Vợ Tui Là Quái Vật Cũng Siêu Đáng Yêu Biết Chưa

Chương 44: Về nhà




Vô số ngôi sao tụ tập trong biển sao, dần dần tạo thành đường nét một người, khuôn mặt của Úc Đường hiện ra giữa hình dáng con người đó, chẳng bao lâu sau đã trở lại dáng vẻ mà Lâm Tu Trúc quen thuộc nhất. Đó là dáng vẻ của Hoàng tử bé nước Khải và Sơn thần bé núi Xích Nhai sau khi lớn lên. Mái tóc đen dài của thanh niên xinh đẹp xõa tung, khóe mắt vẫn còn vương một vệt đỏ thẫm.

Úc Đường nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Lâm Tu Trúc, nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt không chớp mắt, trên mặt không có biểu cảm gì.

Lâm Tu Trúc cảm nhận được tâm trạng của Úc Đường lúc này, đó là một cảm giác mềm mại và ấm áp. Không còn buồn phiền bối rối, không còn cô đơn, lạnh lẽo, im lặng như đỉnh núi tuyết vạn năm, mà là sự bình yên chỉ có được khi con người cảm thấy an toàn vào lần đầu tiên đến với thế giới, được ôm chặt trong vòng tay của gia đình.

“Úc Đường.”

Lâm Tu Trúc tiến lên một bước, ôm Úc Đường vào lòng, thở dài nhẹ nhõm. Úc Đường không phản kháng, chỉ để cho mình được ôm, không biết bao lâu đã trôi qua, y cũng giơ tay ôm lại Lâm Tu Trúc. Trong biển sao bao la, họ nương tựa vào nhau.

“Hay là hai người ra ngoài rồi ôm tiếp đi?” Cho đến khi giọng nói của Lục Yêu vang lên từ cách đó không xa, phá vỡ sự bình lặng: “Giấc mơ này sắp kết thúc rồi.”

Những ngôi sao trong vũ trụ lần lượt rơi xuống, chủ nhân của giấc mơ không còn muốn chìm đắm trong giấc mơ xa xôi và bi thương nữa, đây là dấu hiệu cho thấy y sắp tỉnh dậy, thậm chí cả bầu trời đầy sao cũng trở nên bất ổn.

Úc Đường bước ra khỏi vòng tay Lâm Tu Trúc, lại nắm tay anh, rồi vẫy tay ra hiệu cho Lục Yêu lại gần.

Lục Yêu nhanh chóng bay xuyên qua giữa đám thiên thạch, thân rắn uốn ượn, chẳng mấy chốc đã đến dưới chân hai người, đuôi của nàng lập tức quấn quanh mắt cá chân của Úc Đường vì sợ bị bỏ lại phía sau.

“Đi nào.” Lâm Tu Trúc siết chặt tay Úc Đường, giọng nói nhẹ nhàng như sợ làm phiền giấc mơ, anh nói: “Chúng ta về nhà.”

*

Bên ngoài cung điện dưới lòng đất trời đã tối, nhìn điện thoại mới thấy họ đã ngủ một ngày một đêm.

Sau khi Lục Yêu tỉnh lại thì ngáp một cái, tiếp đến là vươn vai một cái thật là dài dài dài dài dài dài, nói mình phải tìm rượu để uống rồi xoay người đi mất.

Úc Đường thì theo Lâm Tu Trúc về nhà trọ.

Bà chủ nhà trọ rất vui khi thấy cả hai quay về, chẳng bao lâu sau đã đã đến giờ ăn tối, bà nói muốn thể hiện tài nấu nướng mà mình đã khổ luyện nhiều năm, bảo họ chờ ăn.

Lúc này, ông bà ngoại Lâm Tu Trúc và Lâm Tất Quả cũng vừa từ bên ngoài về. Vừa thấy Úc Đường, Lâm Tất Quả đã nín thở, luôn cảm thấy mình quên mất điều gì đó, nhưng tốt nhất là không nên thăm dò sâu hơn. Trong khi Lâm Tất Quả đang ngơ ngác tại chỗ thì ông bà ngoại Lâm Tu Trúc lại bước tới hỏi han Úc Đường, hỏi y có chuyện không, họ có thể giúp được gì.

