừa lên tiểu học.
Lâm Tất Quả không muốn tranh cãi với trẻ con, chỉ lẩm bẩm: “Còn lâu.”
Bên cạnh vang lên tiếng cười khúc khích của trẻ con, như thể đang chế nhạo hắn như kẻ mất hồn.
Lâm Tất Quả nghe mà giận, muốn bảo đứa bé này đừng cười nữa, nhưng quay lại thì thấy xung quanh chỉ có mình mình, hành lang dài hun hút lặng ngắt như tờ, thậm chí còn không có người phục vụ nào. Một cơn gió lạnh thổi qua, hắn rùng mình, nghiến răng nghiến lợi quay trở lại phòng tiệc.
“Ha ha ha…”
“Đừng chọc hắn nữa, đợi Lâm nhị nương tử biết là sẽ nổi giận đó.”
“Tên này cũng khá thú vị, đáng tiếc là không nhớ được gì cả.”
“Khặc khặc khặc…”
Gió chiều thổi qua, đèn lồng đỏ đung đưa nhẹ nhàng, tiếng cười của trẻ con vẫn vang vọng hành lang, giọng trẻ thơ thanh khiết hát lên khúc ca dao quê hương:
“Hoa hòe thơm, hoa hòe ngọt, trong cây hòe có thần tiên.”
“Cố nhân ở nơi thôn Hòe Hoa, vẫy tay với người gọi hồn đến.”
“Lên đường về quê thêm lần nữa, rồi lại trần truồng tới nhân gian.”
“Rồi lại trần truồng… tới… nhân… gian…”
*
Ngày được gia đình hai bên chọn lại là một ngày mưa gió khá mát mẻ, kế hoạch tổ chức đám cưới ngoài trời bị hủy bỏ, may là vẫn còn nhiều kế hoạch dự bị. Hai gia đình dù ít họ hàng nhưng lại có nhiều đối tác làm ăn, theo mong muốn của đôi chồng chồng mới, lễ cưới được tổ chức đơn giản, tập trung vào việc chiêu đãi khách mời.
Trời vẫn còn sớm, khách chưa tới, hai ông bà nhà họ Lâm và người nhà họ Vu cũng có việc riêng phải lo liệu.
Úc Đường vừa thay quần áo trong phòng thay đồ xong, Lâm Tu Trúc gõ cửa bước vào, mắt anh sáng lên khi nhìn thấy y trong bộ lễ phục trắng vừa vặn. Sự ngưỡng mộ trong mắt anh hiện rõ đến mức Úc Đường cảm thấy xấu hổ, y cúi đầu kéo tay áo khoác của mình.
Lâm Tu Trúc đi tới, nhẹ nhàng ôm Úc Đường, hỏi: “Căng thẳng à?”
“Hơi hơi.” Úc Đường trả lời thành thật: “Em nghĩ chúng ta chưa hiểu rõ về nhau lắm.”
Thực ra Lâm Tu Trúc cũng nghĩ vậy. Dù sao thì cả hai cũng chỉ mới quen nhau chưa đầy nửa tháng mà đã phải bước vào lâu đài hôn nhân như thế này, nghe có vẻ là một động thái hết sức mạo hiểm. Nhưng Lâm Tu Trúc không thể kiềm chế mong muốn lập gia đình với Úc Đường, dù biết tiến độ của họ quá nhanh, nhưng anh vẫn muốn giữ Úc Đường bên cạnh mình.
“Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau, vẫn còn rất nhiều thời gian.” Lâm Tu Trúc bày tỏ suy nghĩ khi thuyết phục bản thân.
Úc Đường vẫn hơi lo lắng: “Sau khi anh hiểu về em, anh sẽ rời bỏ em phải không? Nhiều người cũng làm như vậy.”
“Sau khi nhìn thấy bộ dạng thật của em, bọn họ đều sợ hãi.” Úc Đường nói: “Nếu anh cũng bỏ chạy thì sao?”
“Sao lại thế được?” Lâm Tu Trúc hứa hẹn: “Dù em có thế nào anh cũng sẵn lòng chấp nhận.”
Trong khoảng thời gian bên nhau không dài, Lâm Tu Trúc nhận ra Úc Đường không như những gì anh nghĩ ban đầu. Úc Đường chưa bao giờ che giấu bản chất thật của mình, y rất ỷ lại những người gần gũi với mình, nhưng không phải là một bông hoa nhỏ ngây thơ yếu đuối, trong y vẫn còn một phần tàn ác hồn nhiên. Nhưng có sao đâu, Lâm Tu Trúc đã vướng sâu vào lưới tình mang tên Úc Đường, dù thế nào đi nữa, anh cũng sắp có vợ rồi! Anh nghĩ rằng một ngày nào đó, anh có thể bước vào thế giới nội tâm của Úc Đường, hiểu nhau, nương tựa vào nhau.
“Vậy tối nay nhé.” Úc Đường kiễng chân lên, ghé sát vào tai Lâm Tu Trúc thì thầm: “Em muốn anh hiểu được sâu bên trong em.”