Trước sự nhiệt tình và chân thành này, Úc Đường không biết phải đáp lại thế nào, hoảng sợ nhìn sang Lâm Tu Trúc.

“Đường Đường.” Diệp Trăn Trăn thấy vẻ lúng túng của Úc Đường, đầu tiên là mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng nắm tay y, dẫn y đến ghế ngồi.

“Con không cần lo lắng.” Diệp Trăn Trăn nói: “Và đừng sợ, cả nhà sẽ không làm hại con.”

Lâm Tu Trúc nghĩ đến thái độ của Cục Điều tra đối với Úc Đường, cảm thấy sự lo lắng của bà ngoại là không cần thiết, trên đời này chắc không có gì có thể làm tổn thương Úc Đường, nhưng rồi anh lại nghe Diệp Trăn Trăn nói tiếp.

“Ông bà ngoại sẽ không làm con buồn, tâm lý của ông bà rất vững vàng đấy, sẽ không sợ hãi mấy chuyện nhỏ nhặt đâu.”

“Không sợ… sao?” Úc Đường cúi đầu, ngước mắt lên, đôi mắt trong veo càng mở to: “Cho dù con không phải là người cũng có thể chấp nhận được sao?”

“Ông bà đang cố gắng chấp nhận điều đó.” Lâm Hạc nói thật lòng: “Nhưng phần lớn cuộc đời đã trôi qua, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy thứ kích thích đến vậy, vẫn cần một chút thời gian để làm quen.”

“Điều này có thể chấp nhận được không?” Nói xong, tóc của Úc Đường ở sau lưng bắt đầu xoắn lại thành dây leo màu đen, rồi tự thắt mình thành đuôi sam.

Người nhà họ Lâm: “…”

“Đường Đường có muốn trở thành thành viên của gia đình này không?” Diệp Trăn Trăn hít một hơi thật sâu, không đáp mà hỏi.

Úc Đường không trả lời ngay mà suy nghĩ kỹ càng.

Lâm Tu Trúc hơi căng thẳng, không biết y sẽ trả lời thế nào, thực ra hai cụ nhà họ Lâm và Lâm Tất Quả cũng vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đợi.

Trong khi Lâm Tu Trúc đi tìm Úc Đường, Lâm nhị nương tử biết được những gì mà hậu duệ của mình trải qua gần đây, và thêm Úc Ninh muốn tìm Úc Đường để ôn chuyện nhưng không thành đều đã gặp được ba người nhà họ Lâm. Đầu tiên cụ tổ quan tâm hỏi han ba đứa cháu của mình, sẵn tiện mang đến cho họ vài cú sốc khá là kinh dị, sau đó kể cho người nhà họ Lâm những gì mình biết về Úc Đường. Úc Ninh cũng vậy, khi hai cụ nhà họ Lâm hỏi thăm, cậu kể về trải nghiệm của mình từ khi mới tỉnh dậy, đồng thời kể về những ngày cách ly và quan sát cùng Úc Đường ở trụ sở chính Cục Điều tra.

Ba người nhà họ Lâm đã hiểu một phần của Úc Đường từ người bên ngoài như vậy, đồng thời cũng biết được Lâm Tu Trúc rất kiên trì với Úc Đường. Dù ký ức về đám cưới lần trước cũng như ký ức khi ở bên Úc Đường đã bị xóa nhòa, rất có thể sẽ không bao giờ lấy lại được, nhưng hai cụ nhà họ Lâm và Lâm Tất Quả giờ đây đã có một cách hiểu mới về Úc Đường. Đó là một đứa bé ngoan, cũng coi như là thật lòng yêu, tâm đầu ý hợp với Lâm Tu Trúc, nếu vì những mối lo không đâu mà nảy sinh khoảng cách với y thì thật là đáng tiếc.

Ba người nhà họ Lâm không biết Lâm Tu Trúc đã nói rõ sự việc với Úc Đường hay chưa, cũng không biết nhiều về suy nghĩ của Úc Đường nhưng vẫn hy vọng có thể giảm bớt những trở ngại trong việc họ ở bên nhau. Vì vậy, họ đã bàn nhau từ trước, quyết định sẽ nói thật rõ ràng vào lần gặp mặt tiếp theo, vậy nên mới có cuộc trò chuyện hiện tại.