Nói vậy, y đặt tay Lâm Tu Trúc lên ngực mình, như một lời mời gọi nào đó.
Lâm Tu Trúc khó khăn lắm mới đè nén được những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nắm tay Úc Đường bước ra khỏi phòng thay đồ.
Lát nữa sẽ rất bận rộn, có lẽ không có thời gian ăn uống, Lâm Tu Trúc vốn muốn dẫn Úc Đường đi ăn chút gì đó tạm, nhưng khi đi ngang qua phòng tiệc, anh lại thấy đã có nhiều người đang loay hoay trước cửa. Người đến bao gồm đủ mọi độ tuổi, từ lão niên, trung niên đến thanh niên, người mặc đồ tây, người lại mặc áo bào đạo sĩ. Bắt mắt nhất chính là ông lão đứng chính giữa, dù mặc thường phục nhưng cái đầu trọc và bộ râu dài vẫn rất nổi bật.
Lâm Tu Trúc không biết ông lão đầu trọc râu dài, nhưng lại quen người đàn ông trung niên mặc đồ tây giữa đám người, đó chính là thầy phong thủy từng đến nhà anh xem phong thủy. Thầy phong thủy tên Từ Thành Giang, xem phong thủy chỉ là nghề phụ, công việc chính của ông là dạy học trong lớp phong thủy ở trường, và là bạn chơi cờ của ông cụ Lâm.
Từ Thành Giang thấy hai người mới từ phòng thay đồ đi ra liền tiến lên chào hỏi Lâm Tu Trúc, nói muốn xem có thể giúp được gì nên đã đến sớm hơn.
“Không ngờ đấy, Tiểu Lâm, cậu lại…” Từ Thành Giang xuýt xoa, cười toe toét. Ông muốn nhìn Úc Đường một cái, nhưng hình như sợ làm mất lòng y nên không dám nhìn, nhất thời không biết phải nói gì tiếp, chỉ có thể chép miệng.
Lâm Tu Trúc phát hiện ra băn khoăn của ông, thế là anh thoải mái giới thiệu bạn đời của mình với bạn bè của ông ngoại.
Từ Thành Giang tươi cười nhìn Úc Đường, hơi cúi người một cái, không nói thêm lời nào mà dẫn y cùng Lâm Tu Trúc về phía cửa.
Lâm Tu Trúc vốn tưởng rằng Từ Thành Giang muốn giới thiệu anh với những người thoạt nhìn có liên quan đến tôn giáo kia nên mới bước lên trước, nhưng không ngờ lại nghe thấy Úc Đường thốt lên vui vẻ: “Các người đến rồi?”
Úc Đường chào đoàn người ngoài cửa, dẫn họ vào phòng tiệc, đưa đến bàn của gia đình và bạn bè bên mình.
“Đây là bạn của em.” Úc Đường khoác lấy cánh tay Lâm Tu Trúc, vui vẻ chuẩn bị giới thiệu bạn bè với bạn đời. Đầu tiên y chỉ vào người nổi bật nhất trong đám đông: “Đây là…”
“Đây là đại sư Thiện Tư của chùa Minh Giác ở thủ đô.” Khi nghe thấy chữ “là” kéo dài kia, Từ Thành Giang biết ngay đã đến lúc mình phải đứng ra giới thiệu rồi.
Lâm Tu Trúc bình thường không quan tâm nhiều đến vấn đề tôn giáo, nhưng anh nghe ông cụ Lâm nói rằng chùa Minh Giác ở thủ đô là một ngôi chùa rất nổi tiếng, không chỉ vì hương hỏa thịnh vượng, mà còn vì các đại sư trong chùa đều có bản lĩnh thực sự. Đại sư Thiện Tư đức cao vọng trọng, nhưng ông cụ đã cao tuổi, không dễ gặp được, ai ngờ hôm nay ông lại đến dự đám cưới này.
Từ Thành Giang nhân cơ hội này lần lượt giới thiệu từng người một, đạo sĩ này sư phụ kia, rồi đạo trưởng ấy đến tiên cô nọ, đều là những cái tên nổi tiếng. Cũng có một số người chỉ giới thiệu tên, đến khi lấy danh thiếp ra nhìn một cái mới thấy, thật ghê gớm, không chỉ có mục sư trong nhà thờ, mà còn có người nghiên cứu chiêm tinh và bài tarot, huyền học phương Đông và phương Tây đều có đủ. Hôm nay có cả một nửa giới huyền học có mặt ở đây sao?!
Được đi vào trái tim của Úc Đường, hiểu được trải nghiệm của Úc Đường, gặp được những người bạn của Úc Đường, tất cả đều khiến Lâm Tu Trúc cảm thấy rất vui sướng, dường như hai người ngày càng thân thiết hơn. Nhưng Lâm Tu Trúc cũng tò mò không hiểu sao vợ mình lại có thể quen được nhiều người trong giới huyền học đến vậy.
Úc Đường giải đáp thắc mắc của anh: “Mấy năm trước thường có mấy tín đồ tà giáo đến quấy rối em, nhờ họ giúp đỡ nên em mới tránh được rất nhiều rắc rối.”