Hồi lâu, Úc Đường rốt cuộc hạ quyết tâm, nghiêm túc gật đầu, nói: “Có muốn một chút.”

“Vậy thì không có vấn đề gì rồi.” Diệp Trăn Trăn tươi cười nheo cả mắt lại: “Gia đình với nhau thì phải hiểu và chấp nhận nhau.”

“Gia đình?” Nghe vậy, Úc Đường vô thức nhẹ nhàng lặp lại.

“Đúng thế.” Diệp Trăn Trăn nói tiếp: “Có lẽ ông bà cần thêm thời gian để hiểu Đường Đường, Đường Đường cũng cần thêm thời gian để hiểu ông bà, nhưng chỉ cần chúng ta cùng có mong muốn được gần nhau thì một ngày nào đó chúng ta có thể chấp nhận nhau.”

“Đôi khi, khoảng cách giữa con người với nhau còn lớn hơn khoảng cách giữa con người và động vật, muốn cho hai cá thể độc lập có thể hoàn toàn hiểu nhau là điều khó khăn, nhưng nếu họ sẵn lòng làm một việc khó khăn như vậy thì không còn gì khó hơn nữa rồi.”

“Nghe có vẻ khá khó nhỉ.” Úc Đường nói.

“Quả thực có hơi khó.” Diệp Trăn Trăn cũng gật đầu: “Vậy Đường Đường vẫn sẵn sàng thử chứ?”

Úc Đường do dự một chút, nhìn Diệp Trăn Trăn, lại nhìn Lâm Hạc và Lâm Tu Trúc, cùng với Lâm Tất Quả còn đứng ở cửa.

Y thấy mọi người đều bình tĩnh nhìn mình và cùng tỏ ra mong đợi, một cảm giác ấm áp lạ lùng dâng lên trong lòng thúc giục y khẽ đáp: “Dạ.”

Một cơn gió từ xa thổi đến, nhẹ nhàng thổi qua cây hòe đã rụng hoa, nhưng trong rừng cây hòe dường như vẫn còn giai điệu của ánh trăng đang văng vẳng, cùng với gió, đi xa hơn về phía xa.

Úc Đường mỉm cười với mọi người trong nhà họ Lâm, cảm thấy vui mừng khó tả. Y bước ra khỏi cung điện dưới lòng đất, bước ra khỏi núi Xích Nhai, bước ra khỏi trấn Vân Hòe, bước ra khỏi cánh cửa đã đóng chặt trong lòng mình.

Có lẽ lần này là hạnh phúc thực sự.

*

Vài ngày sau, Úc Đường theo bốn người nhà họ Lâm về Tụ Thành.

Nhưng y không ở lại Tụ Thành quá lâu, bởi vì y lại cùng Lâm Tu Trúc bắt đầu một chuyến du lịch cứ thích là đi.

Lâm Tu Trúc về nhà một chuyến, thu xếp ổn thỏa việc gia đình và công ty rồi tiễn Lâm Tất Quả đi du học, đem tro cốt của mình đến một nơi có chuyên môn để làm thành một chiếc nhẫn như đúng ý nguyện, chờ nửa năm sau là có thể đến nhận về.

Cả hai khởi hành từ Tụ Thành, không hề xác định đích đến mà cứ thế đi đến đâu thì ở lại một thời gian, tìm hiểu phong tục địa phương, nghe những câu chuyện mới, ngắm nhìn những cảnh sắc mà họ chưa từng thấy trước đó, khi nào nghỉ chân đủ rồi lại lên đường. Vừa đi vừa nghỉ suốt dọc đường như thế, họ đã đến được nhiều nơi, gặp lại vài người bạn cũ và kết bạn với nhiều người mới.

Cho đến nửa năm sau, vào cuối tháng Giêng năm mới, khi Tết Nguyên đán sắp kết thúc, Lâm Tu Trúc mới mời Úc Đường về nhà đón Tết.

Bữa cơm giao thừa hàng năm của nhà họ Lâm thường là ra ngoài ăn, năm nay vì muốn Úc Đường được trải nghiệm cảm giác đông vui náo nhiệt của một gia đình nên họ đón Tết ở nhà, hai cụ nhà họ Lâm còn nói sẽ tự tay nấu nướng. Cậu mợ của Lâm Tu Trúc chưa được thả ra, Lâm Tất Quả đã mua vé về nước, về đến nhà trước đêm giao thừa một ngày, một vài người làm ở nhà cũ không có nơi nào để đi cũng ở lại, cái Tết năm nay quả thật là đông vui.

Vào đêm giao thừa, pháo hoa bị cấm ở khu nội thành của Tụ Thành, nhưng nhà cũ ngoại ô nên không ảnh hưởng gì, cả gia đình tụ tập đốt pháo hoa trong khu vườn nhỏ.

Úc Đường cầm pháo bông que, ngồi cạnh người tuyết mới đắp, y ngẩng đầu, chớp mắt với những vì sao trên bầu trời, sao cũng chớp mắt với y. Trong những năm qua, ô nhiễm khói bụi, ánh đèn thành phố và sự phát triển nhanh chóng của khoa học công nghệ đã ảnh hưởng đến khao khát của con người đối với bầu trời sao. Nhưng Úc Đường vẫn có thể nhìn thấy dáng hình của những ngôi sao từ rất xa, bất chấp thời gian và không gian, những ngôi sao du hành hàng tỷ năm ánh sáng, kể cho y nghe câu chuyện của riêng mình.

Thời tiết quá lạnh, hai cụ nhà họ Lâm không chịu được lâu nên quay vào nhà, nói là không làm phiền thế giới của đôi trẻ nữa, Lâm Tất Quả cũng bị hai ông bà kéo về.

Lâm Tu Trúc đến gần Úc Đường, Úc Đường tưởng anh có chuyện bí mật gì muốn nói, không ngờ Lâm Tu Trúc lại đột nhiên hỏi: “Em còn nhớ ngày sinh nhật của mình không?”

“Sinh nhật?” Úc Đường cũng là lần đầu tiên được hỏi vấn đề này, y còn phải suy nghĩ một chút: “Là ngày đến thế giới này sao? Em không nhớ lắm.”

Ngày sinh nhật ghi trên căn cước của y là ngày Cục Điều tra cấp thẻ cho y. Ngày sinh được người người nhà họ Vu chúc mừng là ngày mà Vu Ninh nguyên bản đã ra đời, thậm chí Úc Ninh hiện giờ cũng không còn dùng ngày sinh đó nữa. Nếu lật lại điển tịch của môn phái Phí Thiên Thành để lại, có lẽ sẽ tìm được thông tin ghi ngày sinh của Hoàng tử bé nước Khải, sau đó tính toán theo lịch, thực sự có thể tính được ngày y ra đời. Nhưng đó không thể được coi là ngày sinh nhật của y.

Úc Đường cho ra kết luận: “Hình như em không có sinh nhật.”

Lâm Tu Trúc đã chuẩn bị sẵn cho câu trả lời này, ở cùng nhau hơn nửa năm, anh cơ bản hiểu được tính cách của Úc Đường, cũng biết Úc Đường sẽ đưa ra câu trả lời như thế nào.

Anh kéo Úc Đường vào lòng, đề nghị: “Vậy em hãy tự mình chọn ngày sinh nhật đi.”

“Được.” Úc Đường cho rằng đề nghị này rất hay, trước đây y chưa bao giờ nhận ra rằng mình nên có một ngày sinh nhật, đây có thể coi là khoảng thời gian đáng để chúc mừng phải không.

“Vậy hôm nay đi.” Úc Đường nói: “Hôm nay là sinh nhật của em.”

Y vừa dứt lời, vô số pháo hoa nổ tung, những bông hoa đủ màu sắc nở rộ trên bầu trời, những tia lửa lập lòe, chiếu sáng đôi mắt của Úc Đường.

“Chúc mừng sinh nhật em.” Lâm Tu Trúc nói.

Úc Đường không ngờ lại có sự bất ngờ như vậy, y nhìn màn trình diễn pháo hoa trên bầu trời với đôi mắt sáng ngời, nghe được lời chúc sinh nhật vui vẻ của Lâm Tu Trúc.

“Ừ.” Y gật đầu, nói theo: “Chúc mừng sinh nhật em.”

~*~