Khi Lâm Tu Trúc còn đi học, lớp tư tưởng đạo đức có cả một chương riêng về chống tà giáo, những câu chuyện và hình ảnh đẫm máu đó đã gây sốc rất lớn, để lại bóng ma tâm lý đáng kể cho anh.
Nghe Úc Đường nói vậy, Lâm Tu Trúc liền lo lắng hỏi: “Tình huống lúc đó thế nào? Có chuyện gì không?” Chỉ biết rằng trải nghiệm trong quá khứ của vợ mình có thể rất thú vị, nhưng anh không ngờ lại nguy hiểm đến thế!
“Không sao.” Úc Đường mỉm cười đáp: “Bọn họ đều còn sống.”
Lâm Tu Trúc: “…”
Lâm Tu Trúc chưa kịp hỏi thêm thì Úc Đường đã quay ra tìm vài người thân quen nhất, hỏi sao một người bạn khác không đến.
Cô bé có hai chỏm tóc đuôi ngựa chuyên bói bài tarot trả lời: “Anh Tần đi vùng núi phía Tây Nam rồi, nhưng cậu đừng lo, vừa nghe tin cậu lấy chồng thì Thập Vạn Đại Sơn cũng không dám hó hé gì nữa, anh Tần sẽ đến bằng trực thăng.”
Lâm Tu Trúc nghe không hiểu, cũng không xen vào cuộc trò chuyện của họ với Úc Đường. Lúc này, đại sư Thiện Tư ở chùa Minh Giác bước tới trước mặt anh, niệm một câu kinh Phật.
“Cậu Lâm.” Mắt đại sư Thiện Tư tràn đầy cảm kích và kính phục: “Việc tốt mà cậu làm có thể nói là mang lại lợi ích cho cả thế gian đấy.”
Lâm Tu Trúc không dám nhận công: “Đây là việc thế hệ trẻ nên làm.”
Nói xong, anh mới nhớ ra hình như mình cũng chưa làm được việc tốt gì đặc biệt. Nhà họ Lâm thường xuyên làm từ thiện, nhưng quyên góp tiền để xây cầu, xây trường thì rất bình thường, dường như không đủ để một đại sư đến tận nơi thăm hỏi, chứ đừng nói đến việc khoa trương như mang lại lợi ích cho cả thế gian.
Anh đang định hỏi đại sư có nhớ lầm không thì Úc Đường nắm lấy tay anh kéo ra ngoài, nói muốn đưa anh đi gặp bạn thân nhất của y.
Úc Đường nhắc nhở: “Người bạn này rất đặc biệt.”
Lâm Tu Trúc cười, nói đùa: “Thật sao, vậy anh phải rửa mắt chờ xem.”
Anh còn chưa nói xong, trong hành lang đã vang lên tiếng giày cao gót gõ trên sàn đá cẩm thạch, một bóng người bước ra từ trong góc. Vì ngược sáng, Lâm Tu Trúc chỉ có thể nhìn thấy đó là một bóng người cao lớn vạm vỡ, thân hình cường tráng, cơ bắp phát triển, quả thực là có tiềm năng trở thành vận động viên cử tạ.
Sau khi gặp nhiều người kỳ lạ trong giới huyền học rồi, Lâm Tu Trúc những tưởng hôm nay dù gặp thêm bất cứ loại người nào, anh cũng sẽ không ngạc nhiên nữa. Nhưng khi người nọ đến gần, Lâm Tu Trúc cảm thấy quan điểm sống vốn đã lung lay của mình sắp phải đối mặt với cơn khủng hoảng sụp đổ một lần nữa. Bởi vì anh đã nhìn thấy rõ ràng người đàn ông vạm vỡ đó đang mặc một chiếc váy siêu ngắn hở rốn, trên đầu là hai búi tóc đối xứng, dưới chân là một đôi giày cao gót màu hồng phấn. Trong thời đại ngày nay, chúng ta thực sự không nên đánh giá giới tính của ai đó qua quần áo và vóc dáng của họ. Nhưng, ai có thể nói cho anh biết tại sao cái người có vòng eo và khuôn ngực phụ nữ này lại mang gương mặt đàn ông râu ria xồm xoàm mà còn có cả quả táo của Adam hay không?!
Trong lúc tam quan của Lâm Tu Trúc sắp tan nát, anh nghe thấy người đàn ông ăn mặc như phụ nữ này lên tiếng, phát ra một giọng nói không thể phân biệt được là nam hay nữ: “Chào anh, tôi là bạn của Úc Đường, tên tôi là Tần Bất Phàm.”
Có lẽ vì đã quen với vẻ mặt kinh hãi của người khác nên Tần Bất Phàm không quên giải thích khi giới thiệu về bản thân: “Tôi vốn là nam giới nhưng sau đó đã phẫu thuật chuyển giới.”
Lâm Tu Trúc: “…”
Bạn của vợ anh đúng là… không hề tầm thường chút nào!